Chương 412: Thỉnh người tọa trấn 3
Chương 412: Thỉnh người tọa trấn 3Chương 412: Thỉnh người tọa trấn 3
Thiên địa trong gương, sương mù xám trắng chìm nổi giữa thiên địa, kiến trúc màu trắng phía dưới đã sửa chữa hơn phân nửa, lầu các cầu, đài cao cung điện, tọa lạc trong đó, kéo dài không dứt, từng đạo nguyệt hoa bốc lên, có cảm giác nhân gian tiên cảnh.
Lục Giang Tiên ngồi ở trước bàn đá, tựa vào bên cạnh bàn ngọc trắng ngủ gà ngủ gật, bình ngọc trong tay nhẹ nhàng ngừng một chút, bên tai chậm rãi hiện ra một đạo thanh âm ổn trọng.
"Đệ tử Lý thị Lý Thông Nhai, cung thỉnh pháp giám, trừ yêu tru ác, để hưởng Huyết Nhục...'
Lục Giang Tiên giật mình, duỗi lưng một cái đứng thẳng dậy, thần thức từ trên gương nổi lên, nam tử áo xám trước mặt cung kính đứng ở dưới.
"Lý Thông Nhai..."
Hắn sống ở Lý gia nhiều năm như vậy, mắt thấy bốn huynh đệ Lý gia chỉ còn lại một mình người này, cho dù tu thành Trúc Cơ vẫn cung kính khom người niệm lời cầu chúc như trước, Lục Giang Tiên không khỏi im lặng.
"Lý gia tứ tử, Lý Thông Nhai cẩn thận đa nghi nhất, ta ở Lý gia này mấy chục năm, chẳng lẽ một chút hắn hoài nghi cũng không có sao... Tự nhiên là không có khả năng."
Bản thân Lục Giang Tiên rõ ràng mấy lần mình giúp đỡ trong quá trình quật khởi ở Lý gia, có thể nói là trăm ngàn chỗ hở, sứt sẹo cực kỳ, lúc đâu mấy người này cũng không quen thuộc con đường tu tiên, cho dù có dự cảm cũng là trong lòng âm thâm sinh nghi, hiện giờ Lý Thông Nhai đã bước vào con đường tu tiên năm mươi năm, đã gặp qua nhiều việc, cho dù là một phàm nhân như Lý Mộc Điền, trước khi chết mấy năm đều có nghi ky đối với pháp giám, nếu nói Lý Thông Nhai không hoài nghi pháp giám, Lục Giang Tiên tuyệt đối không tin.
"Hắn đã là tiên tu Trúc Cơ, đối mặt với pháp giám lại không giống như đối đãi một kiện pháp khí, ngược lại giống như là một vị thượng tiên, ý ở trong này, rõ rành rành."
"Thậm chí những cử động nhìn qua năm đó là ta quá mức tận lực, Lý Thông Nhai lúc kể lại với hậu bối cũng đã mỹ hóa rất nhiều, tựa như đang tận lực giữ gìn quan hệ hôm nay... Mưu kế lâu dài nha."
Lục Giang Tiên tuy rằng không tính là tâm tư thâm trầm, lúc hắn không còn miên man thì tâm lý cũng đã hơn ba mươi tuổi, tự giác đấu không lại những tu sĩ này, cũng lười đánh nhau, trong lòng thâm nghĩ. "Tuổi thọ của ta quá dài, chỉ cần sống tạm trong cái gương này, không sợ tai hoạ gì, chỉ nhìn xem các phù chủng thế nào, đủ khả năng giúp đỡ một tay, nếu có thu hoạch thêm thì cũng không sao, nếu không được, cũng tùy hắn đi."
Lý Thông Nhai vẫn như cũ lẳng lặng chờ ở phía dưới, ước chừng qua một khắc đồng hồ, lúc này mới vung tay áo, thật cẩn thận cầm tấm gương lên, Lục Giang Tiên thâm nghĩ:
"Đi Từ Quốc nhìn xem cũng không tệ, đám người Trì Úy năm đó Tử Phủ đi ngang qua nơi đây đều chưa từng phát hiện ra ta, có lẽ không đáng ngại."
