Chương 301: Cho Biết Tin Tức
Chương 301: Cho Biết Tin TứcChương 301: Cho Biết Tin Tức
"À¡zz."
Lý Uyên Tu trực tiếp phất tay ngăn hắn lại, nói khẽ:
"Chuyện này không liên quan đến ngươi, người này là ta cố ý dung túng, đối phó những tên mật thám này không phải nói giết là giết, lợi dụng thì còn tốt hơn việc diệt trừ nhiều, thời khắc mấu chốt còn có thể phát huy tác dụng."
Nói xong khoát tay, lập tức có tộc binh đưa ống trúc đựng mật thư lên, giao về trong tay Điên Trọng Thanh. Lý Uyên Tu khẽ cười một tiếng, mở miệng nói:
"Ta muốn cho Úc gia biết chuyện trong thư này, trong mấy mật thám chỉ có tên người này là khó nghe nhất, lại dễ lừa gạt nhất, liền dùng Mã Hợi Ký này."
Điền Trọng Thanh liên tục gật đầu, Lý Uyên Tu lại dặn dò chỉ tiết:
"Chuyện phải làm tự nhiên, để Mã Hợi Ký cảm thấy trong lúc vô tình nhìn trộm là được."
Điền Trọng Thanh cẩn thận nghe xong, lúc này mới nhẹ giọng cáo lui, Lý Uyên Giao còn đang ở dưới bậc thềm tùy tiện ngồi xuống, thấy người này lui xuống, lúc này mới mở miệng nói:
"Huynh trưởng, Úc Mộ Cao không dễ lừa, cho dù tin hay không tin, họ Mã này sau khi dùng qua chắc chắn sẽ bị Úc gia vứt bỏ, huynh trưởng có cách nào xử lý không?"
Lý Uyên Tu gật đầu, cười nói:
"Người tới nhà ta làm nội gián, chẳng lẽ còn có đạo lý để cho hắn toàn thân trở ra, sống sót trong phú quý hay sao? Chờ tin tức của hắn truyền ra ngoài, liền để cho hắn sống không bằng chất."
Sau khi nhấc bút lông lên, Lý Uyên Tu và Lý Uyên Giao liếc nhau, cười vẽ một vòng tròn trên tấm vải, Lý Uyên Giao cau mày, vẻ mặt khó hiểu nói:
"Điền Trọng Thanh, Từ Công Minh, hai người đều là tài năng có thể dùng, dù sao chư thị nhân khẩu nhiều, cuối cùng sẽ xuất hiện mấy nhân vật lợi hại."
Lý Uyên Tu cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào vòng tròn dưới ngòi bút, nhẹ giọng nói:
"Tài năng có thể dùng là được, chớ có nhân vật không bình thường, nhà ta nông cạn, không nuôi được giao long.' Dưới Hoa Thiên sơn có tứ trấn, Hoa Thiên trấn trên chân núi phồn hoa nhất, mấy năm nay đã xây dựng rất nhiều đình viện, trong mưa xuân thưa thớt mọi người mặc áo đi qua lại, rất náo nhiệt.
"Hạ quan tới thăm hỏi, kính xin thông báo cho Trọng Thanh huynh!"
Mã Hợi Ký đợi một hồi ở ngoài sân, có một người hầu ọp ẹp đẩy cửa phòng ra, thấy hắn đã đến, cung kính nói:
“Thì ra là Mã đại nhân, mời vào nói chuyện."
Mã Hợi Ký gật gật đầu, chắp tay đi vào sân, bước qua cánh cửa cởi áo tơi xuống, trong chính viện không có bóng người Điên Trọng Thanh, thậm chí ngay cả nô tỳ cũng không có một ai, tiểu viện trống rỗng nhìn thấy hắn nhíu mày lại, dò hỏi:
"Trọng Thanh đại nhân đâu rồi?"
"Sáng sớm đại nhân thu được thư khẩn cấp, mang người đi ra ngoài, chỉ để lại một mình ta trông nhà, ngài đợi chút, ta dâng trà cho ngài.
