Huyền Giới Chi Môn

Chương 1240

Ánh sáng màu vàng trong hai mắt hắn chợt thu lại. Chân mày hắn hơi nhíu lên.

Tuy rằng tới đây trước, nhưng đối với thế cuộc khẩn trương và tình hình có khả năng phát sinh ở đây, hắn lại có nhiều loại suy đoán. Hắn cũng đã làm xong chuẩn bị ứng phó tương ứng. Nhưng từ phía xa nhìn thấy đại quân Thiên Đình ở bên ngoài Vũ Nham Tinh, cùng với tình trạng dị thường trong tinh vân màu vàng, lại vượt ra khỏi dự đoán của hắn.

Hắn không dám tùy tiện áp dụng hành động. Sau khi ở tại chỗ này suy nghĩ một lát, trong mắt hắn đột nhiên có ánh sáng lóe lên.

Trong miệng hắn lẩm bẩm, hai tay bấm ra một cái pháp quyết. Trên người hắn bỗng nhiên ánh sáng thủy Lam nhộn nhạo. Một màn nước mỏng manh hiện ra, nhanh chóng bao trùm toàn thân, che đi khí tức vốn có của hắn. Phải xem thật kỹ, mới thấy tản ra một loại khí tức linh lực sắc bén.

Hắn hít một hơi thật sâu. Trong khung xương truyền ra những tiếng két két. Toàn bộ thân thể hắn lớn lên gấp mấy lần. Đường viên trên gương mặt hắn mở rộng ra ngoài, không ngờ trở nên giống như đúc với gương mặt của nam tử mặt lớn hắn vừa gặp lúc trước

Thạch Mục cúi đầu quan sát mình một chút, sau đó mới thoả mãn gật đầu. Tiếp đó, hắn lại một lần nữa lấy ra một trường bào kim sắc mặc vào.

Sau khi đưa tay sửa sang lại trang phục cẩn thân, lúc này thần sắc trên mặt hắn trầm xuống, thân hình lắc một cái xuất hiện ở giữa không trung, nghênh ngang bay về phía phương hướng của hạm đội.

Bay tới trước mặt hạm đội, Thạch Mục trực tiếp hạ xuống một chiếc chiến hạm ở trong đó.

Ánh mắt mọi người trên chiến hạm vốn đều tập trung ở trong vòng xoáy tinh vân màu vàng bên kia. Lúc này, khi bọn họ nhìn thấy Thạch Mục hạ xuống, bọn họ lại đều nhìn qua phía bên này.

Một nam tử trung niên mặc chiến giáp màu tím trong số đó, vội chạy chậm qua, nhìn về phía Thạch Mục khom người nói:

- Tham kiến Đạt Lỗ thần tướng. Bì Lô tiên tướng phái ngài dò xét tình hình xung quanh Vũ Nham Tinh. Tại sao ngài lại quay trở lại đây?

Trước đó, Thạch Mục không hề tiến hành soát hồn đối với nam tử mặc cẩm bào mặt lớn này. Lúc này hắn cũng không dám tùy ý trả lời, chỉ hờ hững đáp lại một câu:

- Tất cả mọi chuyện ở nơi đó vẫn bình thường. Ta là trở về báo cáo. Bì Lô tiên tướng hiện tại đang ở nơi nào?

- Đám người Bì Lô tiên tướng đã tiến vào Vũ Nham Tinh. Chúng ta nhận lệnh ở lại đây chờ đợi.

Nam tử trung niên mặc chiến giáp màu tím liền đáp lại.

Sau khi Thạch Mục nghe xong chỉ tùy ý gật đầu một cái. Hắn cũng không nói thêm gì nữa, chắp tay sau đít đi về phía đài chỉ huy.

...

Cuộc chiến đấu kịch liệt ở bên trong Vũ Nham Tinh vẫn đang tiếp tục!

Tuy rằng Thiên Đình tấn công với khí thế lớn, nhưng dù sao lúc này số người thông qua lỗ thủng của đại trận tiến vào vẫn có hạn. Bàn Quy ba tộc dựa vào ưu thế về nhân số, chia làm mấy chiến đoàn, miễn cưỡng cùng đối phương hình thành xu thế giằng co, tranh thủ thời gian cho đám người của Thiên Cơ trưởng lão và các trận pháp sư lấp lại lỗ thủng.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua. Vòng xoáy tinh vân màu vàng ở trạng thái giống như cái phễu, được đám người Thiên Cơ trưởng lão i liên thủ thi pháp, vòng xoay tròn dần dần chậm lại, với tốc độ dùng mắt thường có thể thấy được, nó đang nhanh chóng giảm xuống.

Mọi người bao gồm cả Lục Quỳ Chung khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng cũng thấy an tâm hơn một chút.

Ngay vào lúc mọi người cho rằng thế cục đã dần dần ổn định, chợt có biến đổi khác thường đột ngột phát sinh!

