Chương 96: Tấn Công
Chương 96: Tấn CôngChương 96: Tấn Công
Chương 96. Tấn Công
Lý Hạng Bình không kịp nghĩ nhiều, mắt thấy thời gian từng giây từng phút trôi qua, khoảng cách tới canh giờ ước định với Vạn gia càng ngày càng gần, đành phải trâm giọng nói:
"Phong Nhi, còn nhớ năm trước phụ thân nói ngươi ghi lại pháp quyết kia không."
Lý Huyền Phong nhìn Lý Huyền Tuyên và Lý Hạng Bình đều là một mặt nghiêm túc, không tự giác cũng khẩn trương theo, thấp giọng nói:
“Hài nhi sớm đã ghi nhớ kỹ."
"Đến đây."
Lý Hạng Bình một tay lôi kéo Lý Huyên Phong, dẫn hắn đi vào từ đường trang nghiêm trong hậu viện, Lý Huyền Phong mở to hai mắt, quan sát tỉ mỉ căn phòng mà ngày thường cho tới bây giờ đều không cho tiến vào.
Ánh mắt đảo qua một hàng mấy tôn bài vị phía sau, Lý Huyền Phong trông thấy gia gia Lý Mộc Điền đang chống quải trượng đứng trong phòng, ngẩng đầu nhìn qua bệ đá chính giữa phòng.
Thuận theo ánh mắt Lý Mộc Điền, Lý Huyền Tuyên trông thấy ánh trăng màu trắng nhạt giống như sương mù từ trên bệ đá tràn ngập chảy xuống, một cái gương màu nâu xanh đang hiện lên ở không trung.
Lý Hạng Bình ở bên tai Lý Huyền Phong trầm thấp rỉ tai một trận, Lý Huyền Phong liền gật đầu cong người xuống, tiếng nói còn mang theo vẻ non nớt của trẻ con:
"Đệ tử Lý gia Lý Huyền Phong, cung thỉnh Huyền Minh diệu pháp, tư mệnh an thần, phụng đạo tu hành."
"Lúc này lấy thời nói công, không phụ hiệu tin, theo lục thiêu, thân tạ thái âm."
Trên mặt kính lập tức vọt lên một viên hoàn trắng, tròn trùng trục sáng rực, ánh sáng trắng lấp lóe, chiếu ra một mảnh trắng xóa, thẳng tắp chui vào đỉnh đầu Lý Huyền Phong.
Lý Hạng Bình nhìn Lý Huyền Phong ngồi xếp bằng bắt đầu dẫn đạo Huyền Châu phù chủng trong thân thể, nhìn về phía Lý Huyền Tuyên trầm giọng nói:
"Chăm sóc Phong Nhị, giải thích rõ ràng cho hắn."
Lúc này mới cung kính khẽ khom người, nâng cái gương xuống, nhẹ nhàng bỏ vào bên trong túi, ánh mắt phức tạp, thở dài một hơi nói:
"Tên đã lên dây, không thể không bắn."
Lục Giang Tiên thấy Lý Hạng Bình một mình đi xuống Lê Kính sơn, thi hành một đạo Thần Hành Thuật trên chân, lặng lẽ rời khỏi Lê Kính thôn, thuận theo Cổ Lê đạo đi một lúc, mắt thấy sắp tiếp giáp địa giới Vạn gia, lúc này mới dừng chân lại, lấy cái gương ra thấp giọng nói:
"Đệ tử Lý gia Lý Hạng Bình ngưỡng hà huyền trạch, cung thỉnh Huyền Minh diệu pháp, cẩn ra Thái Âm Huyền Quang, tru trảm ác nghịch, phá uế nhiếp yêu!"
Thần thức Lục Giang Tiên khẽ động, phóng ra toàn bộ phạm vi chung quanh, lại phát hiện khoảng cách tới Hoa Thiên sơn còn rất xa, còn chưa tiến vào phạm vi Thái Âm Huyền Quang thi pháp được.
