Chương 333: Lang Đột Thương Đồng
Chương 333: Lang Đột Thương ĐồngChương 333: Lang Đột Thương Đồng
"Sơn Việt vốn nên được chia làm bốn phần, cố gắng thống nhất làm gì? Ma quân của Thượng phủ... Muốn để hắn... để hắn chết không có chỗ chôn."
Tiếng trống chiêng nổi lên, tiểu tướng đóng vai Già Nê Hề kia, một thân hắc bào uy phong lẫm lẫm, run lên váy bào, kêu lên:
"AI Gia Nê Hề ta làm chuyện này, thị phi mọi người đều biết, thiên địa cũng biết, ta chết làm Quỷ Hồn linh, nhưng một lòng không thẹn."
Người xem phía dưới đồng loạt duỗi đầu thở dài, thậm chí có người đứng dậy trâm trô khen ngợi, Già Nê Hề có địa vị cực cao trong suy nghĩ của đám người Sơn Việt. Đám người Sơn Việt di cư về phía đông cũng không thiếu dân Đại Quyết Đình chạy nạn, đã mang đến cố sự trước khi chết của Già Nê Hề, người Sơn Việt bởi vì sùng kính Già Nê Hề và tâm sợ dân bản địa Lê Kính trấn, hai thứ kết hợp với nhau, sinh ra quân vương vừa chính vừa tà trên đài.
Lão hán vẫn thở dài, thanh âm ôn hoà sau lưng truyền đến, trong tiếng ồn ào vẫn có thể phân biệt rõ ràng.
"Lão nhân gia, thở dài cái gì."
Lão hán lắc lắc đầu, trong mắt tràn đầy vẻ cảm khái, thấp giọng nói:
"Năm đó ta mới ba mươi tuổi, theo Hạng Bình Công tòng quân đi qua vùng Sơn Việt, mắt thấy rất nhiều đồ vật, Già Nê Hề... Một nhân vật anh hùng."
Hắn quay đầu lại nhìn người phía sau, lại là trung niên, bả vai rộng dày, lông mày lại dài, khí độ hùng vĩ, đứng chắp tay, nhìn thái độ cũng không phải người bình thường, lập tức cung kính hơn nhiều.
Trên đài, có người ê a hát lên, gõ chiêng trống nói:
"Ngươi, khụ khụ——Chớ hại bách tính!"
"Hừi Lê dân dưới trướng của ta được thống nhất yên ấm, ngươi thì làm được gì chứ?!"
Tiểu tướng áo đen cao giọng quát, đám người phía dưới lại rụt đầu về, đều trâm mặc không nói. Trung niên nghe vậy khẽ gật đầu, thấp giọng nói:
"Lời này hẳn là do Già Nê Hề nói ra, cũng có một phen khí thế."
-Haizzl"
Lão hán vỗ đùi, cười nói: "Vở kịch tiếp theo gọi là Hạng Bình công hồn về quê cũ, Mộc Tiêu Man đại hạn đoạt vị ) , đó mới gọi là để người ta thở dài, tức giận mắng chửi, có một cảnh tượng rất hay!"
"Đại hạn...
Lý Thông Nhai lẩm bẩm một tiếng, thấp giọng nói:
"Năm đó quả thật có một hồi hạn hán."
"Lão gia lúc ấy mới bao lớn, lại có thể nhớ được, cũng lợi hại."
Lão hán khen một câu, càng nhìn Lý Thông Nhai càng cảm thấy quen mặt, nhưng làm sao cũng không nhớ ra từng gặp qua ở đâu, thăm dò hỏi:
'Lão gia... là họ Lý?”
Lý Thông Nhai nhẹ nhàng lắc đầu, không đáp lại hắn, chỉ cười nói:
"Tiểu tướng áo đen này diễn kịch chỗ nào cũng tốt, duy chỉ có đồng tử sắc bất đồng, Già Nê Hề chính là mắt diều hâu thâm sâu."
"Lão gia, tìm một người diễn kịch có con mắt diều hâu và thâm sâu như vậy, cũng không dễ tìm!"
Lão hán cười khanh khách đáp một câu, thấy Lý Thông Nhai nhìn qua nhã nhặn khách khí, một bộ dễ nói chuyện, trong lời ngoài cũng tôn trọng hắn, vì thế tiến lên, thấp giọng nói:
"Lão gia, thế nhân thường nói Lang Đột Si Trương, cậu có biết ngoài mắt diều hâu, còn có một hung tướng khác hay không?”
"2"
Lý Thông Nhai nhất thời hứng thú, cười khanh khách nói:
'Lão nhân gia thì sao?”
Lão hán ho khan một tiếng, thanh âm càng thấp hơn, nếu không phải thính lực Lý Thông Nhai không phải người thường, sẽ không nghe được lão hán này nói gì trong hoàn cảnh ồn ào này.
" Si Trương Hạt Mục, Lang Đột Thương Đồng, từ Lang Đột Thương Đồng này đã nói rõ tướng mạo của đại vương phương bắc, con ngươi xám trắng, cẩn thận đa nghị, lòng mang ý xấu, đi lại thường xuyên quan sát xung quanh, cũng là tính tình nuốt chứng dị địch."
(Si Trương Hạt Mục, Lang Đột Thương Đồng là ám chỉ con mắt, một cái là mắt diều hâu, và một cái là mắt cho sói, nhớ lại có chương nói vê cặp mắt của Lý Hạng Bình giống với cặp mắt của Gia Nê Hề, hai người chính là hai loại mắt này, nhiêu người trong Lý gia cũng là cặp mắt thâm sâu cẩn thận đa nghi như này)
"Thì ra là thết"
Lý Thông Nhai cười ha ha, nhất thời minh bạch ý tứ lão hán này, cười nói:
" Si Trương Hạt Mục thì đúng là không dễ tìm, nhưng số lượng của Lang Đột Thương Đồng này lại thấy rất nhiều ở Lê Kính trấn!"
'Ai nhat"
Lão hán nhất thời giơ chân, cười khổ không thôi, thấp giọng nói:
"Lão gia hiểu được thì tốt! Việc này cũng không tiện nói ra..."
Lý Thông Nhai thấp giọng cười, tự biết lão hán ám chỉ chính là chủ gia Lý gia, hắn bèn hỏi:
"Lão hán nếu hiểu được tướng mạo, không bằng nhìn ta một cái."
Lão hán cười hắc hắc, quan sát một hồi, đáp:
"Ngài đây là uy phong bát diện, là tướng mạo trấn thủ một phương, đại phú đại quý, cát không thể nói."
Lý Thông Nhai bật cười một tiếng, xung quanh cũng có tiếng cười, thì ra là kịch vui trên đài đã đến cao trào, tiểu tướng đóng vai Già Nê Hê ngã xuống, lão hán vội vàng ngẩng đầu nhìn, đợi đến khi quay đầu lại, người phía sau đã biến mất không thấy gì nữa.