Chương 387: Đấu Pháp
Chương 387: Đấu PhápChương 387: Đấu Pháp
Trên Kỳ Trung Sơn.
Lý Thông Nhai ấn kiếm mà đứng, nói lời hung ác, khiến Úc Tiêu Quý lạnh giọng cười, hắn dừng lại ở Trúc Cơ sơ kỳ cũng hai ba mươi năm, Lý Thông Nhai một bộ dáng khẩn cấp muốn lấy hắn dương danh khiến trong lòng hắn đại hận, ác sinh nghĩ:
"Việc này Úc gia ta đã mất hết mặt mũi, cho dù ngươi không đến khiêu khích ta, ta cũng muốn ra tay, để ngươi chịu thiệt thòi lớn, nào có thể để ngươi dễ dàng chiếm được Kỳ Trung Sơn như vậy... Chỉ cân bắt được Lý Thông Nhai này, thuận thế đoạt lại Kỳ Trung và Ngọc Đình, mặt mũi cũng đều trở về."
"Duy chỉ khó xử chính là Lý Xích Kính, chỉ là hôm nay mối thù của hai nhà đã không thể hóa giải, lại cố gắng cầu toàn đã không có khả năng, chỉ có thể đâm lao thì theo lao
Vì thế hắn mới thở ra một hơi, quát:
"Đã là ngươi muốn chủ động khiêu khích, không biết tự lượng sức mình, kết quả là nguyên khí tổn thương căn cơ chớ có trách tai"
Hai tay Úc Tiêu Quý trắng noãn như ngọc, trên người hiện ra đường vân như bạch ngọc, đẩy chưởng mà ra, pháp lực bốc lên, dẫn xuất cuông phong phần phật, hướng Lý Thông Nhai đi lên, Ô Thiếu Vân bên cạnh ra tay cũng không được, rời đi cũng không xong, do dự một hồi, cuối cùng lui ra, thay Úc Tiêu Quý áp trận.
Lý Thông Nhai thì tĩnh khí an thần, thấy Úc Tiêu Quý quả nhiên đến chiến, khẽ gật đầu, đã sớm chuẩn bị kiếm, thấy thế rút kiếm mà ra, mang ra một mảnh kiếm quang to như cánh buồm, trắng noãn thuần túy, đánh tới song chưởng của Úc Tiêu Quý.
Úc Tiêu Quý đã sớm nghe kiếm pháp Lý Thông Nhai khi khởi thế hung dữ nhất, mấy năm nay đã hỏi thăm nhiều mặt, đối với lời đồn về Lý Xích Kính cũng hiểu rõ nhiều biết, thế nên lúc trước mới có thể đem kiếm khí này nhận lầm là Lý Xích Kính ra tay, giờ thấy Lý Thông Nhai rút kiếm ra chiêu, liền hiểu được kiếm thế này là kiếm pháp Lý Xích Kính truyền thụ cho, Úc Tiêu Quý không dám đón đỡ, lui ra phía sau một bước, chắp tay trước ngực, gọi ra một khối Tiểu Ngọc Sơn.
Ngọc Sơn kia lúc đầu chỉ to bằng nắm tay, điêu khắc tinh xảo khéo léo, tiên hạc thương mộc trên đó đều có, đón gió liền lớn lên, mây mù lượn lờ, Tiên Hạc Thương Mộc rất sống động, nện lên kiếm quang kia, phát ra tiếng kẽo kẹt khiến người ta ê răng, vững vàng đè kiếm quang xuống, Úc Tiêu Quý thì thừa thế xông về phía trước, bức tới gần người Lý Thông Nhai. " Pháp khí Trúc Cơ Ngọc Yên sơn!"
Úc gia dù sao cũng là thế gia uy tín lâu năm, lại ở trên Vọng Nguyệt hồ dựa vào bá quyền thu gom nhiều năm, vừa ra tay liền khiến Ô Thiếu Bạch có chút kinh hãi, Úc Tiêu Quý thì không nói một lời, chỉ đem lực chú ý đặt ở trên người Lý Thông Nhai.
Ngọc Yên Sơn vốn là pháp khí của Úc Ngọc Phong, trước đó vài ngày Úc Tiêu Quý ra ngoài tiến về Tiêu gia tham gia pháp hội, Úc Ngọc Phong không yên lòng, liền giao Ngọc Yên Sơn cho hắn phòng thân, ai ngờ Tiêu Sơ Đình dùng một đạo thần thông, liên câu đi tâm cảnh bất ổn của Úc Ngọc Phong, đối mặt với người Tiêu gia vây công mà pháp khí cũng không lấy ra được.
