Chương 76: Bàn Bạc Đối Sách
Chương 76: Bàn Bạc Đối SáchChương 76: Bàn Bạc Đối Sách
Chương 76. Bàn Bạc Đối Sách
Lục Giang Tiên ngay lúc Lý Thông Nhai đột phá Ngọc Kinh Luân liền tỉnh lại, cảm thụ được lực lượng của Huyền Châu phù chủng phản hồi đến, trong lòng tính toán uy lực Thái Âm Huyền Quang của mình.
"Tương đương với Linh Sơ Luân đỉnh phong Thai Tức cảnh, tinh khí toàn thân hội tụ mà tạo thành một lần công kích, dưới tình huống vội vàng không kịp chuẩn bị hẳn là có thể đánh giết tu sĩ luyện khí sơ kỳ."
"Pháp lực trước mắt đại khái có thể chèo chống sử dụng ba lần liên tục, sau khi sử dụng hết cần mấy ngày thổ nạp ánh trăng hoặc linh khí để hồi phục."
Cảm nhận được linh thức của Lý Thông Nhai chậm rãi xâm nhập vào bên trong kính, Lục Giang Tiên phảng phất giống như bị một cái xúc tu nhỏ chọc lấy, rất có cảm giác năm đó đi học thì có nữ sinh cầm bút đâm chọc hắn.
Trong lòng ảm đạm một lúc, Lục Giang Tiên dùng ý niệm một lần nữa tụ tập đến trên thân thanh niên trước mắt, phối hợp thả ra ánh sáng trắng chói mắt, chậm rãi dâng lên từ bên trên bệ đá.
Ánh trăng màu trắng tinh không ngừng phun ra ngoài, bao khỏa toàn bộ thân kính nâng lên, ánh trăng màu trắng nhạt giống như sương mù tràn ngập xuống trên bệ đá, tỏa ra nhấn chìm gân phân nửa căn phòng, tràn ra từ cửa sổ và cánh cửa, cuối cùng giống như hơi khói tiêu tán bên ngoài phòng.
Mấy người Lý Hạng Bình lập tức bị vệt trắng lấp lóe này hấp dẫn, ánh trăng chảy xuôi chấn nhiếp trận thế, cảm thụ được ánh trăng thanh lương chảy xuôi từ cổ chân và cổ tay, trong đầu óc là một mảnh thanh minh, hai mắt mong đợi nhìn qua bệ đá kia.
Lục Giang Tiên vận hành «Huyền Châu tự linh thuật» , ấn lấy pháp quyết bấm vài câu pháp ném vào linh thức của Lý Thông Nhai, truyền một chút tin tức qua đó, lại phối hợp thôi động Huyền Châu phù chủng.
Huyền Châu phù chủng bên trong Khí Hải huyệt của mấy người Lý Thông Nhai lập tức nhẹ nhàng khẽ động, nhất thời hai người không hiểu sao lại cảm thấy có loại cảm giác huyết mạch tương liên cùng với tấm gương trước mặt, lập tức nhắm mắt tu luyện trong tiểu viện, lúc này trong lòng Lý Huyền Tuyên cũng có cảm giác, yên lặng mở mắt ra quay đầu nhìn về phía đỉnh núi.
Lý Thông Nhai nhìn qua trên cái gương, trong lòng hơi động, bên trong đầu óc đột nhiên hiển hiện thuật pháp ở bên trong «Tiếp dẫn pháp», chậm rãi hạ bái, cung kính nói:
"Đệ tử Lý gia Lý Thông Nhai ngưỡng hà huyền trạch, cung thỉnh Huyền Minh diệu pháp, mời ra Thái Âm Huyền Quang, tru trảm ác nghịch, phá uế nhiếp yêu!"
Lúc này Lục Giang Tiên mới thoáng buông quyền khống chế Thái Âm Huyền Quang ra, Lý Thông Nhai lập tức cảm thấy thiên địa trong nháy mắt mơ hồ, bạch khí từ cái gương trên bệ đá đều biến mất không thấy gì nữa.
