Chương 356: Tử Phủ Kéo Tới
Chương 356: Tử Phủ Kéo TớiChương 356: Tử Phủ Kéo Tới
Tiêu Ung Linh nghe vậy sắc mặt hơi đổi, chân chờ một lát, thấp giọng nói:
"Việc này... chẳng phải là khinh thường quý tộc sao? Chỉ sợ không ổn."
Lý Thông Nhai tự nhiên hiểu được ý tứ của Tiêu Ung Linh, chẳng qua là lời nói cũng uyển chuyển, chắp tay nói:
“Chuyện hai nhà chúng ta còn chưa bày ra mặt bàn, Thông Nhai đột phá Trúc Cơ cũng chưa từng truyền ra ngoài, đường đường ngồi vào thượng tịch như thế, chính là tự nhiên mất đi tiên cơ, Ung Linh huynh không cần đa tâm, tình nghĩa hai nhà chúng ta tự biết, không cần câu nệ lễ tục."
Tiêu Ung Linh liên tục gật đầu, hắn há có thể nhìn không ra lợi hại trong đó? Chỉ là sợ nếu vô duyên vô cớ an bài vị trí dưới, để hai nhà nảy sinh khúc mắc, cho nên sáng sớm tới tìm Lý Thông Nhai một chuyến, đặc biệt để một vị trí cho Lý gia, chính là đang chờ Lý Thông Nhai nói lời này, vì thế chắp tay nói:
"Thông Nhai huynh hiểu chuyện, Ung Linh sớm đã sắp xếp chỗ ngồi ở một bên khác, lại đem ghế chư gia Vọng Nguyệt Hồ tách ra, để cách xa vị trí Lý gia, đến lúc đó mây mù bao phủ, cũng sẽ không có ai thất lễ dùng linh thức dò xét bốn phía, tự nhiên không có việc gì.
Tiêu Ung Linh làm rất sạch sẽ, Lý Thông Nhai cười nhẹ gật đầu đồng ý, nói tiếng cảm ơn, đi tới vị trí gân cuối, Tiêu Ung Linh tự mình đưa tiễn, lúc này mới một lân nữa trở lại vị trí đứng đầu, xung quanh còn trống rỗng, phía sau Tiêu Cửu Khánh khen:
"Thấy huynh trưởng và Thông Nhai tiền bối tương giao, giống như Sơn Minh Cốc Ứng, trăng chiếu suối, khiến người thán phục."
Tiêu Ung Linh bật cười, vỗ vỗ bờ vai của hắn, cười nói:
"Cái miệng của ngươi! Khả năng tán thưởng đứng vị trí thứ hai thì không ai dám đứng thứ nhất."
Tiêu Cửu Khánh cười liên tục xin lỗi, Tiêu Ung Linh cười ha ha, lúc này mới hơi nghiêm mặt, đáp:
"Nói quá sự thật, ta và Lý Thông Nhai đều là suy nghĩ nhiều, lời nói uyển chuyển, cho nên lời nói rất thông thuận, hôm nay nếu đổi thành Lý Huyền Phong đến đây, ta cũng phải gặp hắn ở đêm trước để nói rõ lợi hại, sau đó lại an bài ghế, sẽ không làm chuyện mạo hiểm này."
Tiêu Cửu Khánh vội vàng gật đầu, lại tiếp tục mở miệng nói: "Tiểu đệ thụ giáo, chỉ là nghe nói Thanh Trì tông ở Nam Cương lại nổi lên yêu họa, trưng dụng nhân thủ đi Ỷ Sơn thành, không biết có mấy phần thật giả?"
Tiêu Ung Linh lắc đầu, đáp:
" Yêu Vương Nam Cương và Thanh Trì tông vốn là cùng một giuộc, Cũng chỉ là kế sách của Trì Cửu Vân mà thôi, cũng may bây giờ người ta không thuộc Thanh Trì quản lý, không cần lo lắng."
Huynh đệ Tiêu gia đang trò chuyện, Lý Thông Nhai bên này đã tìm vị trí ngồi xuống, đợi một lúc ba khắc, vị trí phía trên mới dần dần có người ngồi, ngồi ghế bên hắn là một vị lão ông tóc trắng, hết nhìn đông lại nhìn tây một chút, thấy Lý Thông Nhai thì thân sắc nhất thời kinh dị một trận, cung kính nói:
"Bái kiến tiền bối."
