Huyền Giám Tiên Tộc (Bản Dịch)

Chương 556 - Chương 556: Vơ Vét Trong Ma Tai

Chương 556: Vơ Vét Trong Ma Tai Chương 556: Vơ Vét Trong Ma TaiChương 556: Vơ Vét Trong Ma Tai

Trong lòng Lý Thu Dương âm thầm sợ hãi, hắn ở trong phường thị đã từng thấy tu sĩ Tiêu gia hòa giải tranh cãi vài lần, đều bắt giữ tu sĩ gây sự rất dứt khoát lưu loát, đây là lân đầu thấy chiến trận lớn như vậy, thầm nghĩ:

"Công pháp của Tiêu gia cao thâm, luôn được tính là cường thế trong cùng cấp, vậy mà phải kết trận mới có thể miễn cưỡng ngăn cản ma tu trước mặt!"

Hắn sờ sờ tay áo, mò ra hai tấm phù lục, một tấm Luyện Khí sơ kỳ, một tấm Luyện Khí trung kỳ, vốn định đưa vào trong cửa hàng bán, lập tức yên lặng lấy ra, nắm chặt trong lòng bàn tay.

Tu sĩ Tiêu gia kia gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, lơ đãng ngẩng đầu liếc nhìn, bỗng nhiên nhìn thấy Lý Thu Dương trốn dưới mái hiên phía xa, trong lòng vui mừng, trên mặt giả bộ như càng lo lắng, tay thì âm thâm tụ lực, chỉ chờ phối hợp với hắn.

Lý Thu Dương bị hắn ném một cái ánh mắt, trong lòng hiểu rõ, chậm rãi quán chú pháp lực vào phù lục trong tay, sáng lên từng đạo hồng mang, hét lớn một tiếng:

"Chết!"

Pháp thuật trong tay Lý Thu Dương bừng bừng lửa, giống như một luồng sáng, đổ ập xuống người nọ. Người này đặt toàn bộ sự chú ý lên đám người Tiêu gia trước mặt, chỉ cảm thấy lông tơ dựng đứng, vội vàng quay đầu.

"Tặc tử giỏi lắm!"

Ma tu kia thấy hỏa thuật này trong khoảnh khắc đã đến trước mặt, trong tay vội vàng biến chiêu, đi ngăn cản pháp thuật kia. Người này kinh nghiệm phong phú, công pháp mạnh mẽ, hắn đang cứng rắn hồi phục lại khí lực, thi pháp ngăn cản.

Người Tiêu gia phía sau lại không cho hắn cơ hội, vung pháp khí, quát lên:

"Chấn lục càn tam, tiến vị vi công! Biến trận!"

Kim quang tích súc đã lâu trong tay hắn tràn trề ra, pháp lực mấy tu sĩ Thai Tức phía sau cung cấp liên tục không ngừng, khiến pháp thuật trong tay hắn càng phát sáng, hóa thành một hình lục lăng màu vàng, như gió bay về phía hắn.

"Con mẹ nói"

Tu sĩ Luyện Khí bình thường gặp phải giáp công, tất nhiên không giữ được mạng nhỏ này, nhưng ma tu này không giống bình thường, trên người bốc lên huyết quang, sau lưng hiện ra một đạo tiểu thuẫn màu đỏ.

'Kengl" Trường phủ trong tay ma tu giơ cao, huyết quang bừng bừng, một phủ đã đánh cho pháp thuật của Lý Thu Dương tan thành mảnh nhỏ, đạo kim quang đã đánh tới phía sau lưng hắn.

Tiểu thuẫn này chỉ cản được một hơi, sau đó biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi trước mặt kim quang óng ánh kia. Tuy ngắn ngủi, nhưng nó có thể khiến tu sĩ này điều chỉnh vị trí, cứng rắn né qua chỗ yếu hại.

Chỉ nghe phốc một tiếng, huyết quang hiện ra. Ma tu này bị chặt đứt hơn phân nửa thân thể, cánh tay trái rơi xuống, nửa người bên trái chỉ còn lại hơn nửa chân, một mảng lớn nội tạng quay cuồng rơi xuống.

