Huyền Giám Tiên Tộc (Bản Dịch)

Chương 420 - Chương 420: Ta Cũng Đợi Đã Lâu

Chương 420: Ta Cũng Đợi Đã Lâu Chương 420: Ta Cũng Đợi Đã LâuChương 420: Ta Cũng Đợi Đã Lâu

Lý Cảnh Điềm trì trệ, thân sắc phức tạp khó tả, chỉ đáp:

"Vẫn còn quá sớm, chuyện mười mấy năm, ai có thể nói rõ."

Lý Thanh Hiểu gật đầu, cười nói:

"Nếu phải đi Tiêu gia tìm phu quân, mẹ phải chọn một người đối xử tốt với Thanh Hiểu một chút...

Lý Cảnh Điềm chỉ kéo tay nàng, giọng nói có chút sa sút, lên tiếng hô:

"Đi xuống trước đi, tránh cho ca ca ngươi chờ đến sốt ruột."

Dưới núi , Lý gia cũng náo nhiệt vô cùng, giăng đèn kết hoa, so với trận hôn sự năm đó với Lư gia thì long trọng hơn nhiều, lụa đỏ treo bốn phía, tiếng nhạc mừng cưới của Lý gia vốn nhấp nhô vui sướng quanh quẩn trong đường, trên núi dưới núi đều là vui sướng dào dạt.

Đánh hạ Kỳ Trung Sơn và Ngọc Đình Sơn hơn nửa năm, địa giới Lý gia hầu như đã nhiều hơn gấp đôi, Lý Huyền Tuyên xây dựng bảy trấn ở dưới Kỳ Trung Sơn cùng Ngọc Đình Sơn, cộng thêm Lê Kính tứ trấn cùng Hoa Thiên tam trấn tổng cộng là mười bốn trấn, đã có rất nhiều nơi để khai hoang làm nhà, dân chúng vốn dần dần chen chúc đã có chỗ đi, toàn bộ Lý gia đều có vẻ có sức sống hẳn lên.

Giống như thời đại hoàng kim năm đó đánh hạ Hoa Thiên sơn mang đến, hạ dân Lý gia lần nữa chiếm được cơ hội leo lên, trong thất trấn gió nổi mây phun, mọi người đều có lòng cầu tiến.

Chỉ cần không phải kẻ lười biếng không có việc gì làm, cố hết sức đi liều mạng luôn sẽ tìm được một mảng đất hoặc là một thùng vàng, dân chúng không cần nhiều thứ, chỉ cần sống mà thôi, cơ hội này đã là yêu cầu xa vời lắm rồi.

Nguyên bản bởi vì Lý gia đem quân đánh nhà khác mà kiến nhiều gia tộc mất đi nam đinh, nhưng tài phú cùng quân công khi chiến thắng mang tới đã làm cho càng nhiều người bộc lộ tài năng, để cho nhiều họ nổi lên.

"Gió nổi mây vần, sẽ có biến... Bảy trấn thêm ra năm gia tộc, phương bắc lại thêm bảy trấn, có bao nhiêu người đang cố gắng thể hiện mình..."

Lý Uyên Giao ở trung tâm phong vân, đang sửa sang lại kim văn trên ống tay áo đỏ, y chấp chưởng chính viện, đương nhiên trên dưới Lý gia rục rịch thì hắn đều hiểu rõ, sửa sang lại quần áo tân lang trên người, cười nói: "Sau này sẽ là bước phát triển vượt bậc."

Từ khoảnh khắc Lý Thông Nhai đột phá Trúc Cơ, thông gia với Tiêu gia, Bắc Phá An gia đã là xu thế tất yếu, trên là lão tổ Trúc Cơ và tiên tu luyện khí, dưới là các đại tộc, dân chúng đua nhau phát triển.

