Chương 360: Gặp lại Linh Nham Tử 2
Chương 360: Gặp lại Linh Nham Tử 2Chương 360: Gặp lại Linh Nham Tử 2
Lão tu sĩ kia nhất thời im lặng một hồi, đáp:
"Một đám Tử Phủ chân nhân, Kim Đan thượng tiên... Chẳng lẽ mặc cho... Từ quốc cứ như vậy rơi vào tay giặc?”
Tu sĩ trẻ tuổi hơi chậm lại, thấp giọng nói:
"Từng có đánh nhau... Thích giáo cũng có đại năng ra tay, Liên Lư, Ma Ha gì đó, nghe nói gọi ra cầm thú phi điểu đánh cả bảy ngọn núi, một mảnh hung cầm mãnh thú đi ăn thịt người, trong đó đủ loại tin đồn, khiến lòng người kinh hồn táng đảm."
Lão tu sĩ liên tục thở dài, mặt mũi tràn đầy hồi ức, thấp giọng nói:
"Lão phu cũng đã gặp Thích giáo, là một vị pháp sư, minh tâm kiến tính, ta cảm giác mình có đại trí tuệ, ta từng muốn quy y, chỉ là pháp sư dùng thiền trượng đập lão phu không ngừng, thật sự quá đau, đành phải thôi."
Lời vừa nói ra, mọi người đều thần sắc quái dị, muốn cười lại ngượng ngùng lên tiếng, chỉ có tu sĩ trẻ tuổi kia cười ha ha, đáp:
"Tiền bối, kiếp này chúng ta tu, hắn lại tu luyện cho kiếp sau, hai bên đối đầu, giác ngộ của người không đủ tự nhiên sẽ cảm thấy đau."
Lão tu sĩ cũng lơ đễnh, thế là một đám tu sĩ đều cười rộ lên, bầu không khí hòa hợp hơn rất nhiều.
Lý Thông Nhai nghe say sưa ngon lành, gia tộc quật khởi quá nhanh, trụ cột mỏng manh, ít hiểu biết đối với những tin tức này, cho nên im lặng không lên tiếng, cẩn thận nghe, chỉ cảm thấy mở ra nhãn giới, liền thấy lão tu sĩ kia nói:
"Đường xá trên thế giới vốn nhiều, tu tới tử phủ kim đan là được rồi, mà tu tới ma ha pháp tướng cũng không sao, còn có chú thuật dị kinh để hại địch, con đường nào đi thông, liền đi theo con đường đó!"
Lời này làm ngàn lớp sóng kinh động, một đám tu sĩ hoặc khen ngợi, hoặc khinh thường, nhao nhao mở miệng.
"Lời ấy của đạo hữu sai rồi, nếu là vì tu mà mất bản tâm, không còn là ta thì còn có ý nghĩa gì?"
"Nếu mà trở thành ma tu thì đã không còn là ngươi, đạo hữu nói lời ấy quá mức..."
Vì thế cuộc nói chuyện trở nên hỗn loạn, khiến Lý Thông Nhai khẽ nhíu mày, mất hứng thú, đành phải một mình uống rượu, nào ngờ phía trước có một người trung niên khoác da thú đi tới, tiến lên một bước, cười nói: "Tiên bối một mình uống rượu, là có chuyện lo lắng sao?"
Lý Thông Nhai thấy khuôn mặt người này nhìn quen mắt, lại nhất thời không nhớ ra, nhẹ nhàng nhíu mày, đặt chén ngọc trong tay xuống, thấp giọng nói:
"Vạn mỗ trời sinh tính quái gở, không thích nhiều lời, chỉ là thấy các hạ có chút quen mắt, thế nhưng đã gặp qua các hạ ở nơi nào?"
Tu sĩ mặc áo da thú kia lông mày dài nhỏ, màu da ngăm đen, sau lưng cõng một đoản cung, bên hông treo từng chuỗi hồ lô lớn nhỏ màu vàng, một thân tu vi cũng Luyện Khí tâng năm, có chút cung kính chắp tay, cười nói:
"Kẻ hèn tên là Cốc Liệp tu sĩ ở Gia Ni dưới sự trị vì Thanh Trì, từng ở Quan Vân Phong bán cho các tiền bối Ngô Tạc Trùng. Năm ấy còn trẻ, tướng mạo có chút khác biệt so với bây giờ tiên bối mới không nhận ra ta."
