Mắt thấy sắc mặt Kim Tiểu Thoa càng ngày càng bất thiện, đám người Mạc Ninh lập tức ngậm miệng không dám cười tiếp, nhưng ánh mắt vẫn một bộ như đang xem kịch vui như cũ.
Hành động lần này của Thải Nhi làm cho Thạch Mục vừa bực mình vừa buồn cười.
Nhưng mà dù sao thì Thải Nhi cũng là do chính mình mang theo, đành phải chắp tay hướng Kim Tiểu Thoa hòa giải:
- Xin Kim sư thúc hãy bớt giận, thân phận người tôn quý, chắc hẳn sẽ không so đo tính toán với một con vẹt.
- Hứ, tất nhiên bản sư thúc thân phận tôn quý rồi, nói như vậy nói lời cũng phải giữ lời đúng không?
Cặp nhãn châu xinh đẹp của Kim Tiểu Thoa xoay tròn, hạ cây roi trong tay xuống, cười híp mắt hỏi lại.
Thạch Mục còn chưa kịp trả lời thì thanh âm huyên náo lại vang lên lần nữa.
- Thạch Đầu, ngươi không được nghe lời nữ nhân này, nàng nhất định sẽ đòi ngươi phải giết Thải Nhi, Thải Nhi rất ngoan, thịt của Thải Nhi rất thúi, ăn không ngon đâu, thực sự không thể ăn!
Anh Vũ đập đập cánh, nghiêng một con mắt liếc nhìn trộm Kim Tiểu Thoa, nhỏ giọng hét lên.
Thạch Mục cứng họng, còn đôi mắt của Kim Tiểu Thoa thì như sắp phun ra lửa đến nơi, một bộ muốn bạo phát, không chờ nàng mở miệng, vội vã quay đầu về phía Thải Nhi lạnh lùng nói:
- Thải Nhi, Kim sư thúc chính là trưởng bối sư môn của ta, hơn nữa tu vi của nàng cũng cao hơn ta rất nhiều, nếu như nàng nhất định muốn giết ngươi nấu canh thì ta cũng không có biện pháp nào đâu.
- Kim sư thúc ở trên, vừa rồi Thải Nhi chỉ nói giỡn với ngài thôi, ngài ngàn vạn lần chớ có để ý, ngài vừa xinh đẹp lại vừa thông minh, lại còn rất anh minh thần võ, làm sao mà thích tên Thạch Đầu kia được...
Anh Vũ nghe vậy thì đôi mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, vội vàng nịnh hót Kim Tiểu Thoa.
- Ngươi mà huyên náo nữa thì không cần tới Kim sư thúc phải động thủ, mà ta sẽ nhổ sạch lông của ngươi trước.
Thạch Mục trừng mắt nhìn Thải Nhi, làm cho những lời tiếp theo của nó bị nuốt trở lại.
Ba người Mạc Ninh vây quanh xem, trong lòng đều đã cười đến nghiêng ngả, nhưng trước mặt cả hai người này thì ai cũng không phải là người bọn hắn có thể đắc tội, chỉ có thể cúi đầu cố gắng không phì cười thành tiếng, đến mức khuôn mặt đỏ bừng cả lên.
- Thôi quên đi, coi như con vẹt này thức thời, ta đại nhân không chấp tiểu nhân, tha cho nó đi. Thạch Mục ngươi qua đây, ta có việc muốn nói với ngươi.
Kim Tiểu Thoa nghe Thải Nhi nịnh bợ mấy câu, khóe miệng xinh đẹp vểnh lên, giống như đang hưởng thụ, đem cây roi thu lại. Hướng Thạch Mục ngoắc ngoắc ngón tay, sau đó xoay người cưỡi tảo hồng tuấn mã đi ra phía ngoài cốc.
Thạch Mục nghe vậy liền xoay người cưỡi ô giác mã đuổi theo Kim Tiểu Thoa. Ba người Mạc Ninh cũng nhảy lên ngựa theo sát phía sau.
Rất nhanh sau đó, Thạch Mục và Kim Tiểu Thoa đã sóng vai mà đi.
- Thạch Mục, trước đây ngươi đã từng hộ vệ Hỏa Vũ Công Chúa đi đến Thánh Sơn, đối với Man Tộc hoang nguyên chắc hẳn đã có chút quen thuộc rồi a?
Kim Tiểu Thoa hỏi.
- Trước kia ta đã từng ở trong hoang nguyên mấy tháng, quen thuộc thì chưa dám nói, nhưng cũng có thể biết được vài phần.
Thạch Mục nói.
- Lần này chúng ta đi Thiên Ma Tông, vốn có thể đi đường biển. Nhưng mà hiện tại tình thế vùng duyên hải khá căng thẳng, chúng ta phải tìm đường khác để đi, vậy chúng ta hãy thử đi xuyên qua hoang nguyên Man Tộc. Đoạn đường này sẽ do ngươi định đoạt a.
Kim Tiểu Thoa nói.
- Được.
