Huyền Giám Tiên Tộc (Bản Dịch)

Chương 399 - Chương 399: Gọi Ô Ma Lý Về

Chương 399: Gọi Ô Ma Lý về Chương 399: Gọi Ô Ma Lý vềChương 399: Gọi Ô Ma Lý về

Đông Sơn Việt.

Ánh sáng triều dương từ phía đông dâng lên, chiếu lên rất nhiều hàng rào nhà tranh, đám tiểu dân vừa mới từ trong giấc mộng tỉnh lại, săn bắn săn thú, trồng trọt hái lượm, mấy năm trước Đông Sơn Việt chịu đủ chiến loạn, khắp nơi là thi hài, người Lý gia và Ô Ma Lý mấy năm nay chăm lo việc nước, lại mang tới rất nhiều lễ nghi của đông nhân và các chế độ tương quan, ước thúc quan lại và quý tộc, mấy năm trước mới tốt lên.

Xe ngựa lung lay xẹt qua trên đường bùn, dẫn tới một đám Sơn Việt ngẩng đầu, Ô Ma Lý ngồi vững vàng trong xe, một ca cơ ngồi trên đùi hắn, tựa vào trong ngực hắn, bàn tay to của Ô Ma Lý vuốt ve trên vai nữ tử một hồi, tâm tư lại bay lên bầu trời.

"Giao xà, đúng là thanh thế to lớn..."

Tuy Lý gia nắm giữ Đông Sơn Việt từ trên xuống dưới, nhưng Ô Ma Lý tốt xấu là một tu sĩ luyện khí, đêm qua Lý gia xảy ra động tĩnh lớn nên hắn vẫn hiểu được, chỉ là thấy phía đông pháp quang lưu chuyển, hai pháp thuật dạng giao xà cuồn cuộn lên xuống, khiến hắn có chút bất an.

"Chẳng lẽ là cùng An gia đấu rồi... Lý Thông Nhai tốt xấu cũng là một kiếm tu luyện khí đỉnh phong, đánh ngã An Chá Ngôn kia hẳn là không thành vấn đề, không nên cùng Úc gia đấu là được..."

Úc Ma Lý tự cảm thấy hai nhà Úc gia cùng Lý gia đều có bối cảnh trong tông, Úc gia lại nhiều ra hai cái Trúc Cơ, thực lực hơn xa Lý gia, nếu là đấu với Lý gia thì chỉ sợ ngăn cản không nổi.

"Nếu như Lý gia ngã, ta sao còn có thể ngồi yên được chức Sơn Việt Vương, bảo toàn tánh mạng đều khói"

Ô Ma Lý tuy rằng bị Lý gia đè nặng, cuộc sống lại trôi qua thoải mái, ảo tưởng lớn nhất cũng chính là Lý gia suy yếu mà không phải diệt vong, nghe nói Úc gia làm việc ngoan độc, nếu là Úc gia công đánh tới, Ô Ma Lý chỉ có thể thu thập đồ đạc đi làm tán tu thôi.

"Ô Ma Lý! Ô Ma Lý!"

Ô Ma Lý đang ngồi ở trong xe suy nghĩ, không ngờ thoáng cái đã bị xốc lên, có một thanh niên mắt dài nhỏ xuất hiện, trong nháy mắt sắc mặt Ô Ma Lý khó coi, nặn ra nụ cười, đáp:

"Thì ra là Điên Vinh huynh, sao lại tìm ta?" Ánh mắt Điền Vinh lưu chuyển một vòng trên người ca cơ, trong lòng nhân ra ánh mắt không vui của Ô Ma Lý, như bừng tỉnh đại ngộ mà dời ánh mắt đi, mở miệng nói:

"Nơi Sơn Việt này không có gì thú vị, ngoại trừ ngươi ra thì có chút tư vị.

Điên Vinh chính là con trai Điền Hữu Đạo, một đám người bị đuổi tới Sơn Việt, Điền Vinh từ trước đến nay là một tên ăn chơi trác táng, tự nhiên đi theo Ô Ma Lý, lúc đầu Ô Ma Lý còn tưởng rằng đã trèo lên được Điền gia, lập tức đại hỉ, chiêu đãi thật là ân cần.

Chỉ qua ba ngày, Ô Ma Lý liền phát hiện người này là một phế vật từ đầu đến cuối, tính cách bất hảo không nói, lại còn rất không an phận, trình độ gà mờ như Ô Ma Lý cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, hận không thể đuổi ra khỏi cung.

