Huyền Giám Tiên Tộc (Bản Dịch)

Chương 424 - Chương 424: Giang Nhạn

Chương 424: Giang Nhạn Chương 424: Giang NhạnChương 424: Giang Nhạn

Lão nông kia mắng đến nước bọt bay tứ tung, thiếu niên che mũi, trả lời:

"Ngài có lẽ nên đổi một bộ túi da khác đi, người này quá hôi rồi."

Lão nông kia ngẩn ngơ, ngẩng đầu như bừng tỉnh đại ngộ, sờ mãi không hiểu nhìn chung quanh, vỗ đùi mắng:

"Để ý mấy cái này làm chó gì."

Hắn không thèm để ý thiếu niên mà nhảy thẳng lên tường, không bao lâu sau đã biến thành dáng vẻ một nông phụ ( một người phụ nữ làm nông) đi trở về, dáng vẻ coi như sạch sẽ, cười mắng:

"Tu thuật pháp hơn mười năm, còn để ý cái túi da này làm gì!"

Thiếu niên kia bĩu môi, chỉ nói:

"Ngài thật thoải mái, trốn tránh người của Tư Âm kia, đến lúc này có thể hoành hành thiên hạ, không ai quản thúc, đúng là tiêu dao!"

"Mẹ nó."

Nông phụ mắng một câu, lưu loát mấp máy môi, đáp:

"Lão tử đã giao hơn phân nửa kim tính và mệnh số cho bọn hắn, số còn lại không đủ kết kim đan, tu Ma Ha Ma Kha cũng không đủ, cũng chỉ kéo dài một đoạn thời gian, có gì mà tiêu daol"

"Cũng may số trời đã thay đổi, nếu như bây giờ còn có tam tai cửu nạn như trước kia, lão tử muốn kéo dài hơi tàn cũng không được, rơi vào loại tình trạng này, cũng là buồn cười!"

Thiếu niên cười nhạo, không cho là đúng, đáp:

"Ngươi nói xem, Đoan Mộc Khuê kia thần dị biết bao, thiên tài thế nào cũng chẳng phải sẽ hôi phi yên diệt hay sao, ngay cả cơ hội chuyển sinh cũng không có, ngươi còn có thể cầu thêm lần nữa, có gì buồn cười?"

Nông phụ cười cười, lộ ra hàm răng hơi vàng, hai tay chống nạnh, để lộ cánh tay to lớn ra, giải thích:

"Tính cách hắn hung dữ, không cố gắng rèn rũa kim tính Kim Đan, cho rằng có tiên nhân đồng ý tất thành Kim Đan, tự nhiên rơi vào kết cục này, hắn không phải không thể làm tốt hơn, mà là không muốn, nếu thật đánh nhau, hai âm sai kia chưa hẳn là đối thủ của hắn." "Cho dù sau khi chết biến thành quái dị, cũng thiếu chút nữa đã chạy đi từ trong tay hai vị kia, Đoan Mộc Khuê là Đại Vu hoành áp một đời, không phải ta có thể so sánh."

Thiếu niên gật đầu như có điều suy nghĩ, nông phụ kia nghiêm mặt nói:

"Nhạn nhi, không nói đến chuyện này, ngươi và liên thủ diệt uy phong của Thanh Trì tông, ngươi báo mối thù giết mẹ của ngươi, ta tìm đạo cơ tốt của ta, làm xong những thứ này, liền trốn đi tu luyện, chớ lại xen vào trong đó."

Thiếu niên yên lặng gật đầu, chỉ hỏi:

"Muốn tìm đạo cơ?"

Nông phụ kia dừng một chút, mở miệng nói:

"Cái gì mà Ông Thượng Khê, Hạo Hãn Hải thì cũng thôi đi, Tiêu Sơ Đình muốn tu Giáp Khảm Thủy Thiên Chất, con người hắn âm hiểm, đến lúc đó có thể đem ta ăn sạch, Tử Phủ của Trường Tiêu môn và Đại Minh Quỳ Quan cũng đều có hi vọng đột phá, không thể đi vào hai con đường đó... Còn có Thượng Nguyên chân nhân kia, con đường để ta có thể tu luyện thật không nhiều lắm."

Nàng suy nghĩ một lát, đáp:

"Vùng Việt quốc này còn có không ít người tu lôi đạo, lại không có Tử Phủ, cũng là con đường dễ đi, ngươi tìm cho ta một loại đạo cơ như Đông Lôi Thanh ( tiếng sấm mùa đông), Xuân Kinh Trập ( Sét mua xuân)!"

