Huyền Giới Chi Môn

Chương 1150

Thạch Mục đang suy nghĩ để đáp lời thì nghe thấy ngoài điện vang lên tiếng bước chân dồn dập, gấp gáp chạy đến.

Hai người nhìn về hướng âm thanh truyền đến, một đạo “kim sắc thân ảnh” từ trong cửa điện bay ra.

Người này không phải ai khác, chính là nhị trưởng lão Bạch Tàng.

Thạch Mục không khỏi mỉm cười, lâu ngày không gặp, nhị trưởng lão này vẫn cái tính hấp tấp như vậy.

- Tiểu tử này được lắm, quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của chúng ta. Nhanh như vậy công lực đã tăng lên thêm một cấp rồi.

Bạch Tàng nhìn thấy Thạch Mục xong, cười ha ha rồi tiếp tục chạy qua vỗ vai Thạch Mục nói.

Thạch Mục ngẩng đầu lên nhìn Bạch Tàng, chỉ cười cười không nói gì.

Thạch Mục phát hiện ra so với Bạch Tàng mà lần trước hắn nhìn thấy trước khi rời đi, bây giờ lưng hơi còng xuống một chút, sâu trong ánh mắt cũng có chút ảm đạm, tinh thần cũng không được bá đạo bằng trước. Xem ra Bạch Tàng đã lão hóa già đi không ít.

- Đúng rồi, trước khi về đây đã gặp qua Bạch Cương, hắn nói nửa năm trước trong tộc xảy ra một số chuyện. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Thạch Mục trong lòng chợt nhớ ra điều gì, hỏi.

Đại trưởng lão và Bạch Tàng nhìn nhau một cái, dường như là đều nhớ lại chuyện gì đó, sắc mặt đều trở nên nặng nề hơn.

Thạch Mục thấy vậy, trong lòng có chút dự cảm không lành.’

- Hai vị trưởng lão, sao không nhìn thấy tam trưởng lão đâu?

Thạch Mục nhìn sang trái phải, hỏi.

- Tam trưởng lão bị trọng thương, đến nay vẫn còn đang tu dưỡng.

Đại trưởng lão chần chừ một chút rồi nói.

- Ài…, chúng ta trước đây quả là quá xem thường thế lực của Thiên Đình rồi.

Bạch Tàng nghe xong, thở dài nói.

- Hai vị, trong thời gian ta ra ngoài, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì rồi?

Thạch Mục sốt sắng hỏi.

- Nửa năm trước, Thiên Đình đột nhiên phái quân đến xâm phạm, lúc đó kẻ đứng đầu chỉ huy dẫn binh đến là ba người đều có tu vi Thần Cảnh. Chúng ta mặc dù dựa vào Hộ Tông Đại Trận đánh lui được bọn chúng, nhưng cái giá phải trả cũng không nhỏ. Đệ tử trong tộc tử trận không ít, đến nhị trưởng lão và tam trưởng lão cũng đều bị thương không nhẹ.

Đại trưởng lão than thở nói.

- Ta vẫn còn đỡ hơn một chút, tu dưỡng một thời gian đã khôi phục lại nhiều. Nhưng Bạch Phi hắn…..không những bị mất đi một cánh tay, mà thương thế tới giờ vẫn chưa lành lại.

Bạch Tàng lưỡng lự nói, sắc mặt có chút khó coi.

- Vậy sau trận chiến đó thì sao? Thiên Đình có còn tiếp tục tấn công với quy mô lớn nữa không?

Thạch Mục trầm ngâm một lúc sau, hỏi tiếp.

- Về điểm này, chúng ta cũng có chút khó hiểu. từ sau trận chiến đó tới giờ, người của Thiên Đình không những không tấn công tiếp mà ngược lại giống như đã rút lui về hẳn vậy.

Đại trưởng lão chống quải trượng đi lại mấy bước, vẻ mặt lại càng hiện lên vẻ lo âu, sầu não.

Thạch Mục hiểu rõ nỗi niềm, lo lắng của đại trưởng lão, kẻ địch ẩn mình vào tối lại càng nguy hiểm hơn gấp nhiều lần so với kẻ địch ngoài sáng.

- Có từng phái người đi xác nhận qua chưa?

Thạch Mục hỏi.

- Theo như hồi báo của những người được phái đi do thám, bên ngoài Linh Lam Tinh đã rất lâu không thấy tung tích người của Thiên Đình rồi.

