Huyền Giám Tiên Tộc (Bản Dịch)

Chương 394 - Chương 394: Xong Việc!

Chương 394: Xong việc! Chương 394: Xong việc!Chương 394: Xong việc!

Úc Tiêu Quý cùng Phí Vọng ở trên hồ ngoài sáng trong tối đấu đá nhiều năm như vậy, sao có thể không hiểu được Phí Vọng Bạch đang muốn nói gì, chỉ từ trong thái độ của Phí Vọng Bạch đã nhìn ra rất nhiều, nhất thời kinh hãi, lập tức cũng không nói nhiều, cưỡi gió rời đi, ngay cả một câu tàn nhẫn cũng không lưu lại, chỉ để lại hai người rồi bay đi thật nhanh.

Hai người cũng không ngăn cản, đứng trên không trung, một đám người Lý gia phía dưới hoan hô, Phí Vọng Bạch chắp tay, cười nói:

"Chúc mừng Thông Nhai huynh, đa tạ Thông Nhai huynh!"

Lý Thông Nhai tự nhiên hiểu được ý trong lời hắn, Phí gia hơn phân nửa kiếm được đầy bồn đầy bát ở trong phường thị Mật Lâm quận, chắp tay đáp lễ, đáp:

'Mong Bạch huynh tới thật đúng lúc, đa tại"

Ô Thiếu Vân ở một bên thấy Úc Tiêu Quý không quay đầu lại, cũng không chào hỏi hắn, nhất thời xấu hổ, lúc này mới có cơ hội xen vào, cười ha hả mà tiến tới, có chút xấu hổ nói:

"Ô Thiếu Vân thuộc Ô gia quận Nam, ra mắt hai vị đạo hữul"

"Bái kiến đạo hữul"

Lúc trước Ô Thiếu Vân ở một bên do dự không ngừng, chưa từng trợ trận giúp Úc Tiêu Quý, tuy sợ uy thế của Lý Xích Kính, nhưng cũng là bán mặt mũi, Lý Thông Nhai tự nhiên là khách khí khí, nhẹ giọng đồng ý.

Tình cảnh xấu hổ của Ô Thiếu Vân bởi vì Lý Thông Nhai khách khí mà dịu đi rất nhiều, trong lúc nhất thời hắn không biết mở miệng từ đâu, dừng lại một chút, rốt cục có chút sa sút tinh thần nói:

"Muốn đoạt cơ duyên, muốn đoạt linh vật, liền phải cùng người đấu pháp, nếu bởi vậy mà mất đi tính mạng cũng là mệnh số, vốn trách không được ai, chỉ là ta nhận được tin tức, cuối cùng muốn tới hỏi một chút mới yên tâm, cũng không có ý giận chó đánh mèo...

Ô Thiếu Vân lời nói xảo diệu, thậm chí mang theo chút giải thích, mịt mờ đề cập ý tứ trút oán giận, Lý Thông Nhai vốn cũng không muốn kết thù kết oán, chỉ ôn hòa gật gật đầu, ý niệm tham tiến cả đời này của hắn không nhiều lắm, phần lớn đều là uy hiếp đến nhà mình thì hắn mới có thể phản kích, nhưng sáu mươi năm như một, luôn có lúc tham giận lên não, lời nói của Ô Thiếu Vân cũng làm trong lòng hắn buông lỏng, ôm quyền đáp lễ. Hai người không nói nhiều nữa, Ô Thiếu Vân chỉ khách khí hai câu, nói mấy ngày sau đi ngang qua Ô gia thì tiến tới làm khách, liền cưỡi gió rời đi, Phí Vọng Bạch cũng chắp tay, Lý Thông Nhai nhìn hắn một cái thật sâu, vẫn mở miệng nói:

"Quý tộc tuy rằng lần này thu hoạch tương đối khá, được Úc gia tích góp nhiều năm, nhưng hủy phường thị, giết người nhà Úc gia, cùng Úc Tiêu Quý kết đại cừu, vẫn là nên cẩn thận cẩn thận, để ngừa trả thù."

Phí Vọng Bạch không biết Úc Ngọc Phong đã chết, nghe Lý Thông Nhai nói lời này tràn đầy cảm xúc gật đầu, đáp:

"Dù sao Úc Ngọc Phong cũng mạnh mẽ, ở trên hồ này tìm không ra địch thủ, thật sự là làm cho người ta sợ hãi, hi vọng sẽ ước thúc con cháu, chỉ là..."