Thiếu niên gật gật đầu, dưới chân đạp mạnh, nhẹ nhàng bay lên, nông phụ trên mặt đất kia vội vàng giơ bàn tay đầy nếp nhăn là vết chai, bấm ngón tay tính toán, hét lớn:

"Phía bắc ba mươi hai dặm, có phường thị Thanh Trì tông!"

Thiếu niên nghe vào trong tai, đường xá ngắn ngủi chớp mắt đã đến, mới bay đến trước ảo trận của phường thị, đại trận phường thị của Thanh Trì tông đã âm ầm tan vỡ, kiến trúc chông chất cùng linh điền dày đặc hiện ra, tiếng hét lớn cùng sợ hãi liên tiếp vang lên, có người cả kinh nói:

Vì sao lại đóng đại trận lại! Trì sử huynh bị ma nhập à! Ngươi làm vậy là sao, nhanh chóng mở ra đại trận! Chẳng lẽ không sợ tông môn trách phạt hay sao!"

Trên không trung có một thanh niên áo xanh đang đứng, khuôn mặt tuấn tú, nhưng thân sắc điên cuồng, trên áo khoác tràn đầy vết máu, phóng khoáng hét lớn:

"Ha ha ha hat"

Người nọ phi thân lên định chế trụ hắn, Trì sư huynh đột nhiên như bị điên, trở tay rút đao ra, chém lên người tên tu sĩ lao lên kia kia âm ầm, tu sĩ kia vội vàng thúc giục pháp khí ngăn cản.

“Chăn!

Pháp khí bắn ra ngoài như chim bay, máu tươi đầm đìa, ngày thường hai người không phân cao thấp, ai ngờ Trì sư huynh bỗng nhiên trở nên vô cùng mạnh mẽ, nhẹ nhàng đập bay pháp khí của hắn, một đao chém đứt cánh tay.

Người nọ vừa đau đớn khó nhịn vừa sợ hãi, cánh tay kia đứt lìa, vừa nhảy vừa bay, hắn kêu to giống như một con ngựa động tình, cánh tay nhảy nhót đập vào mặt hắn.

“Đây là thuật pháp gì, sao lại làm Trì sư huynh như bị ma nhập!"

"Sư huynh! Để ta giúp huynhI"

Tu sĩ khác của Thanh Trì tông nhao nhao bay lên, nhưng căn bản cứu viện không kịp, người kia bị bàn tay của chính mình đấm thẳng vào đầu, đầu bay ra ngoài xoay tròn như con quay, mắt thấy không còn sinh cơ.

"Cái gì!"

Tu sĩ tới cứu ngây người, nào ngờ thi thể người đó run rẩy trên không, tay còn lại đang sờ cổ, bàn tay đó rút một cái xương sống ra, như trường kiếm đánh vào mặt tu sĩ.

Đám tu sĩ kia còn không hiểu, một phát bắn ra hơn mười đạo phù lục, hồn bay phách lạc, lạnh lùng nói:

-Ma tui Ma tu tới...

"Răng rắc."

Hắn còn chưa nói xong, trên đầu liền bị người nào đó tát một cái, xoay tròn mấy vòng giống như con quay, không có thanh âm, tay chân thoát ly thân thể, hai tay hắn đột nhiên đâm vào trong bụng lôi dạ dày ra.

"Ma tu... Là ma tui"

Trong phường thị gió tanh mưa máu, tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tiếp. Thiếu niên kia lẳng lặng đứng ở trên không, một đám máu thịt xoay quanh bên cạnh hắn, dựa vào bên cạnh hắn ngoan ngoãn như cho nhỏ, hắn cười khanh khách nhìn tu sĩ chạy tứ tán, hướng về phía đám người kia cao giọng nói:

"Nói cho Thanh Trì tông, Giang Nhạn báo mối thù tàn sát quận!"

Thanh âm chậm rãi quanh quẩn trên không trung, một đám tu sĩ Thanh Trì chạy nhanh hơn, Giang Nhạn ở trên không trung hưởng thụ một trận, có một nam nhân bay tới, tóc tai bù xù, vù vù mở miệng, vừa phun máu vừa cười nói:

"Cũng chỉ có Thanh Trì tông tự đại, phường thị lớn như vậy ngay cả một Trúc Cơ cũng không có, nhanh chóng rời đi, người Vu gia đang trên đường tới! Thanh niên này chính là bị ông lão kia đoạt xác!
Bình Luận (0)
Comment