Bạch Tàng trả lời.

Thạch Mục nghe xong, trong lòng cảm thấy có chút nghi hoặc, vẫn luôn cảm thấy có gì đó không đúng.

Nhưng trong chốc lát hắn cũng không nghĩ ra được manh mối gì, cũng không thể nghĩ ra kết luận gì cả.

Nhưng sau đó, Thạch Mục hơi nhíu mày lại, hắn đột nhiên nghĩ đến một chuyện khác.

- Đúng rồi, hiện nay vãn bối đã thức tỉnh huyết mạch rồi, theo như di huấn của tổ tiên để lại thì vãn bối có thể lần nữa đi vào trong Thức Luyện mà lão tổ để lại để lấy bảo vật khác mà lão tổ lưu lại rồi.

Thạch Mục nói.

- Như vậy thì tốt, vậy chúng ta bây giờ liền đi qua.

Bạch Tàng nghe vậy, thần sắc có chút chấn động, liền nói.

Đại trưởng lão cũng gật đầu.

Ba người nhanh chóng ra khỏi đại điện, đi đến trên đỉnh một ngọn “hắc sắc sơn phong” phía trước. Sau khi xuyên qua con đường trong vách núi thì nhanh chóng đã đến được tế đàn trước mắt.

Lần này, không có Bạch Phi cản trở, Thái Nhi tự nhiên cũng đường hoàng được theo vào cùng, ánh mắt không khỏi nhìn ngang liếc dọc, ngó đông ngó tây.

- Ta còn tưởng bên trong này có bảo bối gì cơ, hóa ra là thế này thôi à!

Thái Nhi chép miệng chậc lưỡi, giọng có chút thất vọng nói.

Thạch Mục không để ý đến hắn, đem hắn đang đứng ở trên vai xách xuống đặt ở một bên, sau đó để hắn hành lễ với hai vị trưởng lão.

- Chuyện không thể chậm chễ, đi thôi.

Đại trưởng lão cất lời nói.

Thạch Mục nghe xong, xoay người đi lên tế đàn, phất tay lấy ra Thiết Viên Lệnh, đưa lên trên tấm “hắc sắc thạch bia”.

Vòng xoáy hắc quang trên bia đá kia lập tức chảy ra một đạo “điểu quang”, bao trùm lấy Thạch Mục, trong nháy mắt đã biến mất không thấy nữa.

Lần này cũng không khác gì nhiều so với lần đi vào trước, một lát sau, hình ảnh của Thạch Mục xuất hiện trong đại điện trống trãi.

Thạch Mục nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện huàn cảnh xung quanh không khác gì so với lần trước.

Hắn định thần lại, không chút do dự, sải bước đi vào nơi sâu trong cung điện.

Đi ra khỏi của điện, xuyên qua từng dãy hành lang gấp khúc, Thạch Mục rất nhanh đã nhìn thấy thác nước ở trước mắt.

Trên người hắn hào quang tỏa sáng, Cửu Long Tỏa Kim Giáp hiện lên, ba đạo kim long bay lượn quanh người, hình thành một quả cầu quang bao trùm lấy Thạch Mục.

Sau khi làm xong những bước này, thân hình của Thạch Mục nhấp nhô lên xuống mấy cái rồi bay vào trong thác nước.

Tuy nhiên hắn vừa bay tới trước thác nước thì bỗng thấy dòng nước mà thác nước đổ xuống bỗng nhiên cong lại, từ trong giương lên một cái bao lớn, tiếp theo đó một nắm đấm vô cùng to lớn từ trong đấm xuyên ra.

Thạch Mục ánh mắt lóe sáng, cánh tay phải hơi cong lại, mắm chặt một quyền, mạnh mẽ đấm ra.

Trên nắm đấm của hắn hào quang xán lạn, cơ bắp cuồn cuộn lên, nhanh chóng phồng to lên gấp trăm lần, biến thành một Di Thiên Cự Quyền, đấm mạnh vào nắm đấm từ trong thác nước lao ra.

“Ầm ầm” âm thanh cực lớn vang lên.

Thạch Mục chỉ cảm thấy trên cánh tay truyền đến một luồng sức mạnh như dời non lấp bể, khí huyết trong người chấn động một trận, cả cơ thể không trụ vững được mà bay ngược ra sau, ngã lăn ra ngoài.
Bình Luận (0)
Comment