Phí Vọng Bạch thần sắc kiên quyết, trịnh trọng chắp tay nói:

"Bây giờ mối thù giữa hai nhà và Úc gia sâu như biển, trong tông còn có Úc Mộ Tiên, còn cần kiếm tiên chiếu cố nhiều hơn..."

Lý Thông Nhai giật mình trong lòng, chỉ có thể đáp:

"Thông Nhai hiểu được, hy vọng Bạch huynh bảo vệ tốt tông tộc là được."

Phí Vọng Bạch vẫn còn sợ Úc Ngọc Phong báo thù, Lý Thông Nhai lại biết được Úc gia bây giờ tổn thất không giống bình thường, chỉ sợ không có mấy chục năm là không bò dậy nổi, ngay cả duy trì áp chế đối với chư gia bờ đông cũng khó khăn, đừng nói trả thù, trên mặt phụ họa gật đầu, tự mình đưa Phí Vọng ra ngoài mấy dặm, lúc này mới giá cưỡi gió trở vê Kỳ Trung Sơn.

Giáp binh bày ra trên núi, một mảnh yên tĩnh, lạnh lẽo nghiêm nghị xếp thành hai hàng, Lý Thông Nhai đứng trước điện, nhất thời một mảnh leng keng quỳ rạp xuống, trên mặt Lý Huyền Tuyên mang theo nụ cười, vội vàng nghênh đón, cung kính nói:

"Trọng phụ đánh lui cường địch, che chở tông tộc, thần uy lãm lẫm, chúng ta cảm kích khôn cùng....

Lý Thông Nhai nhất thời bật cười, khoát tay áo ngắt lời Lý Huyền Tuyên, cười nói:

"Cái tên nhà ngươi, nói năng khách sáo quá rồi, đi đi đi."

Hai người Lý Huyền Phong, Lý Huyền Lĩnh phía sau nghe vậy cười rộ lên. Lý Huyền Tuyên đứng thẳng dậy, sắc mặt vui mừng không thể che giấu. Lý Huyền Lĩnh tiến lên một bước, mở miệng nói:

"Chúng ta đã thu nạp tài vật An gia, ba mươi bảy miếng linh thạch, thai tức pháp khí sáu thanh, năm loại linh vật, đều là thai tức cấp bậc, ngược lại đạt được một trận bàn cấp Luyện Khí, gọi là Quy Nguyên ngũ khí trận, không tính thượng đẳng nhưng cũng có thể sử dụng một lát, có thể làm hộ sơn đại trận."

'Không tệ.

Lý Thông Nhai gật đầu, phân phó:

"Ngọc Đình Sơn thế núi hiểm trở cao ngất, linh mạch không hưng thịnh, không cần coi trọng, trước tiên tiện tay bày ra một trận, trận pháp này đặt ở trên Kỳ Trung Sơn có địa mạch bằng phẳng, linh cơ nồng hậu, về phần Hoa Thiên Sơn..."

Hắn khoát tay áo, hướng về phía Lý Huyền Phong ở dưới khoát tay áo, ấm giọng nói:

"Huyền Phong, ngươi đi Lê Hạ quận một chuyến, hỏi thăm một phen, mời Lưu Trường Điệt tới, xem địa mạch và địa thế Hoa Thiên sơn, chuẩn bị bày trận."

"Vâng!"

Lý Huyền Phong gật đầu, vác trường cung lên lưng, vội vội vàng cưỡi gió rời đi, Lý Thông Nhai vuốt vuốt râu, phân phó:

"Chuyện tấn công Kỳ Trung Sơn còn chưa truyền ra, phái một người tiến đến Đông Sơn Việt lệnh cho Ô Ma Lý đến Lê Kính Sơn bái kiến, ta sẽ thay Thanh Hồng đánh giá

( Tử Lôi Bí Nguyên Công ) kia"

"Về phần An Chá Ngôn..."

Lý Thông Nhai dừng một chút, đạp một bước trên thêm đá, bước vào bên trong đại điện trống trải, bốn phía quạnh quẽ, trên cột đá hoa văn phức tạp, trên không trung tràn ngập mùi máu tươi gay mũi, đèn đuốc lúc sáng lúc tắt, tiếng gào thét trâm thấp xuyên tới, nhẹ như muỗi kêu.
Bình Luận (0)
Comment