Thấy một kiếm mình tụ lực đã lâu bị trấn áp đơn giản, Lý Thông Nhai không chút hoang mang, hắn có trọng hải trường kình, bản pháp lực hùng hậu, cô đọng chính là tiên cơ Hạo Hạn Hải, cho dù không thể giết địch chiến thắng, ngăn cản Úc Tiêu Quý là cũng đủ, Phí Vọng Bạch đang động thủ ở phường thị Úc gia, tu sĩ Úc gia tự bảo vệ mình còn khó, căn bản không thể xuất ra mấy người.
Lập tức chỉ vũ động pháp kiếm, bên người có hai con giao xà màu xanh nhạt do nước hồ ngưng tụ mà thành, thị uy với Úc Tiêu Quý, khi Lý Thông Nhai vung kiếm mà ra, hóa thành mấy chục thủy kiếm tinh mịn, hướng trên người Úc Tiêu Quý đánh tới.
"Bành..."
Úc Tiêu Quý một thân pháp lực xoay quanh, song chưởng đẩy một cái, chống đỡ thủy thuật hướng về phía trước, ở trong kiếm khí như mưa to không thể đình trệ giây phút nào, hắn không giận mà còn lấy làm mừng, mừng thâm nói:
"Lý Thông Nhai này quả nhiên là không có kinh nghiệm đấu pháp gì, cho dù luyện thành Hạo Hãn Hải hùng hậu nổi danh, cũng không thể đến tiêu hao pháp lực như vậy!"
Quả nhiên, hai thủy thuật của Lý Thông Nhai cuốn tới, Úc Tiêu Quý chỉ hơi đình trệ, thủy thuật hỗn hợp với kiếm quang kia dân dần yếu bớt đi, hắn vội vàng nắm lấy cơ hội thúc giục tiên cơ, Ngọc Yên Sơn cũng vừa vặn trấn áp mài mòn kiếm quang kia, lung la lung lay bay vọt tới.
"Kengl"
Ngọc Yên Sơn vừa đến trước mặt, Úc Tiêu Quý chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, hơn mười đạo kiếm quang gào thét mà đến, chính là con đường Lý Thông Nhai thường dùng lấy thế đè người, Úc Tiêu Quý cười khinh miệt, Ngọc Yên Sơn kia trấn áp xuống, nuốt chửng mấy chục đạo kiếm quang kia, Úc Tiêu Quý thì nhân cơ hội hướng về phía trước, như hai bàn tay của ngọc đè xuống.
Úc Tiêu Quý dùng ngọc chưởng nghênh đón, Lý Thông Nhai khẽ cười một tiếng, kiếm quang trong tay chảy xuôi ra như nước, phân hóa làm ba đạo lưu quang thuần trắng, nhuệ khí bức người, du tẩu linh động, lại không nhẹ nhàng hư phù như kiếm khí lúc trước, chẳng những ngưng thực trầm hậu, tự có linh tính tự mà phát du tẩu trên không trung, linh quang thuần trắng, tự phân mình cuốn theo lưu quang mà đi.
“Tam Phân nguyệt lưu quang!"
Lý Thông Nhai mấy năm nay nghiên cứu é Nguyệt Cương Kiếm Điển ) cũng không phải đọc suông, tuy thiên phú hắn không bằng Lý Xích Kính, những năm qua cũng học được vài phần, ngoại trừ Nguyệt Cương Kiếm Hồ thường dùng, còn có được một thức, gọi là Tam Phân Nguyệt Lưu Quang, hơn ở giảo hoạt linh động, chạy nhảy bất định, rất khó đề phòng.
'Khặc khặc khặc khặc...'
Úc Tiêu Quý không rõ ràng cho lắm, lúc này Ngọc Yên Sơn lại chưa mài giũa tiêu hao hết mấy chục đạo kiếm khí kia, chỉ có thể dùng tay đón lấy, lưu quang kia kéo lên tia lửa chói mắt ở trong lòng bàn tay Úc Tiêu Quý, Úc Tiêu Quý bất ngờ không kịp đề phòng, chỉ kịp lấy tay khép lại một đạo trong đó, còn lại hai đạo nhẹ nhàng nhảy dựng, hướng cổ hắn bay tới.