Ma tu kia nhe răng trợn mắt mắng một câu, tay bấm quyết, máu thịt ly thể trên không trung còn chưa rơi xuống đất đã hóa thành một nắm sương máu, cuốn tới như gió xoáy, kéo hơn nửa thân thể còn lại của người này lên, lại tiến vào sâu trong ngõ nhỏ như gió xoáy.

Lý Thu Dương lúc trước chưa bao giờ thấy ma tu, mắt thấy kẻ địch trọng thương chỉ trong chớp mắt đã biến mất không thấy gì nữa, nhất thời sửng sốt, thất thanh nói:

"Như thế này cũng có thể trốn! Như vậy cũng có thể sống sao?"

“Thu Dương cal"

Tu sĩ Tiêu gia trước mặt đã tán đi tiểu trận, vội vã nghênh đón, cảm kích nói:

"Đa tạ Thu Dương ca xuất thủ tương trợi"

"Không có gì đáng ngại!"

Lý Thu Dương đáp một câu, có chút sững sờ, chỉ cảm thấy thủ đoạn của người này thân kỳ, khó có thể tin nói:

"Cứ để hắn đi như vậy sao!"

Thấy Lý Thu Dương còn chưa kịp phản ứng từ trong thủ đoạn của người này, tu sĩ Tiêu gia cười khổ một tiếng, thấp giọng nói:

"Thu Dương ca có điều không biết, ma tu này am hiểu nhất là giữ mạng, là người khó vẫn lạc nhất trong chư đạo, thuật pháp rất quỷ dị, khó có thể đối phó."

"Huống chi ma tu này không coi trọng thân thể giống như Thích Tu, tuy không đến mức tùy ý thay đổi như Thích Tu, nhưng cũng không quan trọng như chúng ta. Đừng nhìn hắn bị thương nặng, hút huyết khí ma khí mấy ngày là có thể phục hồi như cũ."

Tu sĩ Tiêu gia đang giải thích, đại trận màu trắng che khuất bầu trời lại nổ vang âm âm, hiện ra từng vết rách, mấy người đều biến sắc, toát ra vẻ sợ hãi. Lý Thu Dương vội vàng nói:

"Vậy chúng ta hãy mau rời đi! Vạn nhất ma tu này ra ngoài gọi cứu binh, mang người chạy đến, chúng ta há còn mạng!"

"Đúng thất"

Tu sĩ Tiêu gia cũng biến sắc, trâm giọng nói:

"Xem ra bên ngoài phường thị vẫn là các ma tu vây công, hiện tại đã ra ngoài không được, trên Quan Vân Phong còn có một tầng đại trận, không bằng Thu Dương ca theo ta cùng đi Quan Vân Phong ở trung tâm phường thị?"

"Quan Vân Phong có Trúc Cơ tọa trấn, cộng thêm đại trận này kiên trì, nghĩ đến hẳn là có thể chống đỡ viện trợ của nhà ta đến đây, bảo vệ chúng ta bình an vô sự..."

Lý Thu Dương lắc đầu, lấy một miếng ngọc bội từ trong túi trữ vật ra, cẩn thận cảm nhận phương hướng chỉ dẫn một chút, đáp:

"Tuyên ca nhà ta còn đang trong phường thị, Thu Dương còn muốn đi giúp đỡ, thứ cho không thể đồng hành..."

"Hạizzl"

Tu sĩ Tiêu gia này vẻ mặt cứng đờ, cảnh tượng cướp bóc đốt giết khắp nơi trong phường thị. Lý Thu Dương chỉ là một tu sĩ tạp khí, nói ra thực lực còn không bằng tu sĩ Tiêu gia này, ở trong phường thị đừng nói tìm người, ngay cả tự vệ cũng khó.

Nhưng nhìn sắc mặt kiên định và gương mặt già nua của Lý Thu Dương, hắn cũng không tiện nói thêm gì, đành phải chắp tay, trâm giọng nói:

"Huynh đệ bảo trọng!"
Bình Luận (0)
Comment