Bên cạnh Lý Thông Nhai là một mảnh ghế thai tức cùng luyện khí, tu sĩ Trúc Cơ này lại ngồi một mình trong đây, người bên cạnh đều sợ hãi tránh né, người này cũng chỉ dám lên tiếng chào hỏi, sợ Lý Thông Nhai là tán tu Trúc Cơ tính cách cổ quái gì đó, không dám nhiều lời, quay đầu yên lặng đi uống rượu.
Lý Thông Nhai cũng vui vẻ như thế, ngẩng đầu lên nhìn bóng người trên ngọc đài dần dần đầy, lúc này mới nghe thấy một tiếng xướng danh.
"Tu Việt Tông, Thượng Nguyên chân nhân đến —— "
"Tam tông Thất Môn, người đến đầu tiên chính là Tu Việt Tông."
Tiếng nghị luận ầm ï, Lý Thông Nhai ngẩng đầu nhìn lại, trên chỗ ngồi cao kia đã có một bóng người, chân nhân kia một thân áo trắng, trang phục rộng thùng thình, vạt áo trước đeo thanh ngọc, trên mặt mơ hồ không rõ, bên hông có một thanh kiếm lung la lung lay, ngồi ngay ngắn ở trên đầu, ngón tay trắng noãn như ngọc lẳng lặng quan sát, nhìn qua không có gì thần kỳ.
"Vậy mà làm phiền tiền bối từ xa tới, vẻ vang cho kẻ hèn này, Sơ Đình cảm kích, thật may mắn."
Thanh âm Tiêu Sơ Đình quanh quẩn trên núi, Lý Thông Nhai nghe được vẻ mặt hơi nghiêm túc, chỉ thấy chân nhân kia đặt chén ngọc xuống, khẽ vuốt cằm, xem như đáp lễ rôi, nhịn không được thâm nghĩ:
- Tiêu Sơ Đình vậy mà đem thái độ hạ thấp như vậy, người này như thế nào cũng là Tử Phủ chân nhân hậu kỳ thậm chí là đỉnh phong, Tu Việt Tông tuy rằng luôn luôn ít xuất hiện, nhưng cũng là một trong tam tông, nội tình thâm hậu!
Một đám người phía dưới càng là châu đầu ghé tai, Tu Việt Tông đứng hàng thứ ba trong chư tông, lại không bắt mắt nhất, chẳng những sơn môn phiêu miểu vô tung, càng là được thế gia đại tộc nuôi dưỡng, ẩn ẩn có thái độ ngồi xem phong vân, cũng là tông môn duy nhất có Tử Phủ Tiên Tộc dưới quyền.
Lý Thông Nhai còn đang nghe người xung quanh nói chuyện phiếm, thấy phía trên có hồng quang hiện ra, lại một tu sĩ Tử Phủ hiện thân, bạch phát đồng nhan, cầm trong tay một thanh ngọc như ý, râu bạc phất phơ.
"Huyền Nhạc môn, Trường Hề chân nhân đến —- "
" Trường Hề bái kiến tiền bối!"
Trưởng Hề chân nhân mới vừa hiện thân, vội vàng không ngừng chắp tay chào hỏi Thượng Nguyên chân nhân vừa tới, Thượng Nguyên chân nhân vạt áo mang theo thanh ngọc nhẹ giọng đáp ứng, lúc này Trường Hề chân nhân mới dám ngẩng đầu, xoay người hạ:
"Chúc mừng đạo hữu đột phá Tử Phủ."
Lý Thông Nhai ở phía dưới nhìn cẩn thận, âm thầm kinh hãi, lưu ý một hồi thanh kiếm bên hông Thượng Nguyên Chân nhân, vội vàng cúi đầu, không dám nhìn nữa, suy nghĩ nói:
"Thượng Nguyên chân nhân này chỉ sợ là một kiếm tiên, nếu không khó có thể khiến mấy vị chân nhân đều cung kính."