Huyền Giám Tiên Tộc (Bản Dịch)

Chương 627 - Chương 627: Hi Minh Phạm Sai Lâm

Chương 627: Hi Minh Phạm Sai Lâm Chương 627: Hi Minh Phạm Sai LâmChương 627: Hi Minh Phạm Sai Lâm

Chương 627. Hi Minh Phạm Sai Lầm

Chuyện của thế hệ Hi Nguyệt, Lý Uyên Giao và Lý Uyên Bình đã từng bàn bạc rất nhiều lần.

Nếu xét về tâm tính, Lý Hi Tuấn là người xuất sắc nhất. Lý Hi Minh tuy cũng không tệ, nhưng lại quá mức câu nệ, không có biểu hiện gì nổi bật, đôi khi còn có phần cứng nhắc.

Nếu không phải Lý Hi Minh có thiên phú hơn người, lại có thiên phú vê đan đạo, xuất thân từ trưởng tộc, có lẽ hai người bọn họ đã sớm có ý định giao Lý gia cho Lý Hi Tuấn.

Nhưng mà, sau khi bàn bạc kỹ lưỡng, lại thấy hai huynh đệ tình cảm hòa thuận, hơn nữa Lý Hi Minh là người ôn hòa, biết lắng nghe, huynh đệ đồng lòng, tương trợ lẫn nhau, cuối cùng vẫn quyết định chọn Lý Hi Minh.

Hôm nay, nhìn thấy dáng vẻ của hắn, giống như xa nhà nhiêu năm, tình cảm với người nhà cũng phai nhạt, Lý Uyên Giao cởi hắc bào xuống, chỉ cảm thấy mệt mỏi rã rời. Hắn nhìn vào chiếc giếng nhỏ trong động phủ.

Mặt nước trong veo phản chiếu một đôi mắt hung ác nham hiểm, khoảng cách hai đầu lông mày quá hẹp, nhìn thế nào cũng thấy dữ tợn. Lý Uyên Giao híp mắt nhìn một lúc, bỗng nhiên thầm nghĩ:

"Hồi nhỏ, phụ thân không thích ta nhất, chắc là bởi vì nhìn thấy bộ dạng này của ta, trong lòng sợ hãi chăng!"

Hắn thản nhiên liếc nhìn, khoanh chân ngồi xuống, tự mình tu luyện. ...

Lý Hi Minh xuống núi, im lặng đi một lúc. Linh khí trên Lê Kính Sơn kém xa Hàm Ưu Phong. Hắn tính toán, năm nay mình đã mười sáu tuổi.

"Thai Tức tâng năm, sau khi dùng Cương Đan sẽ là Thai Tức tâng sáu, dành ra hai ba năm đột phá, đến năm mười tám tuổi sẽ là Luyện Khí."

Tiêu Nguyên Tư năm đó cũng đột phá Luyện Khí khi hai mươi tuổi, nhưng lại phải đợi đến gân sáu mươi tuổi mới đột phá được bình cảnh. Vì sao sau khi Luyện Khí, tốc độ tu luyện lại chậm như vậy? Trong lòng Lý Hi Minh rất rõ ràng:

"Chẳng qua là Tiêu gia muốn hắn luyện đan mà thôi."

Lão tổ Tiêu gia, Tiêu Sơ Đình năm đó cũng là đan sĩ Trúc Cơ, có hắn chống đỡ, Tiêu Nguyên Tư vẫn bị liên lụy đến nông nỗi này, xem ra cũng chỉ có Tiêu Nguyên Tư là kẻ ôn nhuận, mới có thể ngoan ngoãn luyện đan như vậy. "Vậy ta thì sao? Trong nhà chỉ có mình ta, nếu Đan Hỏa đã nhóm, lợi ích trước mắt, dù gia tộc có để tâm đến ta, e là cũng chẳng còn mấy phần tu hành... Huống hồ..."

Bản thân vừa đột phá Ngọc Kinh, có thể thi triển Đan Hỏa luyện đan, thì thư từ gia tộc đã đến, Lý Hi Minh không muốn suy đoán lung tung, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy lạnh lão.

Chậm rãi đi một hồi, liền thấy phía trước có một người đang đợi, tay ôm trường kiếm, dáng vẻ anh tuấn, khí chất bất phàm, không ai khác chính là Lý Hi Tuấn.