Thạch Mục nghe vậy thì sắc mặt ngưng trọng nói.
Kim Tiểu Thoa gật đầu, kéo dây cương, hồng tảo tuấn mã dưới thân phóng như bay về phía cốc khẩu.
Bốn người Thạch Mục thấy vậy cũng đều thúc ngựa tăng tốc theo sát phía sau.
Lúc này sương mù trong sơn cốc đã từ từ tán đi, ánh nắng mặt trời từ phía đông bắt đầu ló rạng, ánh dương quang từ từ chiếu xuống, mọi thứ trong cốc đều được chiếu sáng rực rỡ.
Một nhóm năm người Thạch Mục liền đón mặt trời mới mọc, phóng ngựa rời khỏi sơn cốc, hướng về phía tây đi càng lúc càng xa, dần dần biến thành năm chấm đen.
...
Mười ngày sau.
Nhóm Thạch Mục đi qua biên cảnh Viêm Quốc. Đi ra không bao xa liền thấy phía trước chen giữa hai tòa núi nhỏ có một tòa binh doanh không nhỏ của Man tộc.
Bên ngoài doanh địa dựng một cây cờ lớn thẳng tắp và cực cao, lá cờ đón gió bay phấp phới, bên trên còn có đồ hình một con bọ cạp màu đỏ bắt mắt.
Binh doanh nơi này đứng ngay cửa sơn đạo, giống như hình thành một trạm kiểm soát vậy. Tộc nhân hai bên đi qua đó đều phải thông qua kiểm tra.
Một lát sau, trong chủ trướng binh doanh man tộc.
Một đại hán man tộc cỡ chừng ba mươi tuổi, sắc mặt khô vàng đan ngồi trên bị trí chủ thượng, trên cánh tay trái của gã có xăm một con bọ cạp nhỏ màu đỏ lửa, lúc này hắn sắc mặt không đổi, đánh giá nhóm người Thạch Mục trong trướng.
Khí tức trên người gã khá cường đại, không ngờ tu vi của gã đã đạt đến Tiên Thiên trung kỳ.
- Các hạ thân là cường giả tông môn, thủ hạ của ngươi thoạt nhìn thì thân thủ cũng không hề yếu, xin hỏi vì sao lại phải tiến nhập vào trong hoang nguyên bọn ta?
Đại hán mặt vàng nhìn Kim Tiểu Thoa từ trên xuống dưới, không khách khí hỏi.
- Đô thống đại nhân, tại hạ phụng mệnh tông môn đi trước đến bộ tộc Lam Kỳ để thu mua một ít thảo dược, vấn đền an toàn trên hoang nguyên chắc ngươi cũng rõ.
Sắc mặt Kim Tiểu Thoa không đổi nói.
Bộ tộc Lam Kỳ là một bộ lạc trung tiểu ở sâu trong hoang nguyên cạnh Kỳ Thiết Sơn, nổi danh sản xuất được rất nhiều thảo dược quý hiếm, mà trên đường tới đó có không ít bộ lạc hung man.
Đây chính là Kim Tiểu Thoa và Thạch Mục đã thương lượng trước, mượn cớ nói ra.
- Giao ra mười vạn lượng bạc, các ngươi có thể đi.
Đại hái mặt vàng chỉ hơi trầm ngâm, gật đầu một cái nói.
- Đa tạ đô thống đại nhân!
Kim Tiểu Thoa khẽ mỉm cười nói.
Nói xong liền lấy ra một tấm ngân phiếu, trực tiếp đưa tới.
Đối phương không khách khí thu lại, Kim Tiểu Thoa cùng mọi người vội vã cáo từ rồi rời đi.
Rất nhanh sau đó chú trướng an tĩnh lại, đại hán mặt vàng đứng dậy mở màn cửa, nhìn kỹ thân ảnh đám người Thạch Mục đi xa, trong mắt lộ ra vài phần ý vị sâu xa cùng thần tình cổ quái.
Hai ngày sau, đêm khuya.
Thạch Mục đang khoanh chân ngồi trong một cái lều, hô hấp như có như không.
Cách hắn không xa, con vẹt Thải Nhi cũng đang ngủ rất say sưa.
Đột nhiên, hắn trợn mắt, tay phải khẽ động, hắc quang lóe lên, hắc đao Vẫn Thiết đã rơi vào trong tay.
“Xoẹt!”
Một tiếng vải vóc bị xé toạc lạ thường đột ngột vang lên.
Ngay sau đó, một cái bóng đen to cỡ con nghé con vọt vào từ chỗ tiếng vang phát ra, cuốn theo một trận kình phong tanh hôi bổ nhào về phía hắn.
Thân hình Thạch Mục bật lên từ trên mặt đất, đồng thời ánh đao màu đen trong tay lăng không chớp lên một phát, một trận mưa máu tóe ra trong không trung.
“Ngao!” Một tiếng kêu thảm thiết cổ quái và nặng nề.