Thiên Cơ trưởng lão vốn đang lẩm bẩm, thân thể chợt cứng đờ. Những tiếng chú ngữ từ trong miệng hắn phát ra, cũng theo đó dừng lại. Thay vào đó là giọng điệu khàn khàn liên tiếp a a.

- Ha ha ha.

Ở ngực hắn đột nhiên xuất hiện một đoạn lưỡi đao tối tăm. Máu tươi phun ra tung toé.

Trong hư không phía sau lưng hắn, có một bóng người màu đen chậm rãi hiện ra. Diện mạo không ngờ giống hệ với Bì Lô tiên tướng như đúc. Trong tay người này cầm một thanh yêu đao đầu quỷ màu đen thẫm, chiều rộng ba thước.

Những tiếng quỷ khóc thê lương tiếng sói tru đột nhiên từ trên thanh yêu đao đầu quỷ truyền ra. Từng ánh sáng màu đen quỷ dị từ trên thân đao hiện lên, tản ra một lực cắn nuốt voo cùng quỷ dị.

Thân thể Thiên Cơ trưởng lão khô quắt lại với tốc độ mà dùng mắt thường có thể thấy được.

Cánh tay của Bì Lô tiên tướng màu đen vung lên. Yêu đao đầu quỷ màu đen đi ngược chiều về phía trước.

Thi thể khô quát của Thiên Cơ trưởng lão bị chém thành hai khúc, rơi xuống phía bên dưới. Cũng không có thấy thần hồn của hắn bay ra. Không biết có phải thần hồn của hắn cũng bị thanh yêu đao đầu quỷ dị này hút vào hay không.

Tất cả mọi người đang ở phía dưới chiến đấu kịch liệt, tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt đều lập tức đại biến. Trong lúc nhất thời bọn họ đều ngây người ở tại chỗ.

Vốn chỉ cần ổn định thông đạo không gian, hoặc có thể thông qua khởi động hộ tông đại trận, tương lai đám người của Thiên Đình đã xông vào sẽ rơi vào tính thế bắt con ba ba trong hũ. Thế nhưng hiện tại mọi chuyện đã không được như mong muốn.

- Ma hồn hóa thân!

Trong mắt của Nam Cung Cảnh lóe lên thần sắc kinh sợ, trong miệng hắn thì thào tự nói.

Sắc mặt Lục Quỳ Chung cực kỳ khó coi. Hắn trừng mắt nhìn Bì Lô tiên tướng đang đứng trước người, nhất thời dừng tấn công.

- Hừ, ngu xuẩn! Nếu ta đã tiến đến, làm sao có thể để cho các ngươi lại phong ấn thông đạo không gian được nữa!

Bì Lô tiên tướng lạnh lùng nói. Nhưng hắn cũng không có nhân cơ hội phản kích.

Thần sắc Địch Ngạn cũng rất khó coi. Hắn liếc mắt nhìn Lục Quỳ Chung, muốn nói lại thôi.

Cánh tay Bì Lô tiên tướng màu đen thoáng động. Trên thanh yêu đao đầu qury phát ra mảng lớn ánh sáng màu đen, bao phủ về phía những trận pháp sư Thánh Giai kia, nhấn chìm bọn họ ở trong đó.

Chỉ sau mấy lần hơi thở, ánh sáng màu đen tiêu tan. Hơn mười bộ thi thể khô quắt từ giữa không trung rơi xuống.

Ầm ầm ầm!

Vòng xoáy tinh vân màu vàng giữa không trung truyền ra một tiếng động rất lớn. Cuối cùng thông đạo không gian hoàn toàn vững chắc. Từng bóng người từ nơi đó bay tới, tiến vào Vũ Nham Tinh.

Sắc mặt người của ba tộc Thiên Phượng đại biến. Trên mặt không ít người bắt đầu lộ ra thần sắc kinh hoàng.

- Mọi người không nên nản lòng. Lúc này vẫn là chúng ta chiếm ưu thế. Nếu để cho người của Thiên Đình tiến đến, hôm nay chúng ta liền chỉ có một con đường chết. Liều mạng đánh một trận mới có một đường sống!

Lục Quỳ Chung hét lớn một tiếng, búa lớn màu vàng trong tay hắn phóng ra ánh sáng cường đại, ngưng tụ ra thành một đạo búa cảnh có kích thước chừng mười mấy trượng, đánh về phía Bì Lô tiên tướng.

Địch Ngạn có chút do dự. Chỉ có điều hắn bỗng nhiên vung chiếc cờ lớn màu xanh lam. Vô số thủy cương thần lôi màu xanh lam với kích thước bằng một cái thớt hiện ra, hội tụ thành một dòng nước lũ thủy cương thần lôi lớn vô cùng, đánh về phía Bì Lô tiên tướng.

Nghe được tiếng hô của Lục Quỳ Chung, người của ba tộc Thiên Phượng nhất thời khôi phục được một ít lòng tin, lại cùng người của Thiên Đình chiến đấu kịch liệt ở cùng một chỗ.
Bình Luận (0)
Comment