Huyền Giám Tiên Tộc (Bản Dịch)

Chương 467 - Chương 467: Ngã Xuống

Chương 467: Ngã Xuống Chương 467: Ngã XuốngChương 467: Ngã Xuống

Lý Huyền Lĩnh có khí lưu thanh lương kia hỗ trợ, trong đầu trở nên thanh minh, không còn bị pháp thuật của Pháp Tuệ mê hoặc nữa, lúc này chuẩn bị cưỡi gió bay lên, thâm nghĩ:

"Tuy ta không thể chạy trốn, nhưng từ trên cao đánh xuống lại có thể kiên trì thêm một hồi..."

Ai ngờ sương mù màu vàng kim kia như giòi trong xương, nhao nhao bám vào pháp thuẫn của hắn, Lý Huyền Lĩnh nhất thời chỉ cảm thấy thân thể trâm xuống, trên chân như rơi có vạn cân Trầm Thiết, chỉ bay lên được cách một thước đã không lên nổi nữa, Pháp Tuệ nhân cơ hội nhảy lên một cái, một chưởng đánh cho hắn rơi xuống.

"Bành!"

Lý Huyền Lĩnh mặt xám mày tro đập vào trong tường điện, Pháp Tuệ cười ha ha, nhẹ nhàng tiến lên, cười nói:

"Đợi ta đánh chết ngươi, liền đột phá pháp sư, lại tìm phụ thân của Trọng Hải Kình Giao ngươi, cùng nhau đánh chết, thành tựu Liên, chứng đạo Ma Ha."

"Chứng đạo Ma Ha..."

Lý Huyền Lĩnh bị hắn đánh rơi, lục phủ ngũ tạng chấn động, pháp lực ngưng tụ bị đánh tan, vốn không còn sức tái chiến, nghe hắn nói vậy nghiến răng nghiến lợi, không khỏi sinh ra cảm giác bất lực, bôi lên túi trữ vật bên hông một cái, bắn ra năm đạo phù lục.

May mà Lý Huyền Tuyên đêm dài ngày đêm vẽ bùa, trên người Lý Huyền Lĩnh mới có nhiều bùa chú như vậy, hai đạo thai tức đỉnh phong, ba đạo luyện khí sơ kỳ, hóa thành mưa băng lửa, khói độc thiểm điện đồng loạt nổ tung trên người Pháp Tuệ.

Pháp Tuệ mặc dù thức tỉnh trí nhớ, nhưng phần lớn là một chút đoạn ngắn, kinh nghiệm đấu pháp cũng không nhiều, kinh nghiệm đấu pháp với tu sĩ liền càng ít, bị năm đạo phù lục này xông thẳng vào, vội vàng khởi động kim quang ngăn cản.

Hai đạo phù lục thai tức đỉnh phong kia dễ ngăn cản, phù lục Luyện Khí sơ kỳ lại đánh vào trên người hắn, trên thân hắn tràn đầy đường vân màu vàng nổ tung, để hắn phải lui ra một bước, sắc mặt Lý Huyền Lĩnh tái nhợt, cũng bị dư ba pháp thuật chấn động, lân nữa phun ra máu tươi.

Cũng may Pháp Tuệ đã lui ra, Lý Huyền Lĩnh nghiêng người, mặt tái nhợt kéo dài khoảng cách. Hắn lại tranh thủ được mấy chục hơi thở. Pháp Tuệ phủi đi một thân bụi đất, con mắt nhìn thẳng về phía Lý Huyền Lĩnh, cười nói:

"Ngươi so với đám đạo sĩ này thì mạnh hơn nhiều lắm, có lẽ là do trong trí nhớ thì tu sĩ tạp khí có sự khác biệt với tu sĩ Luyện khí... Thích tu ở chỗ chúng ta cũng có sự phân biệt này, chỉ cần qua loa giao thủ, liền biết được có phải là chính pháp hay không.

Lý Huyền Lĩnh căn bản không quan tâm hòa thượng này lại đang giảng gì điên điên khùng khùng, trong đầu nhanh chóng vận chuyển, chỉ muốn kéo hòa thượng này thêm một hồi, trong miệng quát:

"Ta cũng hiểu được một chút, chính pháp của Thích Tu chính là vùng đất hoan hỉ, thế giới Cực Lạc, về phần hạng người giết người như ngóe giống như ngươi, thì không phải là chính pháp gì!"

