Huyền Giám Tiên Tộc (Bản Dịch)

Chương 513 - Chương 513: Hà Quang Vân Thuyên Tới

Chương 513: Hà Quang Vân Thuyên Tới Chương 513: Hà Quang Vân Thuyên TớiChương 513: Hà Quang Vân Thuyên Tới

Trong điện đã thu thập xong sự vụ, Lý Uyên Bình đang cầm phần đan phương kia, nhìn Lý Uyên Giao bước vào, cười khổ nói:

"Tiêu tiền bối dụng tâm như vậy, chúng ta không thể báo đáp, Tiêu gia thật sự có ân với nhà ta... Huống hồ bây giờ còn phải dựa vào Tiêu gia nhiêu hơn."

“Tiêu Nguyên Tư là Tiêu Nguyên Tư, Tiêu gia là Tiêu gia."

Lý Uyên Giao lên tiếng, thở dài nói:

"Tiêu tiền bối là có tâm bảo hộ, Tiêu Quy Đồ chưa chắc, việc này không vội... Nhưng Viên gia này sao lại thiếu nợ người nhà ta."

"Nghe có vẻ liên quan đến kiếm tiên, Hồ Nguyệt Thu chính là đạo cơ của kiếm tiên, có lẽ Viên Thoan thiếu nhân tình... Chỉ tiếc không thể hỏi lão tổ một câu."

Hai người suy nghĩ một hồi, lại thiếu hụt tin tức, không suy luận ra được cái gì, đành phải bỏ qua, Lý Uyên Giao cầm lên một ngọc giản, đưa linh thức vào trong thăm dò, ấm giọng nói:

" ý Kim Điện Hoàng Nguyên Quyết ) này không tệ, Đạo Cơ Hoàng Nguyên Quan cũng rất nhiều thân dị, chỉ là thiên địa linh khí này gọi là: Kim Dương Hoàng Nguyên, quả thực khó thu thập."

Lý Uyên Bình cũng từng đọc qua công pháp này, lúc này nói:

"Thiên địa linh khí này chỉ cần vừa nghe đã thấy không tâm thường, cũng nên cảm thấy may mắn là công pháp này còn kèm theo phương pháp hái khí, nếu không thì loại linh khí vô cùng cổ xưa thế này, đem Việt quốc xốc lên cũng tìm không thấy."

Lý Uyên Giao bật cười lắc đầu, thì thâm:

"Tìm được quan ải trên sa mạc vạn dặm, đợi đến hoàng hôn gió cát yên tĩnh, lúc trời chiêu buông xuống, thúc giục pháp lực rút lấy sức mạnh của mặt trời, hai năm mới được một sợi, mười sợi được một phần."

"Cổ pháp chính là cổ pháp, thật là phiên phức!"

Lý Uyên Bình thở dài một tiếng, nhắc nhở:

"Còn chưa hết, Kim Dương Hoàng Nguyên không được gặp vàng, không được gặp sắt, gặp nước sẽ chuyển hóa thành Í Sí Yên Chi Khí ] , còn cần chọn một hộp ngọc thượng hạng để thu nạp."

"Điều này cũng không cần lo lắng." Trong tay Lý Uyên Giao còn có hộp ngọc cấp bậc Tử Phủ mà Lý Thông Nhai năm đó tìm được ở Hồ Trung Châu, dung nạp Kim Dương Hoàng Nguyên này là dư dả, lập tức đang cân nhắc đi đâu tìm quan ải này.

"Huynh trưởng, chuyện này hãy gác lại một chút."

Lý Uyên Bình nhẹ nhàng lắc đầu, mở miệng nói:

"Hà Quang Vân Thuyên sắp đến rồi!"

Vân thuyền màu vàng sáng lạn loá mắt, đôi cánh màu vàng xoè ra phá vỡ từng tầng mây mù, từ ánh nắng ban mai xẹt qua hồ nước màu xanh đậm, phản xạ ánh vàng rực rỡ.

Phía trước của Hà Quang Vân Thuyền, thiếu niên mặc thanh y đơn giản lẳng lặng đứng đó, khuôn mặt có chút tương tự với Úc Mộ Cao, chỉ là thân sắc Úc Mộ Cao âm lãnh, nhưng trên mặt người này đã biến thành lạnh nhạt và bình tĩnh.