Lý Hi Tuấn đã dùng qua Cương Đan, ngưng tụ Thai Tức đến vòng thứ sáu, cho nên thực lực so với Lý Hi Minh còn cao hơn một bậc. Hắn ôm kiếm đi tới, lên tiếng hỏi:

"Huynh trưởng khó khăn lắm mới về nhà, sao lại chau mày thế kia?"

Lý Hi Minh ngẩn người nhìn hắn, đột nhiên lấy từ trong túi trữ vật ra một hộp ngọc lưu ly màu vàng, đưa cho Lý Hi Tuấn rồi thở phào nhẹ nhõm:

“Hay là ngươi luyện đi!

"Kim Dương Hoàng Nguyên?”

Lý Hi Tuấn ngây người, nửa ngày mới thốt lên được một câu:

"Lý Hi Minh! Ngươi bị điên rồi sao?"

Lý Hi Minh trông có vẻ nhẹ nhõm hơn nhiều, đáp:

"Ta đã suy nghĩ rất nhiều, gia tộc cần có đan dược, ta cuối cùng cũng phải dành thời gian cho việc luyện đan, đã vậy chẳng phải là lãng phí công pháp tứ phẩm này hay sao?'

"Chi bằng nhường cơ hội này cho ngươi, ta sẽ dùng công pháp khác kém hơn một chút, sau này chuyên tâm luyện đan, còn việc trấn áp gia tộc, giao cho ngươi lo liệu."

Hắn dừng một chút, rồi nói tiếp:

"Ta thấy rất nhiều đan sư trong các gia tộc lớn, thường bị đan đạo làm chậm trễ, rất ít người Trúc Cơ thành công. Chi bằng ta noi theo Đại phụ, chuyên tâm vẽ bùa, không cân mơ tưởng đến việc đột phá Trúc Cơ nữa..."

Lý Hi Tuấn cười lạnh:

"Ngươi lại giỏi so sánh rồi!"

Hắn tức giận nói:

"Đại phụ là bởi vì vô vọng tiến giai, mới đi chuyên tâm vẽ bùa! Còn ngươi, thiên phú hơn hẳn chúng ta, vậy mà lại muốn chuyên tâm luyện đan?" “Đan sư Luyện Khí và đan sư Trúc Cơ khác nhau một trời một vực!

Lý Hi Tuấn nghiến răng nghiến lợi nói:

"Ngươi chính là sợ hãi! Lý Hi Minh! Gia tộc đặt bao nhiêu kỳ vọng vào ngươi, mong ngươi trở thành nhân vật như Tiêu Sơ Đình, vậy mà ngươi lại lo trước lo sau, chỉ nghĩ đến đường lui cho bản thân!"

Bị Lý Hi Tuấn rống lên một trận, Lý Hi Minh ngẩn người, sắc mặt đỏ bừng, phản bác:

"Đúng, ta chính là nghĩ đến đường lui đấy! Mọi chuyện đều đến tay ta, mọi người đều trông chờ vào ta, ngươi đứng đấy nói thì hay lắm, chẳng lẽ ngươi cho rằng ai cũng là Tiêu Sơ Đình sao? Vừa tu luyện thần tốc, vừa tinh thông đan đạo, trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy!"

"Ta chỉ sợ một mặt luyện đan, một mặt lại đánh mất tu vi, đến lúc Trúc Cơ thất bại, sinh tử đạo tiêu, uổng phí thiên địa linh khít Đến cả một luyện khí đan sư cũng không làm nổi."

Lý Hi Tuấn thở dài, nhét Kim Dương Hoàng Nguyên trở lại tay Lý Hi Minh, trâm giọng nói:

"Được rồi! Vậy ngươi hãy cùng ta lên núi, nói rõ mọi chuyện với Trọng phụ, để người quyết định!"

Lý Hi Minh ôm hộp ngọc, ngồi phịch xuống đất thất thần, không nói thêm lời nào nữa. Lý Hi Tuấn thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh huynh trưởng, dịu giọng nói:

"Huynh trưởng không cần phải lo lắng như vậy..."

"Sao ta có thể không lo lắng chứi"
Bình Luận (0)
Comment