Huyền Giám Tiên Tộc (Bản Dịch)

Chương 474 - Chương 474: Nộ Ma Ha Ngã Xuống

Chương 474: Nộ Ma Ha ngã xuống Chương 474: Nộ Ma Ha ngã xuốngChương 474: Nộ Ma Ha ngã xuống

Tận cực bắc Việt quốc, có ngọn núi hùng vĩ cao vút trong mây, thế núi quanh co kéo dài, hùng vĩ đồ sộ, hết lần này tới lần khác chỗ cao nhất của thế núi bị một kiếm, mặt cắt bóng loáng vững vàng, lộ ra khí thế trì trệ, có một cỗ khó chịu nói không nên lời.

Chỗ mặt cắt chỗ cao nhất, một nam tử áo bào trắng vắt chân lên gối giữa mây mù, trong ngực ôm một thanh kiếm, vỏ kiếm bằng gõ, bình thường không có gì lạ, trên mặt nam tử này thì một mảnh sương mù, thấy không rõ dung mạo.

Gió bắc trên đỉnh núi sắc bén, lạnh thấu xương, hắn lại mặc áo bào trắng vô cùng đơn giản, gảy ngọc bội trên bội kiếm, thì thào một câu:

"Nạn Nộ ma ha..."

Một nữ tử mặc áo váy bay lên, Sơ Vân Quỳnh Nguyệt, một thân pháp quang trên dưới chảy xuôi, óng ánh trong suốt, vừa nhìn liền biết không phải vật phàm, nàng ta cưỡi gió hạ xuống, ôn thanh nói:

“Thượng Nguyên."

"Ừm"

Thượng Nguyên chân nhân đáp một câu, xuất thân nhìn phương xa, giống nhu có thể xuyên thấu qua sương mù trùng trùng điệp điệp nhìn thế cục Yến sơn, thản nhiên nói:

"Nộ sắp chết, bữa tiệc Thao Thiết này cũng nên kết thúc rồi. Đáng thương cho mấy triệu người Từ quốc đã chết, ngay cả bọt nước cũng không bắn lên."

-Hài.'

Cô gái kia nhíu mày, thở dài một tiếng, đáp:

"Cũng đúng... Từ khi Nộ Ma Ha Đông tiến đến Từ quốc đại chiến, lại đến vây giết Nộ Ma Ha, vốn là một bữa tiệc thịnh soạn, bảy bữa tiệc có ba vị Ma Ha đi qua, thu tọa ky. Yêu tộc có hai vị thành tựu đại yêu, chúng ta thu hồi địa bàn, giết kẻ không yên, đều tự thu lợi, cũng nên bình ổn một chút."

Nữ tu đang nói chuyện, phương xa sáng lên kim quang, từng đạo xiềng xích từ trong hư không hiện ra, khóa lại kim thân của Nộ Ma Ha, Nộ Ma Ha đang ngửa mặt lên trời thét dài, Thượng Nguyên chân nhân nhướng mày, nhẹ giọng nói:

"Kim Kiều Tỏa."

"Không sai.' Nữ tu kia ngưng thân nhìn lại, đáp:

"Là năm đó Thanh Nguyên Huy Thủy Chân Quân có công trong người, Tiên Phủ ban thưởng pháp bảo... Xem ra Chân Quân muốn chém tận giết tuyệt, một chút Chân Linh cũng không chịu lưu lại.'

Thượng Nguyên chân nhân nghe xong lời này, sương mù dày đặc trên mặt nhấp nhô một hồi, đang nói thâm lặp đi lặp lại cái gì, đột nhiên mở miệng, trong giọng nói tràn ngập hận ý thật sâu:

"Lão khốn nạn, sớm muộn ta phải hủy đi Tiên Thể của hắn, vỡ Kim Đan của hắn, để hắn nếm thử..."

“Thượng Nguyên!"

Nữ tu nhất thời thất sắc, vội vàng kéo tay áo của hắn qua, thấp giọng nói:

"Dù hắn có là tu sĩ Kim Đan thì thế nào đi nữa... Tốt xấu gì cũng là tu sĩ Kim Đanl Sao có thể nói năng không giữ mồm như vậy được."

