Chương 303: Có Ơn
Chương 303: Có ƠnChương 303: Có Ơn
Mã Hợi Ký đốt lửa, gói kỹ tờ giấy kia, vừa để xuống trên lửa, thấy tờ giấy kia biến mất không thấy gì nữa, lúc này mới thở dài một hơi, quan sát xung quanh, thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về nhà.
Mã Hợi Ký đi ra vài bước, lại quay đầu, đem đống lửa giẫm tắt, dùng bùn đất che giấu, lúc này mới yên tâm gật gật đầu, đi ra mấy chục bước, đột nhiên cảm giác được có chút không đúng, ngồi xổm trên mặt đất, lẩm bẩm nói:
"Lý gia coi trọng tin tức này như vậy, tất nhiên tự có một kế hoạch, ta đã truyền tin tức này về nhà, Úc Mộ Cao tất nhiên ra tay phá hư, cuối cùng Lý gia sẽ phát giác được tin tức bị tiết lộ..."
"Nếu Điền Trọng Thanh về sân, thấy trên mặt đất có giấy viết thư, hỏi người hầu, tất nhiên biết rõ chỉ có mình ta tới viện này, chẳng phải bại lộ rồi sao?!"
Thân hình Mã Hợi Ký đại chấn, trong lúc này nhất thời khổ não, trong lòng một mảnh u ám, âm thầm nói:
"Hiện giờ đã không có đường rút lui! Tuyệt đối không thể quay về Lý gia, chỉ sợ trong nhà đã sớm bày ra thiên la địa võng, về nhà chẳng qua là một con đường chết."
Trên lưng bọc hành lý, trong lòng Mã Hợi Hi đã sợ hãi không thôi, lẩm bẩm nói:
"Không thể chờ trong nhà hồi âm, hiện tại nên đi rồi, chạy về nhà thôi!"
Mã Hợi Ký còn có chút đầu óc, trong lúc nhất thời hiểu rõ chân tướng, vác bọc hành lý lên liền chui vào trong rừng, đi vê hướng phương bắc thời gian một nén nhang, bị nhánh cây cùng bụi gai quẹt một thân vết máu, lại không nghĩ trước mắt đột nhiên hạ xuống một người.
Người này mặc một thân quần áo đơn giản, khoát lên áo bào xám ngắn gọn, bên hông đeo một kiếm, khí độ ung dung, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào hắn, cười nói:
"Tiên sinh muốn đi đâu?"
Mã Hợi Ký trong lòng hoảng hốt, biết mình đã lộ tẩy, khóc ròng nói:
“Các hạ là người phương nào?”
"Tại hạ Trân Đông Hài!"
Trân Đông Hà mỉm cười, liếc qua Mã Hợi Ký, thấp giọng nói:
"Các hạ thật nhạy cảm, nếu không phải chúng ta đã sớm chờ ở một bên, chỉ sợ vẫn là phải để cho các hạ chạy thoát."
"Trân Đông Hà... tu sĩ Luyện Khít"
Mã Hợi chờ đợi ở Lý gia nhiều năm, tuy rằng vẫn là một quan lại bình thường, nhưng như thế nào cũng biết đại danh của Trần Đông Hà, lấy ra một con dao găm từ bên hông, trực tiếp cắt vào cổ của mình.
Nhưng Mã Hợi chẳng qua chỉ là một phàm nhân, Trần Đông Hà chỉ là cong ngón tay búng ra, chủy thủ trong tay Mã Hợi Ký liền bị kích khí, trực tiếp rời khỏi tay, rơi ở bên bờ sông nhỏ, lại vung tay lên, Mã Hợi Ký liền mềm nhữn xụi lơ ngã xuống đất.
Trân Đông Hà thương hại nhìn Mã Hợi Ký, mang theo người này cưỡi gió mà lên, đi về phía tây Lê Kính sơn. ....
Vùng đất Sơn Việt.