“Thì ra là ngươi!
Lý Thông Nhai bừng tỉnh đại ngộ, khi đó người này còn là một nam hài có khuôn mặt non nớt, bộ dáng rụt rè, nói đến chuyện làm ăn bị Lý Thông Nhai trả giá cho đắn đo không nói nên lời, bây giờ lại thành bộ dáng trung niên, một bộ trải qua đủ tang thương, Lý Thông Nhai khẽ gật đầu, đáp:
"Ngô Tạc Trùng kia của ngươi thật không tệ, cũng giúp ta một chút."
Vì vậy hắn đưa tay mời, ra hiệu Cốc Liệp ngồi xuống một chỗ khác trên án đài, Cốc Liệp kia lập tức đại hỉ, cung kính chắp tay, hơi có chút câu nệ mà ngồi vào chỗ, trên mặt toát ra vẻ hâm mộ, đáp:
"Tiền bối tu luyện quả nhiên thần tốc, hơn ba mươi năm ít ỏi, không ngờ lại thành tựu tiên cơ! Làm vấn bối thật hâm mộ."
Lý Thông Nhai cười ha hả, gật đầu từ chối cho ý kiến. Năm đó hắn từng mua vài thứ ở phường thị Quan Vân phong, Cốc Liệp chỉ là một trong số đó, về sau còn gặp vợ chồng Hứa Dương Bình, cuối cùng chết trên tay Trương Doãn ở Xà Động.
Nhớ lại Trương Doãn, trước mắt Lý Thông Nhai hiện ra thanh niên kiệt ngạo kia, làm đệ tử dòng chính Kim Vũ tông một trong tam tông, chắc hẳn đã sớm trúc cơ thành công, tu hành rất nhiều bí pháp Kim Vũ tông, lúc Lý Thông Nhai luyện khí còn có thể mượn nhờ một thức kiếm pháp của Lý Xích Kính đấu với hắn một chiêu, hôm nay chỉ sợ đã sớm không phải đối thủ của hắn.
Thu hồi tâm thần, Lý Thông Nhai nhìn về phía trung niên nhân câu nệ trước mặt, nghi vấn nói:
"Ngô Tạc Trùng này tốt thì tốt, chỉ là sinh dưỡng quá chậm, khi nhà ta vẫn là thai tức tiểu tộc thì còn coi như có thể trợ lực, bây giờ hơn ba mươi năm qua đi, lại chỉ sinh mấy con, chỉ là mấy con mà thôi, không thể sinh đẻ nhiều để bồi dưỡng, có chút gân gà."
Cốc Liệp bên cạnh nhất thời chậm lại, há to miệng, tựa hồ đang tổ chức ngôn ngữ, có chút chần chờ nói:
"Ngô Thiên Trùng Mẫu này, ở bên cạnh Cốc gia ta, tiền bối lấy được chính là Tử Trùng ( trùng con), có lẽ mười mấy năm sẽ tự thụ linh khí, sinh ra hai con, nhưng lại không thể sinh đẻ nhiều..."
"Ồ? Là Vạn mỗ mạo phạm!"
Lý Thông Nhai vốn có suy đoán, chưa từng nghĩ Ngô Tạc Trùng này thật sự là đồ vật của Cốc gia, nhẹ nhàng cáo tội một tiếng, dẫn tới Cốc Liệp sợ hãi tránh chỗ, Lý Thông Nhai lúc này mới nghiêm mặt nói:
"Không biết huynh đệ có thể bán cho nhà ta nhiều hơn mấy con không, vật này cũng rất hữu dụng."
"Chuyện này tự nhiên không thành vấn đề!"
Cốc Liệp ôm quyền, cởi xuống một cái hồ lô gỗ từ trên eo, đáp:
"Ta lại không có tử trùng, chỉ có bốn mươi quả trứng trùng trong hồ lô này. Nếu tiền bối nguyện ý, giảm giá mười khối linh thạch là được."