Chương 548: Diệt Sâu Mọt
Chương 548: Diệt Sâu MọtChương 548: Diệt Sâu Mọt
Đông Sơn Việt.
Đại điện Mộc Lộc vô cùng nguy nga tráng lệ, trên vách tường có ánh đèn đuốc mờ nhạt nhấp nháy phản chiếu ra những bóng đen kịt phảng phất như yêu ma quỷ quái không ngừng nhảy nhót.
Điên Trọng Thanh cất kỹ các loại mộc giản trong tay, người hầu phía dưới vội vã đi tới, cung kính nói:
"Đại nhân! Một đám quý tộc lại dâng tấu muốn bảo vệ Lý Ký Man tiến chức... Nói là hiệp nghị đã thỏa thuận xong, không thể kéo dài nữa."
"Mang lên đi.”
Điền Trọng Thanh thở dài nhận lấy tấu chương từ hạ nhân rồi nâng bút vẽ mấy vòng trên đó.
Điên Trọng Thanh viết về sự tình tạm thời ở Sơn Việt, đầu bút lông màu đỏ không ngừng phác họa, màu mực ban đầu của Đông Sơn Việt là màu đỏ son, là những năm gần đây mới được đổi sang màu khác.
Dù sao chủ mạch Lý gia đã dùng màu đỏ son để làm dấu, chính viện của các gia tộc khác dùng màu đỏ tối hơn để thể hiện nằm dưới chủ mạch. Ô Ma Lý nghe tin này vội vàng đổi con của mình thành màu xanh lục âm u và vẫn luôn dùng cho đến nay.
"Bảo bọn họ sửa lại những từ ngữ không thích hợp này, mấy ngày nữa lại đưa lên!"
Điền Trọng Thanh tùy tiện tìm một lý do đuổi bọn họ đi, trong lòng âm thầm sợ hãi.
"Không phải Điền Trọng Thanh ta muốn áp chế chư vị... Mà đây là ý của gia chủ... Trước khi giết hết một nhóm quý tộc, sao ta có thể để Lý Ký Man thượng vị?"
Trong lòng của hắn âm thâm thở dài, nhìn đại điện trước mặt đều được trang trí bằng vàng, có chút động lòng , hắn cũng đã giữ vương vị hơn nửa năm, cơ hồ có chút tham lam lưu luyến vị trí cao cao tại thượng này.
Ánh đen đuốc nhấp nháy trong điện được bao phủ bởi rất nhiều ngọc và vàng, đại điện này năm đó là hành cung của Mộc Tiêu Man, tạo nên màu vàng son lộng lẫy, tuy nhiên khi truyên đến tay Mộc Sơn con của Mộc Tiêu Man thì đã bị cắt giảm đi không ít.
Sau đó, Lý Phi phát động đảo chinh, vó ngựa của Lý gia chạy vào trong cung, máu tươi bôi trên bậc thêm, quý tộc tranh nhau tàn sát vương thất để lấy lòng Lý thị.
" Tình hình đang biến chuyển... Máu của quý tộc sắp đổ xuống rồi..." Điền Trọng Thanh mơ mơ màng màng nhìn màu mực vàng đỏ này như thể đó là máu, trong lòng lập tức bừng tỉnh, thu hồi những suy nghĩ kia lại, lại thấy ngoài điện đinh đang một tiếng, một nam tử dáng người khôi ngô đi vào.
Nam tử này thân cao tám thước, lông mày rậm rạp, thân hình khôi ngô, một tay nắm một cái búa bằng kim qua, thoạt nhìn giống như là một tên cướp từ trên đường chạy tới, một giây sau sẽ ném ra kim qua nện hắn thành thịt nát.
Điên Trọng Thanh vội vàng nhảy dựng lên, vội vã nghênh đón, cười nói:
"Vấn ca nhi! Tại sao ngươi lại đến nơi này? Chẳng lẽ là gia chủ đích thân tới ư?"
"Điền thúc hiểu lầm rồi"
Lý Vấn bề ngoài hung hãn nhưng tính tình lại ôn hoà hiền hậu, buồn bực đáp lại:
"Trong nhà đã điêu Ngọc Đình Vệ tới thủ ở các nơi trong thành, gia chủ nói có thể thu lưới nên để ta tới áp trận."
"Được được được!"
Điên Trọng Thanh cười ha ha, có chút lấy lòng nói:
"Vấn ca, gia chủ có dặn dò gì không?"
Lý Vấn gật đầu, đáp:
"Gia chủ đã đồng ý, nếu việc này xong, con cháu Điền thị có thể trở vê mười hai trấn."
" Tốt lắm! Tốt lắm!"
Điền Trọng Thanh lập tức mừng rỡ, Điền thị của hắn từ khi bị đuổi tới Sơn Việt để cân bằng thế cục đã càng ngày càng bị nhiêu người xem thường, cho rằng là làm bạn với Sơn Việt, nghe được những lời nói móc này, hắn cực kỳ khó chịu.
Địa vị của đệ tử Điền gia tại Sơn Việt rất cao, nếu đặt ở Lê Kính trấn thì lại thấp hơn một bậc, mặc dù nhà mình có hai tu sĩ Luyện Khí nhưng không có chủ mạch hỗ trợ, đa phần đều bị người ta âm thầm khinh bỉ.
Đại nhi tử của hắn không đi qua Lê Kính trấn một lần, bị người trong trấn biết được đã trở thành cười chê, trở về phiên muộn suốt ba tháng, việc khiến Điên Trọng Thanh thở ngắn thở dài.
Huống chỉ tại nơi Sơn Việt này rời xa chủ gia, Điền gia lại là người có thực lực đệ nhất, Điền Trọng Thanh như đang đi trên lưỡi đao than lửa, ngày ngày nơm nớp lo sợ...
Bây giờ được Lý Uyên Bình hứa hẹn nên nhất thời mừng rỡ, ngay cả sự buồn bực vì làm đao kiếm cho Lý Gia sẽ đắc tội chúng quý tộc và Lý Ký Man cũng đều tản đi, trong lòng lạnh lùng nói: "Lúc trước còn lo lắng sau này làm sao để có chỗ đứng ở Sơn Việt, vậy thì giết đi! Giết đến mức đầu người lăn lông lốc, lão tử phủi mông rời đi, ai còn quan tâm đến mấy tên địa đầu xà nhà ngươi?"
Lập tức truyền lệnh xuống, binh giáp trong cung liền đi chuyển, rung động vù vù một trận, cửa cung mở rộng, một chiếc xe ngựa chạy nhanh ra khỏi cung, phóng ở trên đường lớn mới sửa không lâu.
"Âm ầm ầm..."
Hàng xóm láng giêng nổ vang như sấm sét, dân chúng Sơn Việt từ trong mộng bừng tỉnh, ngẩng đầu lên, không biết chuyện gì xảy ra.