Chương 90: Thế Hệ Sau
Chương 90: Thế Hệ SauChương 90: Thế Hệ Sau
Chương 90. Thế Hệ Sau
Lý Huyên Phong măng một câu, trên gương mặt non nớt tràn đầy khinh thường, hoàn toàn không giống như đứa trẻ bảy tám tuổi.
Từ lão Hán ho khan hai tiếng, tự giễu nói:
"Lão phu đã nhìn thấy nhiều sinh tử, cũng sợ giết người, ngược lại không dứt khoát bằng ngươi."
“Từ đại gia.'
Lý Huyền Phong nghiêm túc đứng ở bên người hắn, mở miệng nói:
"Dê ăn cỏ, sói ăn dê, người ăn thịt, yêu ăn thịt người, thế gian vạn vật vốn là ngươi ăn †a, ta ăn ngươi."
"Phụ thân ta đã nói như vậy.'
Ưỡn thẳng sống lưng, hắn làm ra một bộ dáng nghiêm túc, ra vẻ già nua mở miệng nói:
"Phong nhi! Thế gian vốn là đại tranh chi thết"
Nói xong cười ha ha một tiếng, lộn mấy vòng trên mặt đất, chọc cho Từ lão hán đi theo bên cạnh ho khan cười lên.
Từ lão Hán cười một trận, chậm rãi mở miệng nói:
"Lúc trước có một gia đình họ Từ sống ở biên giới của làng, phụ thân cần cù chăm chỉ trông trọt, mẫu thân chiếu cố ba hài tử bọn hắn."
"Đến một ngày, phụ thân thấy khói lửa thôn bên cạnh nổi lên bốn phía, liền gọi nhóc con Từ Tam lên núi đốn củi, Từ Tam vô cùng cao hứng lên núi, quậy thẳng đến khi chạng vạng tối mới trở về."
"Nhưng vừa về đến nhà, Từ Tam trông thấy một vết máu, mười người đang ngồi vây quanh nhà hắn, dựng lên một cái nồi lớn, bên trong nồi đặt song thân của hắn, hai ca ca của mình đã bị cạo sạch, chất thành hai đống."
"Từ Tam bị dọa sợ, hắn quay người bỏ chạy, trốn ở trên núi trọn vẹn mười ngày, về sau hắn nghe nói thì ra là thôn bên cạnh không may gặp đại hạn, các thôn dân đói đến mức cùng đường mạt lộ, nhà hắn lại cách thôn gần nhất cho nên gặp đại nạn không may này.'
Lý Huyền Phong nghe mê mẩn, mặt lạnh trầm thấp nói: "Ta muốn giết hết bọn hắn."
"Nhưng Từ Tam chỉ uất ức, uất ức cả một đời, hắn cái gì cũng không dám nói, ở trong thôn trốn cả một đời, Từ Tam hận bọn hắn, Từ Tam càng hận con chim tước lớn phun lửa kia, hận tiên nhân kial"
Từ lão hán si ngốc nói một tràng, đưa tay kéo Lý Huyền Phong đến trước, gấp rút lại trâm thấp nói:
"Từ Tam gặp hai tạp dịch đang làm việc ở trong núi, bọn hắn nói. .. bọn hắn nói. . . thứ câu dẫn con chim tước lớn đến Đại Lê sơn ăn thịt người là vì Thiếu chủ Thang Kim môn muốn lấy ô khí trong đám lửa để luyện khí, Từ Tam nghe thấy rõ ràng nhưng hắn tránh né mấy chục năm không dám nói."
"Từ Tam, Từ Tam, ngô... chết rồi, đều đã chết rồi."
Từ lão hán gấp rút thở dốc hai tiếng, hai mắt nổi lên huyết hồng, trong miệng phun ra mấy ngụm bọt máu, nghiêng đầu ngã trên mặt đất, bàn tay khô héo nắm chặt ống quần Lý Huyền Phong rốt cục chậm rãi buông ra.