Lý Hạng Bình rõ ràng cũng phát hiện được vấn đề này, cẩn thận từng li từng tí đi tới, trong tay nắm chặt phù lục, thỉnh thoảng lấy cái gương ra xác nhận phương vị.
Theo phạm vi thần thức dần dần tiến vào bao trùm Hoa Thiên sơn, từng đạo khí tức ẩn hiện trong cảm giác, Lục Giang Tiên rốt cục đã nhận ra một điểm không thích hợp.
"Một, hai, ba, năm, ... Chín, mười ˆ
"Mười tu sĩ luyện khí ?!"
Lý Hạng Bình nhắm mắt cảm thụ một trận, trên mặt lập tức tái nhợt một trận, cắn răng trâm thấp trách mắng.
"Mẹ nó mười tu sĩ luyện khí? Tên ôn thần kia muốn cứu thế nào được? Cấp gia này ở đâu ra lại có nhiều tu sĩ luyện khí như vậy!"
Lục Giang Tiên ở bên trong kính càng không ngừng thôi động tấm gương truyền lại tin tức, nhìn bảy đạo khí tức đang bảo vệ lấy một đạo ở trung tâm nhất kia, trong lòng cũng thâm nghĩ:
"Đây là xảy ra chuyện gì, nếu như không phải Lý Hạng Bình cẩn thận vạn phần, thay thành người khác vội vàng đụng vào liền chết bất đắc kỳ tử."
Lúc này Lục Giang Tiên mới thở dài một hơi, không ngờ phát hiện lại có một đạo khí tức tu vi luyện khí từ chỗ Vọng Nguyệt Hồ dâng cao lên.
Lý Hạng Bình cũng lần nữa nhắm mắt xem xét, xa xa cảm giác được một đạo khí tức cường hoành đang từ phương hướng Vọng Nguyệt Hồ dâng lên, ở trên không trung nhẹ nhàng nhoáng một cái, hướng về phía tây mà đi.
Trong lòng Lục Giang Tiên lập tức nổi lên một hồi còi báo động mãnh liệt, trải nghiệm cảm giác quen thuộc và hấp dẫn mãnh liệt trên thân đạo khí tức kia, gần như muốn trách mắng:
"Đây con mẹ nó rõ ràng là đạo khí tức có thể tu bổ Pháp Giám mà mấy năm trước cảm nhận được trong Vọng Nguyệt Hồ!"
Khí tức tham lam trần trụi cùng với ác ý của đạo tu vi luyện khí kia tựa như là một tia điện quang lóe ra hồng quang trong phạm vi của thần thức, trong lòng Lục Giang Tiên lóe lên rất nhiều ý nghĩ giống như thiểm điện.
"Người này chuẩn bị chạy đến chỗ ta, chí ít ẩn núp vài chục năm trong Vọng Nguyệt Hồ này!"
Lý Hạng Bình cũng ngẩn người, thấy khí tức kia đang cùng với một đạo lưu tỉnh giống như đang thẳng tắp đánh tới phía hắn, lập tức lông tơ dựng thẳng, vận hành Thần Hành Thuật, thay đổi phương hướng chạy về phương bắc.
"Người này là ai? ! Làm sao cách xa như thế mà người này còn có thể đến chỗ ta nhanh như vậy? Lần này xem như bị Vạn gia hại thảm rồi!"
Một bên lao nhanh, trong đầu óc Lý Hạng Bình không ngừng chớp động ý niệm.
"Người này bay trên không mà đến, tất nhiên là tu sĩ luyện khí, tuyệt đối không thể chạy về nhà ở hướng tây! Một mình ta chết đi còn tính là việc nhỏ, nếu như dẫn người này tới trong nhà, đó chính là muôn lần chết cũng khó chuộc."
"Pháp Giám còn ở trong tay ta, tuyệt đối không thể ném đi."