Chương 441: Chi mạch
Chương 441: Chi mạchChương 441: Chi mạch
Minh Tuệ kêu gào một câu, kim điện kia bắt đầu lung lay sắp đổ, bốn phía run rẩy, chảy ra từng đợt pháp quang. Vẻ mặt gã hoảng sợ, biết rõ tu sĩ kia tất nhiên có thể nghe thấy, vội vàng kêu lên:
"Tiên bối tha mạng! Tiền bối tha mạng! Sư phó của Minh Tuệ là Liên Ma Ha, Liên Hoa Tông chính là đạo thống pháp tướng, chỉ cầu xin tha cho tiểu tăng một mạng, sau này tất không đặt chân lên hồ một bước!"
Kim điện kia lung lay, chậm rãi ổn định lại, Minh Tuệ hành lễ nửa ngày trên hư không, lúc này mới dám đứng dậy, bay ra ngoài một hồi lâu.
Minh Tuệ thử lắc cánh tay mới mọc ra của mình, nhìn vào trong pháp khí kim điện, chỉ thấy một đoàn thải quang chói mắt chìm nổi, cánh tay cụt kia đã hóa thành một vũng nước trắng tỏa ra thải quang, kim điện bị áp bức đến phát ra tiếng vang kẽo kẹt kẽo kẹt, tuấn nam và mỹ nữ bị thu hút ở trong đó kêu to, như là kiến bò trên chảo nóng.
"Đáng tiếc!"
Những người này chính là Minh Tuệ thu thập bốn phía mà đuọc, có đủ loại sắc đẹp ở phương bắc, cũng tốn không ít tâm tư, mắt thấy sẽ bị thải quang làm bỏng chết, Minh Tuệ chửi nhỏ một tiếng, mở miệng nói:
"Chỉ là túi da mà thôi, vào trong miếu của ta đi! Thời khắc ta tu thành Ma Ha gần ngay trước mắt, đợi ta tu thành Vĩnh lạc chi địa, cũng có thể để các ngươi khoái hoạt!"
Vì thế đem kim điện nâng quá đỉnh đầu, há to miệng, lộ ra hàm răng trắng noãn cùng đôi môi màu hồng phấn, nước bọt như giọt sương trong suốt, mơ hồ lộ ra một tia mùi thơm lạ lùng.
Hắn dùng sức lắc lắc, nhất thời lần xuống một đám người nhỏ bằng móng tay, dồn dập rơi vào trong miệng hắn, răng trắng tinh khiết không tì vết khép lại để nhai cắn, trong lúc nhất thời tay đứt chân nát thịt bay loạn, dấu vết màu đỏ tươi chảy xuôi trên đôi môi phấn nộn của hắn, đám người ở trong điện trên điện lại mừng rỡ như điên, đều nhảy vào trong miệng hắn.
Ước chừng qua mấy chục hơi thở, Minh Tuệ mới liếm liếm môi, hài lòng nói:
"Trước tiên bổ sung nguyên khí, sau đó trở về hỏi Ma Ha một chút, xem có thể giữ được kim điện của ta hay không."
Minh Tuệ kiêng ky nhìn về phía Lê Kính Sơn, thậm chí không dám nghĩ đến Lý Thanh Hồng, hắn vừa ở thời khắc sống chết đi một lần, trong lòng đã là kinh sợ đến cực điểm, chỉ nghĩ thầm: " Chỉ sợ Lý gia này là bút tích của vị Tôn Giả nào, vậy mà chưa từng nghe nói qua, đợi ta trở vê hỏi sư tôn một chút, đi thôi! Đi thôi!"
Mãi đến khi Minh Tuệ vui vẻ rời đi như chó nhà có tang, tất cả phong ba mới coi như bình định, chỉ có bên dưới Ngọc Đình sơn một mảnh đỏ tươi, từ bậc cửa đến bậc thang, toàn là các loại ô vật, mấy hàng xóm láng giềng cùng nhau xuất lực xử lý sạch sẽ vết bẩn đầy đất, ai nấy đều tự về nhà.
Ngọc Đình Sơn ở dưới sự trị vì của An gia lâu dài, mấy năm nay mới về với Lý gia, lê dân đã quen sống khổ cực, ma tu Mộ Dung Hạ vẫn chưa dấy lên phong ba quá lớn, hơn một trăm người chết trong mắt những người này vẫn bình thường, còn lâu mới ảnh hưởng được cuộc sống an nhà mà Lý gia mang tới cho bọn hắn, chẳng qua là gặp được người có thân nhân bị giết, nói một câu: Đáng tiếc, mong sớm siêu thoát.
Lý Uyên Giao lao đầu vào trong rất nhiều công việc của Ô Đồ Sơn, Lý Uyên Bình tiếp nhận công việc trong nhà, dần dần bận rộn hẳn lên, hắn cầm bút son trong tay, nhẹ nhàng phác thảo trên mộc giản.
Tiên Thiên ốm đau khiến Lý Uyên Bình thoạt nhìn có chút yếu đuối, lông mi luôn nhíu lại, giống như có bao nhiêu tâm sự nặng trịch đè ở trong lòng, khó có thể tiêu tan, cho dù là ngồi ở vị trí tôn quý nhất trong viện, vẫn có loại cảm giác nơm nớp lo sợ.
"Năm nay thu hoạch còn khá nhiều, có thể bớt chút tổn hao."
Lý Uyên Bình lẩm bẩm trong lòng một câu, nhìn người trung niên hầu hạ bên cạnh, ấm giọng nói:
"Tộc thúc làm việc ở chính viện tộc ta nhiêu năm, ta mới quản lý gia sản, mong tộc thúc chỉ điểm nhiều hơn."
Lão nhân bên cạnh hốc mắt hãm sâu, hai bên tóc mai hoa râm, tiều tụy khó coi, quần áo trên người lại ăn mặc chỉnh tê tê, chính là lão nhân Lý Tạ Văn năm đó ở dưới trướng Lý Huyền Tuyên trị gia, chính là con trai Lý Diệp Sinh, hiện giờ đã sắp năm mươi tuổi.
Người ở chân núi phía Bắc Đại Lê thường trưởng thành sớm, mười hai mười ba tuổi đã cưới vợ sinh con, kết quả cũng chỉ sống được bốn mươi năm mươi tuổi, Lý Tạ Văn không có tu vi, vốn là tuổi nằm ở trên giường chờ chết, chỉ là hắn vất vả nhiều năm như vậy, cũng được mấy món linh vật ôn dưỡng, nhìn qua coi như khỏe mạnh.
Lý Bình Dật tự sát là đả kích quá lớn đối với lão nhân này, thế cho nên để lão nghỉ hưu, chủ gia tuy rằng phái người an ủi, nhưng cũng đại biểu cho nhất mạch của lão hoàn toàn mờ nhạt khỏi trung tâm, Lý Tạ Văn chậm chạp lưu luyến quyên vị, chính là muốn hết sức vãn hồi chút ít.
Nghe Lý Uyên Bình hỏi thăm, Lý Tạ Văn liền nói không dám, đáp:
"Lão hủ ở tộc chính viện làm việc nhiêu năm, tai mắt cũng rõ ràng hơn chút, không dám chỉ điểm."