Điên Trọng Thanh trời sinh tính tiết kiệm, trong nhà cũng chỉ có mấy người hầu thân cận, tình huống như vậy cũng không phải một lần hai lần rồi, Mã Hợi Ký nghe vậy gật gật đầu, người hầu kia liên thanh đáp ứng, vội vội vàng vàng đi xuống.
Mã Hợi Ký nghe xong hai chữ khẩn cấp, nhất thời trước mắt sáng ngời, ngồi xuống ghế gỗ, nhìn ống trúc theo gió nhẹ nhàng lăn lộn trên mặt bàn, thâm nghĩ:
"Cũng không biết có thể nhận được chút tin tức nào không."
Mã Hợi Ký mười năm trước bèn từ trên đường chạy nạn mà đến, có thể nói biết ứng xử, lại giỏi tính toán, cho nên có được chức vị, làm việc dưới trướng Điền Trọng Thanh.
Mà hắn thực tế có thân phận khác, Mã Hợi Ký thực tế họ Úc, là chi thứ của Úc gia, truyền đến thế hệ này của hắn đã sớm phai nhòa, cũng may hắn nhạy bén, lại được người tiến cử, lúc này mới nhận được thân phận một gian giả, lẻn vào Lý gia.
Ánh mắt dừng lại trên ống trúc mặt bàn một lúc, Mã Hợi Ký có chút không kiềm chế được, hắn ở chỗ này mười năm, cho tới bây giờ chỉ có thể truyên lại chút tin tức rải rác, còn chưa có động tác gì lớn, đều sắp quên mất họ của mình rồi.
"Nếu như tin tức này đủ trọng yếu, có lẽ có thể áo gấm về quê, không cần tiếp tục lêu lổng ở chỗ này..."
Kỳ thật cuộc sống ở Lý gia không khổ sở bằng ở Úc gia, thật ra mà nói, có hơn mười vạn Sơn Việt cung cấp nuôi dưỡng, sinh hoạt của bách tính Lý gia tốt hơn nhiều so với bách tính Úc gia, Úc gia mặc dù có chư gia nuôi dưỡng, nhưng giàu chỉ có tu sĩ cấp cao, người dưới nên chết đói thì cũng có chết đói. Mã Hợi Ký nhìn xung quanh một hồi, bước nhanh tiến lên, ngồi xổm ở góc bàn nhìn một chút, sáp phong ấn ống trúc kia đã bị đập nát, trong đó trống trơn, hơn phân nửa là Điền Trọng Thanh đã lấy đi.
"Đáng tiếc."
Mã Hợi Ký thở dài, một lân nữa ngồi xuống vắt chân lên đất, ánh mắt quét qua mặt đất, chỉ có một tấm vải trắng kẹt ở chân bàn, nhẹ nhàng run run trong gió xuân nhu hòa.
"Hả2"
Lập tức hai mắt Mã Hợi Ký tỏa sáng, hắn vốn suy nghĩ nhanh nhẹn, đầu óc khẽ động, lập tức biết được tấm vải trắng này là vật gì.
"Điền Trọng Thanh này nhất định là nhận được tin tức quan trọng, vội vội vàng vàng ra khỏi viện, chưa từng nhét ống thư vào cẩn thận, gió xuân phập phù, thổi thư này xuống dưới bàn rồi!"
Mã Hợi Ký lập tức mừng rỡ, nhìn lên liếc mắt một cái, liền thấy mực nước bên trên đã lan ra, chỉ còn lưu lại vài chữ.
"An Cảnh Minh... Đã đột phá Luyện Khí tầng tám..."
"Đại nhân! Trà đã đưa đến rồi..."
Một tiếng hô hoán này làm cho Mã Hợi Ký sợ tới mức hồn lìa khỏi xác, đặt mông ngồi trở lại trên ghế, tiếp nhận chén trà đưa lên, trong đầu tràn đầy ý niệm chạy trốn, thấy người hầu kia lui xuống, lúc này mới thở ngắn than ngắn lau mặt, nhớ lại quá trình một chút, âm thâm nói:
“Ta làm không chê vào đâu được... Nhanh thông báo!"