Huyền Giám Tiên Tộc (Bản Dịch)

Chương 632 - Chương 632: Cải Cách

Chương 632: Cải Cách Chương 632: Cải CáchChương 632: Cải Cách

Lý Thanh Hồng nghe mà lòng rối bời, cắn răng nói:

"Chung quy là khiến hắn thất vọng."

Lý Uyên Giao thở dài, đáp:

"Khoảng thời gian này đừng để cha con hai người gặp mặt, đưa Hi Minh đến Ngọc Đình sơn tu hành đi!"

"Kẻo Uyên Bình lại nói lời tổn thương tình nghĩa. Thiếu niên đang tuổi bồng bột, trách phạt quá chỉ e sinh chuyện."

Lý Uyên Giao lặng lẽ ra khỏi viện. Lý Hi Minh vẫn quỳ trước sân, bên cạnh là Lý Hi Tuấn. Khác với lúc trước, nay còn có thêm Lý Hi Tuyền, lặng lẽ quỳ trước mặt hai người.

Thấy Lý Uyên Giao bước ra, Lý Hi Tuyền buồn bã nói:

"Là Hi Tuyên dạy dỗ huynh đệ không nghiêm, xin..."

Lý Uyên Giao đang bực bội, phẩy tay áo ngắt lời, trực tiếp cưỡi gió bay lên, nhìn Vọng Nguyệt Hồ chìm trong đêm tối, siết chặt Thanh Xích Kiếm, thầm nghĩ:

"Lão tổ! Giết địch trừ yêu, xả thân vì nghĩa, Giao chưa từng do dự, nhưng phải nâng đỡ kẻ yếu, phân xử công bằng, Giao thật sự bất lực..."

Hắn đứng trong gió lạnh trên hồ suốt một đêm, thở dài một hơi, chỉ lẩm bẩm:

"Giao không dám quên.”

Lý Uyên Bình trở về trấn, trong lòng vẫn còn tức giận, hai mắt đỏ ngâu bước vào chính điện. Bốn phía tối om, chỉ có hai ngọn đèn leo lét như hạt đậu.

Hắn lê thân thể mệt mỏi, ngồi lên chiếc ghế cao nhất, rút một cuộn văn thư, nhưng đọc thế nào cũng không vào, bực bội ho khan hai tiếng, nuốt ngụm máu xuống.

Đậu Ấp vội vàng chạy vào, leo lên thêm, Lý Uyên Bình thấp giọng nói:

"Mài mực."

Đậu Ấp ngoan ngoãn mài mực xong, Lý Uyên Bình phẩy tay, hắn liền lui ra. Lý Uyên Bình cầm bút lên, dần dần bình tĩnh lại, cẩn thận suy nghĩ.

Chức vị gia chủ, phải cân bằng các thế lực trong tộc, quản lý linh điền, phân chia bổng lộc, liên quan đến lợi ích của toàn bộ tộc nhân từ thai tức đến luyện khí. Từ khi Lý Huyền Tuyên trở thành gia chủ, lúc thiết lập bốn mạch đã định ra quy củ truyền vị cho một người. Hiện giờ Lý gia nằm trong tay dòng chính nắm giữ Phù Chủng, một lòng muốn trấn áp gia tộc, tự nhiên có thể tùy ý chỉ định gia chủ, người tài đức làm vua, kẻ ngu dốt phải phục tùng.

Nhưng một khi mở lệ này, sau này huyết mạch sở hữu Phù Chủng sẽ ngày càng xa dòng chính, xuất thân khác biệt, sẽ tranh giành lợi ích, ủng hộ thế lực riêng, ắt sẽ nảy sinh loạn lạc.

"Nếu đến lúc đó, chức vị gia chủ sẽ trở thành công cụ tranh quyền đoạt lợi, vơ vét của cải gia tộc cho một vài tên tu sĩ hưởng thụ..."

“Hơn nữa...