Điền Vinh tuy rằng là phế vật, nhưng lại là con nối dõi duy nhất của Điền Hữu Đạo, Ô Ma Lý không muốn vô duyên vô cớ gây thù hẳn, chỉ có thể đánh xe lẩn trốn, không ngờ Điền Vinh vậy mà không hề từ bỏ, một đường đuổi theo đến đây, để hắn trong lúc nhất thời không biết làm gì.

“Hàizz..

Ô Ma Lý thở dài, nghe Điền Vinh miệng đầy những lời nói thô tục, âm thầm nói:

"Nghe nói Điên Hữu Đạo kia cũng lợi hại, chính là người có bối phận lớn của Lý gia, sao lại sinh ra một đứa con trai mà bộ dạng như vậy! Thế sự khó liệu a...

Ô Ma Lý đang buồn ngủ, bỗng nhiên lỗ tai khẽ động, nghe bên ngoài cao giọng nói:

"Điền Trọng Thanh bái kiến đại vương."

-Mau mời vào!"

Thật vất vả có thể cắt ngang Điền Vinh, Ô Ma Lý thoáng cái đứng thẳng dậy, Điền Trọng Thanh mặc dù không thể so với các tu sĩ chủ gia, nhưng đặt ở bên ngoài lại coi như là một thiên tài không lớn không nhỏ, Ô Ma Lý nhất thời đại hỉ, không chút khách khí cắt đứt Điền Vinh.

"Ràol"

Rèm dày được vén lên, lộ ra ánh nắng mặt trời rực rỡ bên ngoài, ngũ quan của Điền Trọng Thanh đoan chính, coi như là chững chạc, trong lòng mặc dù không để mắt đám mọi rợ này, nhưng vẫn cho đủ mặt mũi, khách khí nói:

“Đại vương"

Nhẹ nhàng thoáng nhìn, mắt mũi dáo dác của Điền Vinh đập vào mắt hắn, trong lòng Điền Trọng Thanh cả kinh, lửa cháy đầy giận dữ xông lên đầu, thất thanh nói:

"Tại sao ngươi lại ở đây!" Điền Vinh rụt đầu không nói lời nào, sắc mặt Ô Ma Lý xấu hổ, trong lòng cực kỳ chán ghét người này, cũng không thèm cho Điền Vinh bậc thang, Điền Trọng Thanh nhìn sắc mặt hai người, lập tức hiểu rõ, trong lòng giận dữ nói:

"Đã nói hắn không nên quá thân cận với Ô Ma Lý... vậy mà xem lời như gió thoảng bên tail'

Điền Trọng Thanh tim đập thình thịch, hận không thể tát chết người này, nhưng Điền Vinh lại là con trai độc nhất của Điền Hữu Đạo, Điền Hữu Đạo chẳng những có đại ân với Điền Trọng Thanh, còn là trụ cột của Điền thị, Điền Trọng Thanh đành phải cố nén lửa giận, chắp tay nói với Ô Ma Lý:

"Gia chủ chuyển tin tới, còn xin đại vương đi Lê Kính sơn bái kiến một chuyến!"

Ô Ma Lý lập tức kinh hãi dựng lên, run rẩy nói:

"Xin hỏi đại nhân, ngài có nói gì không?”

Điên Trọng Thanh lắc đầu đáp:

"Đến gặp mặt thôi."

Dứt lời chắp tay vung tay áo rời đi, nhảy xuống thùng xe rời đi, Điền Trọng Thanh càng nghĩ càng giận, lại chuyển giận thành sợ, thầm nghĩ:

"Ta phạm sai lầm khiến cả tộc phải vê tây, nhưng cũng chưa chắc không phải chuyện tốt, tính tình của Điền Vinh ở Hoa Thiên sơn thì sớm muộn sẽ xảy ra chuyện..."

Điền Trọng Thanh chờ giây lát vẫn không thấy Điền Vinh xuống, nghiêng tai lắng nghe, còn có thể nghe thấy tiếng Điền Vinh oán giận ở trong xe và Ô Ma Lý nhẫn trả lời không kiên, Điền Trọng Thanh lại cảm thấy trong lòng giận không kêm được, hung ác nói:

"Sau này tai họa kéo tới, tất nhiên là tiểu tử này gây ra rồi!"
Bình Luận (0)
Comment