Huyền Giới Chi Môn

Chương 1354

Ở trong quá khứ, là chuyện không thể nào xảy ra, đặc biệt là đối diện với đám Sa nhân hạ đẳng này.

Ánh mắt Thạch Mục buông xuống, từ trên cánh tay quét qua, trong lòng cả kinh.

Hắn chợt phát hiện màu sắc trên tay mình có chút kỳ lạ, thoạt nhìn lại có chút tương tự với màu sắc của Sa nhân, hiện ra màu nâu đậm.

Nhìn kỹ lại, hắn kinh ngạc phát hiện, những thứ màu nâu đậm này, toàn bộ đều là cát bụi vô cùng nhỏ bé.

Hóa ra, lúc trước khi đánh tan những Sa nhân này, một chút cát bụi nhỏ li ti bám vào người hắn, khiến thân thể hắn càng lúc càng nặng, hành động cũng càng lúc càng chậm chạm.

Chỉ là biến hóa này quá mức nhỏ bé, tiến hành tuần tự, tâm tư của hắn lại đặt ở việc đối phó với những Sa nhân vô cùng vô tận kia, căn bản không chú ý đến.

Cho đến lúc này, mới có cảm giác nặng nề tương đối rõ ràng.

Thạch Mục một tay niệm chú, trong miệng thầm niệm vài tiếng.

Một dòng nước trong suốt lập tức từ trong lòng bàn tay hắn tuôn ra, dọc theo cánh tay hắn chảy khắp toàn thân, rửa trôi hết toàn bộ những hạt cát nhỏ kia.

Sau khi loại bỏ hết cát bụi, Thạch Mục lúc này mới cả thấy quanh người nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Lúc này, Sa nhân xung quanh lại một lần nữa xông tới.

Hắn lại một lần nữa thi triển quyền cước với thế mạnh như chẻ tre, sau khi quét hết những Sa Nhân đang lao tới, đột nhiên cảm thấy trong lòng buồn bực, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Màu sắc của máu cũng không phải là màu đỏ tươi, mà là có chút nhuộm vàng, lại có chút hơi nâu, rất là kỳ quái.

Kim quang trong hai mắt Thạch Mục lóe lên, nhìn lại huyết dịch, lại phát hiện trong đó cũng có không ít cát bụi li ti trộn lẫn.

Chắc hẳn là trong lúc chiến đấu, những cát bụi đó không chỉ bám vào thân thể hắn, mà thậm chí còn thông qua miệng mũi lúc hít thở, tiến vào trong cơ thể hắn.

Thạch Mục không dám chậm trễ, nhanh chóng bấm niệm pháp quyết trong tay, ngực lập tức sáng lên quang mang màu xanh.

Một cái thanh đỉnh hư ảo (thanh đỉnh: Đỉnh màu xanh) từ trước ngực hiện ra, từ trong phân ra từng đạo linh lực màu xanh, thuận theo tứ chi bách mạch của hắn trôi đi.

Những linh lực màu xanh ở trong người Thạch Mục sau khi trôi đi một lượt, lại theo cổ họng của hắn xông thẳng vào khoang miệng.

Thạch Mục mở miệng thật lớn, chợt phun ra một ngụm máu bầm màu vàng, cảm giác nặng nề ở ngực cũng theo đó mà biến mất.

Sau khi thanh trừ song cát bụi phân bố trong cơ thể, thanh đỉnh hư ảnh lại cũng chưa biến mất, quang mang ngược lại càng thêm sáng rõ.

Thạch Mục hơi ngẩn ra.

Vốn dĩ hắn cho rằng trong đại mạc hoang vắng này không có cây cối, linh lực thuộc tính mộc rất ít ỏi, lại cũng không ngờ linh lực thuộc tính mộc ở đây lại không ít, chỉ có điều những linh lực này toàn bộ đều di tán trong không gian, nếu không phải là Mộc Chi Lực kích phát Cửu Chuyển Huyền Công, cảm nhận cũng không rõ ràng.