Sơn Việt chiếm cứ ở Ngô Việt, tự có phong tục, dân cư phân tán lác đác, nhân số hơn ngàn vạn, phía bắc Lê Kính sơn này có hơn một trăm vạn người, được Đoan Mộc Khuê che chở, hiện giờ Đoan Mộc Khuê bỏ mình, đệ tử Vu Sơn hoặc chạy trốn đi xa, hoặc đầu nhập làm môn hạ các tông, nơi đây bị bốn đệ tử Đoan Mộc Khuê chia cắt, tự mình đi bắt dân chúng, khởi công cung điện, một mảnh cảnh tượng rung chuyển.
Xâm nhập Bắc mạch, liền nhìn thấy một cái huyệt sâu ở trong rừng, trong động có một con cự thú đang nằm, răng nanh dữ tợn, trên thân phủ đầy lân giáp màu vàng nhạt, hai con ngươi màu nâu to bằng đầu người nhìn thẳng tắp lên không trung, đã không còn sinh cơ.
"Rốt cuộc chém con súc sinh này."
Tiêu Sơ Trù thở dài một hơi, nhận lấy đan dược từ trong tay Tiêu Nguyên Tư, vận khí nuốt vào, nhất thời toàn thân buông lỏng, thoải mái không ít, hắn thở dài một tiếng, cười nói:
"Tuổi thọ không nhiều, khí cơ suy yếu, chẳng những tu luyện chậm chạp, đánh nhau cũng vụng về, nhớ năm đó ta bắc phóng trường hà, đạp khắp Tấn Triệu, tư thế oai hùng bộc phát, chớp mắt đã thành lão đầu."
Tiêu Nguyên Tư có chút lo lắng nhìn hắn, chân chờ một lát, rốt cuộc cắn răng thấp giọng nói:
"Lão tổ... thuật huyết tế kéo dài tuổi thọ truyền xuống trong tông, người... cần phải thử một lần, kéo dài tuổi thọ thêm vài năm, thân thể dễ chịu hơn một chút."
Tiêu Sơ Trù cười lạnh một tiếng, đáp:
"Không cần, năm đó phụ thân ta và Trì Úy đấu pháp, vì Trì Úy huyết tế, thời thiếu niên đã lập lời thê, cuộc đời này không đội trời chung với đạo tế tự."
"Trì Úy... Quả nhiên là một tên ma đồ."
Tiêu Nguyên Tư căm hận lẩm bẩm một câu, nguyên bản một thân khí chất ôn hòa đã khác hẳn lúc trước, Tiêu Sơ Tính thấy vậy ngẩn ngơ, chần chờ mở miệng nói:
"Ta hiểu được ngươi hận hắn, nhưng bây giờ đã không phải là thời điểm tranh giành Tiên Ma, thiện ác hỗn độn... Trì Úy là một tiểu nhân, lại không thể xưng là ma đồ."
"Hắn có cái gì tốt!"
Tiêu Nguyên Tư tức giận kêu một câu, không ngờ vẻ mặt Tiêu Sơ Trù trở nên phức tạp, thấp giọng nói:
"Hơn một trăm năm trước, ta còn là một tiểu tu Thai Tức, Yêu Vương Nam Cương xâm chiếm, mắt thấy mấy trăm vạn người sẽ biến thành huyết thực, tam tông thất môn từ trong đó kiếm được lợi ích, tất cả đều sống chết mặc bây, chỉ có mấy người Trì Úy mới tiến vào Tử Phủ, xuất thủ ngăn cản, lấy tính mạng của mình bức bách mấy lão tổ tông môn Thanh Trì tông xuất thủ, cuối cùng ngăn cơn sóng dữ... Hắn ở trong trận chiến này hao tổn thọ nguyên, tổn hại căn cơ, nếu không thì hắn cũng không đợi tới ngày nay mới có ý đồ đột phá Kim Đan..."
"Nói cho cùng, hắn đối với Tiêu gia ta thậm chí nửa cái Việt Quốc đều có ơn cứu mạng.'