Hiện giờ các giai tâng đều đã thu được lợi, Tiêu gia tự mình gả con gái, trên dưới càng thêm ủng hộ và sợ hãi Lý gia. Lý Uyên Giao đều nhìn thấy, tự nhiên tâm tình rất tốt, các tộc thúc bên cạnh cũng không hiểu được Lý Uyên Giao đang cười cái gì, chỉ coi hắn vui vẻ vì hôn sự, liên tục chúc mừng, chỉ có mấy huynh đệ khác của Lý Uyên Giao nhìn nhau, yên lặng cười rộ lên.

Nhìn thấy đã sắp đến giờ tốt, đám người Lý Uyên Giao bước lên ngựa, bắt đầu đi tới Tiêu gia rước thê tử, cũng may hai nhà Tiêu Lý không tính quá xa, tu sĩ Thai Tức thể lực kinh người, cũng không có phiền toái gì khi đường, nếu hai nhà cách xa nhau, chỉ có thể làm lễ cưới hình thức, rồi phái người đón Tiêu Quy Loan trở về.

Cổ Lê đạo bây giờ đã đổi mới hai lần, mấy năm trước Tiêu gia đã chuẩn bị xong, cách một đoạn đường còn có dịch trạm, đường đi cũng bằng phẳng dễ đi, Lý Uyên giao thai tức đỉnh phong vốn không cần nghỉ ngơi, chỉ là rất nhiều nam đỉnh Lý gia tới đón dâu không có tu vi trong người, vừa đi vừa nghỉ, mất mấy ngày mới đến quận Lê Hạ.

Tiêu Quy Loan xuống núi, chỉ ở chờ trong quận, ngồi trong kiệu một lúc, rốt cuộc nghe nói có người đến đón dâu.

Một đám người tất nhiên là tới đón Tiêu Quy Loan, đứng dưới chân núi một hồi, đội nghi lễ của Tiêu gia vui vẻ xuất hiện ở cách đó không xa, khắp nơi đều là pháo hoa màu đỏ. Lý Uyên Giao yên lặng chờ một hồi, nhìn cỗ kiệu hoa lệ kia dời đến trước mặt, trên kiệu có một nam hài chừng mười mấy tuổi nhảy xuống, cũng ăn mặc trang trọng, trong tay nâng một khối ngọc bích hình tròn, cung kính nói:

"Hỷ sự vui vẻ, sống ở năm đời, Thiên Đào sáng rực, hợp ngàn năm... Môn đình có hoa mỹ, vĩnh viễn kết đàn sắt."

Đợi đến khi nam hài nói hết lời Cát Lợi, Lý Uyên Giao nói cảm ơn, tiếp nhận ngọc bích kia, nữ hài sau lưng cũng đi ra, tất nhiên là Lý Thanh Hiểu.

Lý Thanh Hiểu dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, ngồi xe ngựa trên đường, có chút uể oải, chỉ là đứa nhỏ hiểu chuyện, không khóc không quấy, cười nhét một cái túi gấm vào tay Tiêu Hiến, dắt hắn lên xe, chỉ còn lại một mình Tiêu Quy Loan ở trong kiệu hôn.

Lý Uyên Giao xoay người xuống ngựa, kính hương mọi người, lễ nghi của Tiêu gia khá nhiều, mất một canh giờ mới thôi. Lý Uyên giao đánh ngựa đổi phương hướng, ung dung đi theo bên cạnh cỗ kiệu, đi về phía Lý gia.

Lúc này hắn mới rảnh rỗi liếc nhìn cỗ kiệu một cái, cũng chưa từng dùng linh thức thăm dò, cẩn thận nhìn thân ảnh thướt tha đang cầm quạt tròng phe phẩy bên trong xe hoa, Lý Uyên Giao nói khẽ:

"Bái kiến tân nương của ta."

Thân ảnh kia hơi dừng lại một chút, câm quạt tròn trong tay, thanh âm trong trẻo từ phía sau rèm truyền đến, nhẹ nhàng linh hoạt, chỉ đáp:

“Ta cũng đợi chàng đã lâu.'
Bình Luận (0)
Comment