Hiện tại được thanh đỉnh này hấp dẫn một lượt, linh lực thuộc tính mộc màu xanh, lại từ bốn phương tám hướng tự động hội tụ lại.

Chỉ thấy từng đạo linh lực thanh sắc mắt thường có thể thấy, từ xung quanh trong không gian ngưng tụ ra, hướng vè phía Thạch Mục bên này bắt đầu khởi động, từng đạo từng đạo hội tụ vào trong thân thể hắn.

Thạch Mục chỉ cảm thấy quanh người mình vô cùng thoải mái, nhưng một khắc sau lại đột nhiên phát hiện, vô số tên Sa nhân đang xông về phía hắn bị một đạo linh lực thuộc tính mộc phất qua, tốc độ tiến lên lập tức trở nên chậm lại.

Trong lòng hắn khẽ động, một tay thanh quang lóe lên, nắm đấmđánh vào đầu một tên Sa nhân đang đến.

“Bành” một tiếng.

Đầu của Sa nhân bị đánh vỡ nát, thân thể cũng theo đó màn tán loạn ra, hóa thành một mảnh tán sa (tán sa: cát tán loạn), rơi trên mặt đất.

Lần này, hạt cát rơi xuống mặt đất màu sắc tối hơn, chìm trong sa mạc, không có biến hóa thành Sa nhân nữa.

Thạch Mục thấy vậy, trong mắt lóe lên một tia bừng tỉnh.

Những Sa nhân này đều là thuộc tính thổ, lấy mộc khắc chế, mới có thể đánh bại được.

Nghĩ thông suốt vấn đề này, kim quang trong mắt lóe lên, hai tap lập tức nhanh chóng bấm pháp quyết ở trước ngực, trong miệng cũng vang lên tiếng tụng niệm.

Chỉ thấy trước người hắn một trận linh lực chấn động, một vòng quang mạc hình tròn lục sắc ở trước người, từ trong truyền ra linh lực thuộc tính mộc dày đặc.

Trong miệng Thạch Mục khẽ quát lên một tiếng, bàn tay giơ lên, bỗng đánh ra một quyền.

Quang mạc hình tròn lục sắc kia xông thẳng lên trên không, bỗng nhiên xông vào trong tầng mây.

Tầng mây chấn động ầm ầm, vòng quang mạc lục sắc kia chiếu vào trong tầng mây, đem cả tầng mây đều chiếu thành màu xanh lục.

- Rơi! - Thạch Mục khẽ quát lên một tiếng.

Trong lục vân (mây màu xanh), bỗng nhiên sáng len vô số phù văn, trên dưới cuồn cuộn lượn quanh, từng đạo quang mang lục sắc từ trong đó bay nhanh ra, hóa thành một mảnh quang vũ lục sắc vô cùng dày đặc, từ trong không trung dần dần hạ xuống.

Một tiếng xé gió vang lên, trong sa mạc lập tức bộc phát ra vô số khói bụi.

Vô số mưa bụi màu xanh, tập trung đập vào trong mảnh sa mạc này, xuyên qua từ một thân thể Sa nhân.

Thanh âm “phù phù phù” liên tục vang lên, vô số Sa nhân vốn xông về phía Thạch Mục trước tiên là thân hình bị kiềm hãm, tiếp đó là liên tiếp bị phá tan, hóa thành từng đoạn khói bụi u ám rơi xuống mặt đất, không phục hồi được nữa.

Thạch Mục thay đổi phương hướng công kích, chuyển qua lấy linh lực thuộc tính mộc tiến công, nhanh chóng dẹp yên được đám lớn Sa nhân ở gần đó, màu sắc của sa mạc ở xung quanh cũng trở lên càng ảm đạm hơn...

Sau quá nửa canh giờ, theo một trận quang vũ lục sắc cuối cùng từ trên không hạ xuống, đem mấy chục Sa nhân còn lại đánh tan, cả sa mạc cuối cùng lại một lần nữa yên tĩnh trở lại.
Bình Luận (0)
Comment