Vì thế thu liễm quang mang, giống như một gương đồng rách nát bình thường rơi vào trong tay Lý Thông Nhai, Lý Thông Nhai quan sát tỉ mỉ một hồi, đều không thấy được nửa điểm linh cơ cùng pháp quang, cảm khái một tiếng, đặt cái gương vào trong ngực, hai bước phiêu diêu ra khỏi viện.
Trong lúc Lục Giang Tiên suy nghĩ, vừa rồi Lý Thông Nhai ở bên dưới cũng suy nghĩ rất nhiều, từ lúc Hạng Bình nhặt được pháp giám trên sông, Lý gia từng bước trưởng thành thế gia, hiện tại lại nghĩ đến dư vị hai câu trong "Tiếp dẫn pháp” kia:
" Không phụ lòng tin của thiên địa, Hương hỏa cúng bái, thân tạ Thái Âm."
Trong lòng Lý Thông Nhai không khỏi yên lặng bất an, Lý gia hắn được quá nhiều ích lợi từ pháp giám, ngược lại khiến hắn bất an, thầm nghĩ:
"Ngày khác ta đã chết, tẩm bổ pháp giám cũng không có gì đáng ngại, chỉ là làm như thế nào mới có thể tính không phụ lòng tin..."
Trong lúc suy nghĩ hắn đã rơi vào chân núi, Lý Thông Nhai nhìn Lý Huyền Tuyên yên lặng vẽ bùa trong viện, cất bước vào viện, ấm áp nói:
“Tuyên nhi!”
Lý Huyên Tuyên nhíu mày, ngẩng đầu lên, liên tục nói:
"Trọng phụ, là hồ yêu tiền bối có thông tin sao..."
"Không sai.'
Lý Thông Nhai gật gật đầu, đáp:
"Chuyện này có thể làm được, nhưng mà còn phải phái người đến Tiêu gia một chuyến."
“Tiêu gia?"
Lý Huyền Tuyên đáp một câu, liền thấy Lý Thông Nhai nói:
"Ta ra ngoài bắt yêu, nhưng không yên tâm về các ngươi, còn mời Tiêu Nguyên Tư tiền bối tranh thủ thời gian đến đây một chuyến."
Lý Thông Nhai lân này đi biên giới Yến Sơn cũng không xa, nhưng đi đi về cũng phải cần tới mấy ngày, theo lý Úc gia hiện giờ yên lặng chữa thương, bọn hắn cũng không biết hành tung của Lý Thông Nhai, không nên sầu lo, nhưng Lý Thông Nhai là một người tính tình cẩn thận chặt chẽ cẩn thận, cân nhắc một hồi, chung quy là phải phiền toái Tiêu Nguyên Tư, dặn dò:
"Ngươi mượn hôn sự Uyên Giao, mời hắn đến một chuyến."
Lý Thông Nhai dừng một chút, giải thích:
"Uyên Giao làm con thừa tự, theo lý là cháu ruột trên danh nghĩa của tiểu phụ ngươi, chỉ cần nói rõ với Tiêu Nguyên Tư, hắn tự nhiên nguyện ý đi chuyến này. Từ quốc đang rất hỗn loạn, thuận tiện cũng hỏi Tiêu Nguyên Tư một chút."
Lý Huyền Tuyên liên tục gật đầu, từ trước đến nay luôn tín nhiệm vị trọng phụ này vô điều kiện, tự nhiên gật đầu đáp ứng, liên thấy Lý Thông Nhai cưỡi gió lên trời, hướng về phía người hầu bên cạnh nói:
"Để Đông Hà tự mình tới Tiêu gia một chuyến."
Trân Đông Hà vốn ở Hoa Thiên sơn, lúc này vừa nhận lệnh, lập tức đi về phía đông.