"'Ừm"

Thượng Nguyên chân nhân thu liễm tâm tình, gật đầu làm như không có việc gì, pháp nhãn nhìn chằm chằm tu sĩ rơi vào trong rừng, mãi đến khi hắn bình yên rơi xuống đất, Thượng Nguyên chân nhân lúc này mới vỗ vỗ thanh kiếm trong ngực, đáp:

"Ta đi xem một chút."

Yến Sơn.

Trên bầu trời rậm rạp xiềng xích, hào quang màu vàng kim đan xen, hào quang của pháp bảo này huy hoàng như mặt trời, có loại hương vị nghiêm nghị không thể xâm phạm, dễ dàng phá vỡ dải lụa màu vàng trên người Nộ Ma Ha, quấn quanh làn da màu đồng thau của hắn, phát ra tiếng vang xì xì.

"Ngao ngao ngao ngao....

Sợi xích màu vàng của pháp bảo này bám vào trên người Nộ ma ha, tạo thành từng vết cháy đen, giống như còn kèm theo uy năng đặc biệt, khiến cảm giác đau đớn này đặc biệt sâu đậm, để hắn kêu gào đau đớn.

"Đạo hữu... Đây là pháp bảo sao..."

Trường Hề chân nhân ngơ ngác nhìn, bị uy năng của pháp bảo này làm nóng mặt, Tiêu Sơ Đình ở bên cạnh cũng nhìn mà âm thầm tặc lưỡi, Tử Phủ khi còn ở Thái Hư đã đấu võ mồm với Trường Hề chân nhân thì cười lạnh một tiếng, đáp: "Dù sao cũng là tiểu môn tiểu phái, chưa thấy qua việc đời."

"Pháp bảo chính là pháp bảo, đương nhiên uy năng vô tận, đây chẳng qua chỉ là Kim Kiều Tỏa, nếu để cho ngươi thấy được Thiên Nguyệt Lương Nghĩ Huyền Quang uy năng thông thiên triệt địa năm đó của tiên phủ, chẳng lẽ sẽ bất tỉnh?"

Thiên Nguyên chân nhân bên cạnh nhẹ nhàng gật đầu, thấy Trường Hề chân nhân có vẻ xấu hổ, vội vàng đi ra hoà giải, cười nói:

"Chuyến này sư tôn đặc biệt phân phó, nói là vị Thanh Trì kia rất coi trọng việc này, đã bày ra pháp bảo, cũng chưa từng nghĩ tới pháp bảo này cao minh như vậy, khiến người ta khó có thể tin."

Sắc mặt Trường Hề chân nhân dịu đi rất nhiều, Thiên Nguyên chân nhân lại quay đầu nhìn về phía Tử Phủ, phụ họa nói:

"Hiến Diêu Chân Nhân kiến thức rộng rãi, ta nghe nói pháp bảo tiên phủ ban ngày chảy xuôi thái dương nhật tinh, đêm khuya thì phun ra thái âm nguyệt hoa, tự nhiên không phải Kim Kiều Tỏa này có thể so sánh."

Hiến Diêu chân nhân nghe vậy cũng cả kinh, hiển nhiên cũng là mới hiểu được việc này, trong lòng tán thưởng pháp bảo này thần diệu, Tiêu Sơ Đình nhẹ nhàng gật đầu, đáp:

"Có lẽ phải gọi là Tiên Khí, chứ không phải là Pháp Bảo."

Mấy chân nhân ở trên chỉ trỏ, Nộ Ma Ha ở dưới càng thêm thống khổ, con ngươi màu vàng đậm trợn tròn xoe, càng thống khổ càng phẫn nộ, khí thế trên người dâng lên, túm tới Kim Kiều Tỏa vang lên răng rắc.

Một đám Tử Phủ thi triển thần thông, ném lên kim thân của hắn, trong lúc nhất thời trong thiên địa đều là hào quang của pháp lực thần thông chảy xuôi, đất rung núi chuyển, dẫn tới địa mạch Yến sơn chấn động, linh cơ uể oải.
Bình Luận (0)
Comment