Cả người phảng phất như phiêu phiêu đãng đãng bay lên không trung, toàn bộ Lê Kính thôn hiện lên ở trước mặt, tiếng người ồn ào náo động phía dưới, toàn bộ thanh âm gà gáy chó sủa vang vọng ở bên tai, chỉ cân tâm niệm của mình vừa động, giây tiếp theo Thái Âm Huyền Quang chói mắt sẽ đả kích đến bất luận nơi hẻo lánh nào ở chân núi.
"Thật sự là thân kỳ."
Lý Thông Nhai khống chế linh thức đã lớn mạnh thêm không biết bao nhiêu lần, thuận theo con đường trong núi không ngừng phi nhanh, vượt qua tiểu viện, bay qua đường lát đá trải rộng, rất nhanh liên ra khỏi Lê Kính thôn, mãi đến khi thế giới trước mắt dần dần trở nên mơ hồ mới phản ứng được.
"Hồ...'
Lý Thông Nhai giống như là ở trong một giấc mộng dài đột nhiên bừng tỉnh, tất cả trước mắt chậm rãi rõ ràng, nhìn qua mặt mũi Lý Hạng Bình và Lý Mộc Điền tràn đầy vẻ ân cần, lau lau mồ hôi lạnh trên trán, nghỉ ngơi mấy giây, lúc này mới cười nói:
"Cái gương này của nhà chúng ta tuyệt đối không phải pháp khí bình thường, bây giờ hẳn là vì tán thành nhà ta nên mới có thể mời ra vệt trắng kia, gọi là Thái Âm Huyền Quang."
Nhắm mắt cẩn thận suy tư một trận, Lý Thông Nhai lại mở miệng nói:
"Để nhận pháp quyết thì cứ làm như ta trước đó là được, mỗi một lần dùng Thái Âm Huyền Quang ước chừng cần khoảng cách mười hai ngày, mười hai đạo triện phù xung quanh đều sáng lên là có thể sử dụng, sau khi mời huyền quang cần dùng linh mễ và thịt thú vật để hưởng tế, cáo tạ giám thân."
"Như thế thì tốt.
Lý Hạng Bình vỗ tay một cái, trên mặt không nhịn được ý cười, mở miệng nói:
"Vậy thì rất nhiều vấn đề đều có thể giải quyết, có thể thử phá vỡ trận pháp trên Mi Xích sơn, trận pháp truyền thừa của Vạn gia cũng có thể đổi được trong tay, nếu như có cường địch gì tới, nhà ta cũng có thủ đoạn tự vệ." Nhìn mấy người nghị luận một trận, bắt đầu thương thảo đồ vật tế tự, trong lòng Lục Giang Tiên âm thầm nghĩ ngợi:
"Bây giờ loại thủ đoạn tế tự này đã là vô cùng tốt, vừa có thể duy trì chỗ thần dị của Pháp Giám, lại không cần tự mình đưa ra cách sử dụng huyền quang, Lý gia sử dụng cái gương cũng sẽ cố gắng tìm kiếm linh vật, không đến mức mọi chuyện đều đến phiền ta."
"Huống chi bây giờ Lý Thông Nhai và Lý Hạng Bình vẫn còn nhớ rõ cái gương này lai lịch không rõ, có lòng đê phòng, tiếp qua mấy đời nữa, Pháp Giám liền trở thành đồ vật tổ truyền mỗi năm đều tế tự của Lý gia, tính thân thánh và tính chính thống đều có thể cam đoan, trời sinh thân thiết."
Thần thức chậm rãi lên không, cảm thụ được lực hấp dẫn mãnh liệt trên Vọng Nguyệt Hồ cách đó không xa, trong lòng Lục Giang Tiên tràn đây chờ mong.
"Lần này sẽ là gì chứ."
Bên trong viện.
Bọn người Lý Thông Nhai sắp xếp xong xuôi linh mễ trái cây để tế tự, Lý Hạng Bình cẩn thận nói lại trận pháp trên Mi Xích sơn cho Lý Thông Nhai, hai người yên lặng bắt đầu tính toán.
Lý Thông Nhai trâm thấp nhìn mười hai đạo triện phù trên thân kính, thấy toàn bộ đều có ánh sáng màu trắng nhạt, trong lòng thâm nghĩ:
"Trước đó mời Thái Âm Huyền Quang vẫn chưa dùng ra, không bằng lần này dùng để thăm dò sâu cạn của trận pháp này."