"Vọng Nguyệt hồ, đã từng là Vọng Nguyệt trạch..."

Hà Quang Vân Thuyền chậm rãi dừng lại ở Mật Lâm Quận, Úc Mộ Tiên đứng chắp tay, khí chất xuất trân khiến cho quần áo đơn giản của hắn vẫn có vẻ linh động phiêu dật. Hắn chỉ đứng như vậy, ánh mắt của tu sĩ trên thuyền đều không nhịn được mà nhìn lên mặt hắn.

Úc Mộ Tiên đã rời nhà hơn hai mươi năm, gần như không nhận ra đủ loại cảnh sắc dưới lòng bàn chân, hắn nhàn nhạt nhìn xuống, không ngừng vuốt ve cái miếng ngọc trong tay.

Miếng ngọc này sáng long lanh như băng tinh, mơ hồ lộ ra sắc thái như ánh trăng chuyển động trong tay hắn. Hai mắt Úc Mộ Tiên yên lặng nhìn thẳng về phía trước, dường như đang yên lặng quan sát cái gì đó.

"Vọng Nguyệt hồ... Thật sự là một bảo địa."

Miếng ngọc trong tay mơ hồ toát ra thải quang, tiên cơ trong cơ thể không ngừng vận chuyển, trong mắt Úc Mộ Tiên hiện lên vài đạo bóng dáng, âm thầm đếm:

"Úc gia [ Ngọc Yên Sơn] , Lý gia [Thanh Xích Kiếm ] , Hạ đạo nhân Í Cửu Môn Quan ] .

"Hả?"

Trong mắt Úc Mộ Tiên hiện lên một vòng tử quang, khóe miệng hơi nhếch lên, thấp giọng nói: "Thì ra... Còn cất giấu trường thương!"

Hắn thu hồi ánh mắt, nhìn xung quanh vài lần, nhíu mày, ngạc nhiên nói:

"Một tu sĩ Sơn Việt nho nhỏ mà cũng có được một pháp khí Trúc Cơ... Đúng rồi, dù sao cũng xuất thân Vu Sơn của Đoan Mộc Khuê, cuối cùng vẫn có một hai thứ tốt ở trên người!"

Úc Mộ Tiên quan sát một hồi, nhướng mày, toát ra vài phần chán ghét, nhìn núi thây biển máu hiện ra trong đầu, thầm nghĩ:

" [Nhân Thủ Sơn ] , pháp khí âm tổn gì đó!"

Ngoài miệng tuy rằng ghét bỏ, Úc Mộ Tiên cũng thở dài một tiếng vì pháp khí trúc cơ này, lúc này mới thầm nghĩ:

"Trên một hồ có hơn mười truyền thừa Trúc Cơ, năm pháp khí Trúc Cơ, ngoại trừ đạo tràng của tam tông thất môn ở Việt quốc, e rằng không có nơi nào có thể giàu có hơn Vọng Nguyệt hồ này!"

Nghĩ vậy, hà quang vân thuyền dưới chân chậm rãi dừng lại, Úc Mộ Tiên chậm rãi đi xuống, liền nghe thấy một mảnh cung kính từ ngọn núi dưới chân:

"Cung nghênh thượng sứ!"

Úc Mộ Tiên ngẩng đầu nhìn lại, một đám tu sĩ khom lưng hành lễ, cúi đầu, hắn vuốt ve ngọc khấu, đáp:

"Không cần đa lễ!"

Đám tu sĩ lúc này mới đứng thẳng dậy, nhao nhao ngồi xuống trở lại chỗ, một tu sĩ đi đầu, bộ dáng trung niên, khuôn mặt tiều tụy, hai mắt lại như ưng hùng hổ dọa người, âm u ngoan độc, chậm rãi chắp tay bái phục Úc Mộ Tiên trong ánh mắt lạnh nhạt, cao giọng nói:

"Úc lâm Úc Mộ Cao, bái kiến thượng sứ!"

Người này chính là ca ca ruột thịt của hắn.
Bình Luận (0)
Comment