Lý Uyên Bình tâm tình bình tĩnh lại, đầu óc càng thêm minh mẫn, thâm nghĩ:

"Nhìn bộ dạng của Hi Minh, quả thật là vô dụng, nếu giao Lý gia vào tay nó, sao có thể trấn áp được các thế lực khác? Sao có thể khống chế nổi Lý Ký Man?”

Trong đại điện chỉ còn mình Lý Uyên Bình ngồi trên cao, bóng tối bao trùm, ánh mắt hắn dừng lại trên ngọn đèn, trầm giọng nói:

"Nói cho cùng, trong nhà thiếu một vị đại năng trấn áp, Trúc Cơ tuy thành, nhưng Tử Phủ khó vọng. Nếu không có đại khí vận gia trì, chắc chắn sẽ đi đến suy bại hoặc chia rẽ...

Hắn nhìn ngây người, ánh sáng ban mai dần dần ló dạng từ phía cửa điện, huynh trưởng Lý Uyên Giao lặng lẽ đứng trước cửa. Lý Uyên Bình mải mê suy nghĩ, vậy mà không hề hay biết.

Ánh nắng ban mai dần leo lên bậc thềm, Lý Uyên Bình trầm giọng nói:

"Tông pháp hiện giờ là do tằng tổ sáng lập, ngày xưa trong nhà chỉ có vài vị thai tức... Sao có thể ngờ được tình cảnh ngày hôm nay? Cứ tiếp tục kế thừa tông pháp, e là không ổn."

Lý Uyên Bình lúc này mới phát hiện Lý Uyên Giao đang đứng trước mặt, ánh mắt hắn sáng quắc, khẽ hỏi:

"Huynh trưởng, nếu ta có mệnh hệ gì, trong nhà nên chọn ai làm chủ, trấn áp các thế lực, khuất phục Sơn Việt, quản lý tông tộc, bồi dưỡng hậu bối?"

Lý Uyên Giao trâm ngâm một lát, ngập ngừng đáp:

"Hiện giờ người có thể gánh vác trọng trách chỉ có Hi Tuấn. Ngoài nó ra, Hi Tuyên quá hiền lành, còn Hi Minh thì..."

"Hi Nguyệt bối đã khó khăn đến vậy sao! Mấy đứa chúng nó thiên phú đều cao, vốn chẳng nên phân ra bất kỳ kẻ nào đến quản nhà mới phải."

Lý Uyên Bình lại nói:

"Nếu Hi Nguyệt bối cứ thế mà qua đi, Thừa Minh bối lại chẳng có hùng chủ, biết nên làm thế nào?"

Lý Uyên Giao thoáng hiểu ra điều gì, đáp:

"Nếu đã vậy, đành bất lực thôi."

"Huynh trưởng, ta muốn sửa tông chế"

Hắn bỗng đứng phắt dậy, nói:

"Quyền vị gia chủ lớn đến thế, là do Hạng Bình Công năm xưa đặt ra, nhưng trong tông tộc ta, mấy kẻ có thể bì được với ngài? Pháp chế này tuy có thể tập trung quyền lợi, nhưng quả thật khó mà duy trì..."

"Hậu bối làm sao có thể đời đời đều xuất hiện kẻ quyền uy thủ đoạn cao siêu, nhưng thiên phú lại thấp kém chứ? Nếu để thiên phu cao quản việc nhà thì quá lãng phí. Việc của Hi Minh tuy ngoài mặt như ngẫu nhiên, nhưng thực chất là Lý gia ta nay đã không còn đủ khả năng duy trì pháp độ ấy nữa, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện."

Lý Uyên Giao nhìn hắn thật sâu, chẳng nói gì, hồi lâu sau mới ôn hòa bảo:

"Muốn làm gì cứ làm, có ta lo liệu phía sau cho."

Lý Uyên Bình dường như đã hoàn toàn thoát khỏi thất vọng với đứa con trưởng, thay vào đó là vẻ sa sút, trầm giọng nói:

"Trước tiên hãy đo đạc linh địa, ghi chép tạo sách... Phân chia quyền lực thôi!"
Bình Luận (0)
Comment