Lý Huyên Phong lăng lăng nhìn hắn, nửa ngày sau mới kịp phản ứng, lúc này mới đột nhiên mở miệng:
"Từ Tam, ngươi cũng đã chết."
Nước mắt ấm áp từ trên mặt hắn chảy xuôi xuống, nhỏ trên thi thể băng lãnh cứng ngắc của Từ lão hán, Lý Huyền Phong ai oán vài câu, dựa vào trên thân thể của hắn gào khóc, khóc đến mức choáng đầu hoa mắt, khóc đến mức tức giận bất bình.
Lý Huyền Phong khóc đến nấc cụt không ngừng, dựa vào trên thi thể Từ lão hán nghỉ ngơi một khắc đồng hồ, mãi đến khi không ợ hơi mới chậm rãi đứng lên.
Hắn bắt lấy chân trái Từ lão hán, dùng sức kéo tới một cái bia mộ cao cỡ nửa người, lúc này mới phát hiện thi thể lão nhân nhẹ giống như một đống củi lửa, ngay cả một đứa bé như hắn cũng có thể kéo động.
Dùng sức đỡ nửa người trên của hắn dậy, để hắn tựa vào trên tấm bia mộ, Lý Huyền Phong cố gắng vuốt lên gương mặt thống khổ vặn vẹo của lão nhân, muốn để cho lão nhân nhìn an tường một chút.
"Ô _—__"
Nhìn khuôn mặt che kín nếp nhăn như khóc như cười của lão nhân, Lý Huyền Phong oa một tiếng khóc lên, vội vàng quay đầu lau nước mắt chạy tới trên núi.
Đi một hơi thẳng đến khi ngẩng đầu liền có thể trông thấy đình viện dưới ánh mặt trời, Lý Huyền Phong vội vàng lau khô nước mắt, méo miệng đi vào trong viện. Vào cửa chính là nên đất được lót gạch xanh, một tiểu nữ oa mặc áo da nhỏ đang lằng lặng ngồi bên cạnh bàn, trong tay ôm một con mèo con toàn thân trắng như tuyết, nỉ non nói chuyện với con mèo.
Ánh sáng mặt trời chiếu xuống trên mặt mày của nàng, con mắt xinh đẹp cong lên khiến cho người khác nhìn thấy liền muốn cười với nàng.
Chính là nữ hài duy nhất của Lý gia hiện nay —— Lý Cảnh Điềm, Liễu Nhu Huyến và Lý Thông Nhai còn sinh hạ một nam hài gọi là Lý Huyền Lĩnh, bây giờ đang ở trong thư viện đọc sách, cho nên bên trong việc chỉ còn lại một mình Lý Cảnh Điềm.
"Phong ca.'
Cô bé kia hơi ngẩng đầu, đặt mèo con trắng trong tay lên bàn, mở miệng cười nói:
"Ngươi đây là bị ai bắt nạt?"
"Nào có người nào dám khi dễ hắn? Từ trước đến nay là hắn bắt nạt người khác."
Đã thấy bên trong chính viện có một thiếu niên đi tới, lông mày đậm dài, con mắt ấm áp ôn nhu, giữa hai đầu lông mày lờ mờ có mấy phân giống Lý Trường Hồ, cười nhẹ nhàng chen miệng nói.
"Tuyên ca ca, ngươi xuất quan rồi sao?"
Ánh mắt cô bé kia sáng lên, cười nhảy nhảy nhót nhót đi tới, lôi kéo tay Lý Huyền Tuyên, tràn đầy mong đợi mở miệng nói:
"Đã luyện thành Thai Tức tầng thứ ba Chu Hành Luân?"
Lý Huyền Tuyên gật đầu cười, nhìn thấy Lý Huyền Phong vẫn trâm thấp không nói lời nào như cũ, khom lưng xuống hỏi hắn.
-Phong Nhi làm sao vậy?”