Quả nhiên, lời vừa nói ra, đủ khiến hòa thượng này ngây ngẩn cả người mấy hơi, nhìn chằm chằm Lý Huyền Lĩnh giống như cười mà không phải cười, tay bấm pháp quyết, lạnh lùng nói:

"Ngươi đã gặp Mộ Dung Hạ rồi!"

Cũng không đợi hắn trả lời, Pháp Tuệ tự gật đầu, hoa văn màu vàng phức tạp trên người càng ngày càng đậm, vẻn vẹn chỉ tiến về phía trước một bước, trong nháy mắt vượt qua mười mấy thước, trực tiếp xách lấy cổ Lý Huyền Lĩnh, cả giận nói:

"Gặp qua là tốt rồi! Ta lại hỏi ngươi, dựa vào cái gì mà bất kể không phân nam nữ già trẻ, tội ác lương thiện cũng đều có thể ở chỗ của hắn hưởng lạc! Kẻ ác nên chịu đủ loại hình phạt, nhận hết cực khổ mà chết, người lương thiện mới xứng bị chúng ta ăn thịt, ngươi nói có phải không?! Ngươi nói có phải không?”

Hai mắt hắn kim quang chói mắt, da thịt đều lộ ra hào quang màu vàng đồng, pháp lực giữa hay tay hắn mơ hồ mang theo ý giam cầm. Theo lời nói của Pháp Tuệ, từng đạo phù văn màu vàng hiện ra, khóa chặt Lý Huyền Lĩnh lại.

Mặt Lý Huyền Lĩnh đỏ lên, cũng may hắn là tu sĩ Luyện Khí, nhất thời không đến mức ngạt thở mà chết, chỉ miễn cưỡng há miệng, châm chọc nói:

"Một thiện giả tốt xứng để ngươi ăn sao."

Pháp Tuệ lửa giận ngập trời, đáp án mà Lý Huyền Lĩnh nói khiến hắn cảm thấy khó tin, nghiến răng nghiến lợi nói:

"Ta muốn ăn ngươi, vậy mà còn không biết cảm ơn?”

Pháp Tuệ đột nhiên nâng tay lên, dốc toàn lực ném ra. Lý Huyền Lĩnh bắn ra như một quả đạn pháo, hung hăng đụng vào đỉnh đại điện. Đại điện này vốn đã thủng trăm ngàn lỗ, lại bị hai người bọn họ đánh nhau một phen, lập tức ầm ầm tan vỡ.

"Âm ầm ——"

Bụi mù màu xám trắng đột nhiên bốc lên, mái ngói sứ sứt mẻ và gỗ vụn rơi xuống giống như mưa to, đại điện tối tăm không biết bao lâu rốt cuộc đổ xuống, bốn phía đều là gạch ngói vỡ vụn và gỗ. Toàn thân Lý Huyền Lĩnh vỡ nát không biết bao nhiêu mảnh xương cốt, giống như một bãi thịt nát nằm trên bậc thang trước đại điện.

Hai pho tượng uy vũ trang nghiêm trước cửa đã có một pho tượng vỡ nát đầy đất, một pho tượng khác gãy tay chân, chỉ để lại một cái đầu lẻ loi trơ trọi đứng trên mặt đất, trên khuôn mặt tượng đá bóng loáng rủ xuống từng giọt nước mưa, nhỏ xuống trong vũng mưa màu đỏ.

Tấm bảng treo trên nóc nhà được dùng tấm vải rách phủ lên giờ này rốt cuộc cũng rơi xuống, rơi xuống trước mặt hắn, tấm vải bay theo gió, lộ ra mấy chữ màu vàng bên dưới.

"Trấn Hủy Quan..."

Chữ màu vàng to như mặt trời chiếu vào trong ánh mắt hắn, gương mặt Lý Huyền Lĩnh vỡ ra một lỗ hổng lớn, miệng đón gió cong lên thành một nụ cười cực kỳ khó coi, phun ra mấy chữ.

"Một mùi hương... Thơm quá."
Bình Luận (0)
Comment