Chương 593: Rời Đi 2
Chương 593: Rời Đi 2Chương 593: Rời Đi 2
"Vì vậy người lớn chết già, tôn tử thượng vị, trở nên khôn khéo, cũng muốn duy trì bộ trật tự này, sau đó cũng thành tôn ti trên dưới, đạo đức lễ chế."
"Ngươi có thì có, không muốn đạo đức pháp lệnh thì đạo đức pháp lệnh không ràng buộc được ngươi. Đạo đức, pháp lệnh vốn là do con người tạo ra, nếu hiện tại ta là Tôn Giả, ta cưỡi thần thông, đương nhiên có thể định ra quy tắc, dựa vào cái gì mà muốn ta khuất phục những quy tắc của người khác!"
Tiên quan giận tím mặt, mắng:
"Ngươi tàn sát dân chúng, thương thiên hại lý, không sợ nhân quả báo ứng sao!"
Trì Bộ Tử cười nhạo, giọng nói thâm trầm, lẩm bẩm:
"Nhân quả là đồ chơi trong tay Ma Ha, bách tính là dê bò dưới thần thông của ta, ngươi cho rằng những dê bò này lương thiện sao? Bọn họ hận ta thấu xương, nhưng lại hận không thể thay thế mình vào vị trí của ta."
"Về phần báo ứng."
Nụ cười của hắn ta càng thêm khoa trương, đáp:
"Là rên rỉ bất lực của kẻ dưới, là phán đoán đáng buồn."...
Mặc dù chỗ Trì Bộ Tử đã đi xa, nhưng vẫn nằm trong thần thức của Lục Giang Tiên, có đạo vu thuật trong hồn phách cộng thêm thần thức gia trì, ngay cả hoạt động tâm lý của hắn thì Lục Giang Tiên cũng có thể cảm nhận được đôi chút.
"Trì Bộ Tử tới đột ngột, chỉ có thể ứng phó như vậy..."
Dù sao cương khí ( lục khí) ngay cả tu sĩ Tử Phủ cũng không nhìn thấu, Lục Giang Tiên tự nhiên là phải thổi phông một trận, cố gắng nói nó liên qua tới đồ vật mà ngay cả Kim Đan cũng mơ ước, chỉ cần Trì Bộ Tử không dám đánh cược, với tâm mắt của Tử Phủ đương nhiên sẽ không thể đi tố giác.
Về phần hồn phách tiên quan kia, tự nhiên là ở trong khống chế của Lục Giang Tiên, cũng có ý thức tự chủ tương đối cao, cộng thêm hệ thống tiên đình hoàn chỉnh và quy luật chính đạo, cũng đủ lừa bịp Trì Bộ Tử một đoạn thời gian.
Cho dù xảy ra chỗ mâu thuẫn, tiên quan kia cũng sẽ cảm thấy bản thân mình bị mất phần lớn ký ức, đương nhiên không thể hoài nghi mình là một hồn phách bị người ta biên tạo ra.
Chỉ cần Trì Bộ Tử không dám đi tìm Lục Thủy, có hồn phách kia lúc nào cũng nhìn chằm chằm, không có khả năng tiết lộ bí mật, mà hậu thủ Lục Giang Tiên lưu lại có thể lập tức khiến hắn ta chết bất đắc kỳ tử, dù sao cũng tốt hơn chết ở Vọng Nguyệt Hồ.
"Chờ khoảng thời gian này trôi qua, lợi dụng xong con hàng này, bảo đảm không tra được nhà mình, sẽ dễ dàng hơn nhiều."
Lục Giang Tiên yên lòng, thậm chí có chút mong đợi.
"Tiên quan kia hỏi chuyện thế đạo hiện nay, chắc chắn sẽ xem được công pháp và bí thuật của Thanh Trì, ít nhất có thể hỏi ra một số thứ chỉ có Tử Phủ mới có thể tiếp xúc được, đến lúc đó chỉ cần Trì Bộ Tử đến Vọng Nguyệt Hồ, bản thân mình cấu kết với hồn phách này, đọc được ký ức..."
Thần thức quét qua quanh Vọng Nguyệt Hồ, Lục Giang Tiên lại lật qua bảo khố Chư gia, không có thứ gì mới, ngược lại truyền thừa Đinh gia nhiều hơn một bộ công pháp, là công pháp nhị phẩm không có tác dụng gì lớn.
Thuận tay nhớ kỹ công pháp này, Lục Giang Tiên chậm rãi rơi xuống trên gương, huyết châu đầy đất của Trì Bộ Tử còn đang lăn qua lăn lại.
"Ngược lại có thể dùng một chút."
Trong huyết châu này ẩn chứa thần thông pháp lực của Trì Bộ Tử, tuy không nhiều, nhưng Vu Đạo am hiểu nhất là lợi dụng những vật có huyết mạch này, số lượng nhiều như vậy đủ để Lục Giang Tiên lợi dụng một phen.
"Chỉ là còn cần phải ám chỉ một phen, để người Lý gia dâng lên."
Pháp giám chỉ có thể dùng thần thức cùng Thái Âm Nguyệt Hoa để can thiệp vào ngoại giới, còn lại đều là bất lực, trừ phi có người đụng vào Tiên Giám Mệnh Số, nếu không đừng nói kéo người tiến vào thế giới trong gương, ngay cả động cũng không thể động.
Cho nên mặc dù Lục Giang Tiên có lòng mơ ước với huyết châu này, nhưng cũng chỉ có thể chờ Lý gia hiến lên. ...
Đám người Lý Uyên Giao nhìn Trì Bộ Tử cưỡi gió rời đi, hai mặt nhìn nhau, hiển nhiên hoàn toàn nằm ngoài dự liệu, thấp giọng nói:
"Tiên quan Đãng Giang Khê Thủy phủ? Tiên phủ?”
"Hắn là bị kim tính gì đó đoạt xá."
Người Lý gia hiện nay vẫn còn có chút kiến thức, Lý Uyên Bình khẽ gật đầu, đáp:
"Huynh trưởng nói... Nhưng vật trong nhà, sao có thể sinh ra một kim tính..."
Hắn dừng lại im bạch, liếc nhau với phụ huynh, ăn ý nói sang chuyện khác:
"Xem ra người chiếm cứ thân thể chân nhân kia, dường như còn dễ nói chuyện, cũng không biết là kết cục gì."
Thần sắc Lý Huyền Tuyên thả lỏng rất nhiều, lau mồ hôi trên trán, nói khẽ:
"Cũng không biết người thật này có thể khôi phục lại hay không, khi nào trở về trả thù nhà ta, kế sách hiện nay... Vẫn nên làm ra chuẩn bị hợp lý."
"Giao Nhi, ngươi thấy ra ngoài hải ngoại thế nào?”
Lý Uyên Giao chậm rãi lắc đầu, đáp:
"Ít nhất trong nhà phải có hai Trúc Cơ mới có thể cân nhắc chuyện mở phân mạch. Hiện tại bất luận phái ai ra hải ngoại, căn bản không thể đứng vững, chẳng qua chỉ là chịu chết vô ích."
Hắn dừng một chút:
"Ý của ta là: Không bằng lặng lẽ sai Hi Minh đi Tiêu gia, thương lượng với Nguyên Tư lão tổ, lấy danh nghĩa luyện đan lặng lẽ gửi nuôi ở phong của hắn."
"Thứ nhất, Nguyên Tư lão tổ là trưởng giả ôn hoà hiền hậu, Hi Minh ở dưới phong của hắn sẽ không chịu uất ức, tất nhiên còn có thể học được không ít thứ, so với ở lại nhà mình còn tốt hơn nhiều."