Bóng đen đột kích tới đã bị hắc đao chém đứt cổ thành hai đoạn.
Thạch Mục tập trung nhìn vào, đó chính là một con hung thủ cổ quái có đầu thằn lằn, thân sói, đuôi bọ cạp độc.
“Hạt Vĩ *thú!” Con ngươi trong mắt hắn co rụt lại.
*Hạt Vĩ thú: Hạt là bọ cạp, Vĩ là đuôi. Nghĩa của cái tên này là một con hung thú đuôi bọ cạp.
Theo như hắn nhớ thì hình như đây là một loại hung thú quần cư, tu vi không cao, có điều phần đuôi lại chứa kịch độc, tương đối khó chơi.
“Cạc cạc! Đây là cái thứ quái dị gì chứ? Quá nguy hiểm.” Con vẹt kinh hoàng kêu lên, cặp cánh vỗ loạn bay vọt ra ngoài từ vết rách trên lều.
Đúng lúc này, lại có thêm vài âm thanh xoẹt xoẹt lạ nữa, tiếp tục có ba bóng đen lao tới như chớp từ cả ba hướng.
Tay phải Thạch Mục chấn động, ba luồng đao khí màu đen xé không túa ra, chỉ lóe lên đã nhập vào trong thân thể của ba bóng đen kia.
Ba cái bóng đen lập tức từ giữa không trung rơi thẳng xuống, phát ra tiếng thú gầm thảm thiết.
Thân hình Thạch Mục lóe lên, đã ra khỏi cái lều, đưa tầm mắt nhìn qua, Kim Tiểu Thoa cùng đám người Mạc Ninh cũng vọt ra bên ngoài lêu, cầm vũ khí trong tay chiến đấu với mấy bóng đen.
Phóng mắt nhìn lại, lúc này trong doanh địa, khắp nơi đều là loại Hạt Vĩ thú này, phía Tây lại càng đông nghịt nghịt, đang nhào về phía này, tổng số phải có đến nghìn con.
Lúc này toàn thân Kim Tiểu Thoa được bao phủ bở một màn sáng đen do bóng roi tạo thành, đồng thời có trường tiên do chân khí ngưng tụ lại mà thành liên tiếp bay ra từ trong màn sáng đen đó, những con Hạt Vĩ thú bị roi quất trúng lập tức nổ banh xác, hóa thành một bãi thịt nhão nhoét.
Toàn thân Mạc Ninh được bao trùm bởi một tầng sương và mây mù, đám Hạt Vĩ thú xông vào lập tức im bặt không còn động tĩnh gì nữa.
Bạch Thủy Tú cầm trong tay một cây pháp trượng màu lam, toàn thân được một tầng hào quang màu lam bảo vệ bên trong, cánh tay trắng nõn nà vung lên, năm cái trường thương lập tức hiện ra xuyên qua màn nước mịt mờ, chỉ chớp lên một cái đã găm chặt hai con Hạt Vĩ thú xuống mặt đất.
Hai tay của Tiền Hùng mỗi tay cầm một cái thiết giản màu đen, múa xung quanh thân thể, hình thành hai màn hắc quang, đám Hạt Vĩ thú đụng phải hắc quang đó lập tức bị đứt gân gãy xương.
“Những con Hạt Vĩ thú này phần lớn đều chỉ có tu vi Hậu Thiên sơ kì, nhưng trong nanh vuốt cùng với trên đuôi nó đều có chứa kịch độc, phải cẩn thận đừng để đụng phải!” Trên thân đao của Thạch Mục, ánh lửa lóe lên, lập tức hóa thành tầng tầng hỏa vân bảo vệ thân mình, đồng thời lên tiếng nhắc nhở.
Nghe được lời nhắc nhở của Thạch Mục, trong lòng mọi người đều thấy rùng mình.
“Mọi người mau đi bảo vệ ngựa!” Đúng lúc này, Kim Tiểu Thoa bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, vừa lướt nhanh về phía con dốc phía Đông doanh trướng, vừa lớn tiếng nhắc nhở.
Đám người Thạch Mục nghe vậy, cũng vội vàng chạy về phía Tây nơi thả ngựa.
Hơn nửa cách giờ sau, đám người Thạch Mục đã chạy lên bở dốc phía Đông doanh trướng, vây xung quanh để bảo vệ ngựa, xung quanh đã có đến năm sáu trăm thi thể của con Hạt Vĩ thú chất thành đống, máu chảy thành sông.
Khoảng ba bốn con Hạt Vĩ thú còn lại rốt cuộc trong mắt cũng hiện lên vẻ sợ hãi, trong tiếng kêu rít “Xùy xùy” bắt đầu quay đầu bỏ chạy về bốn phía.
“Cạc cạc!” Lúc này, con vẹt không biết đã bay từ đâu về. Nó bay dạo quanh đỉnh đầu Thạch Mục một vòng sau đó liền bay về một hướng ở phía Tây.
Khóe mắt Thạch Mục hơi run rẩy một cái, sau đó thân hình bắn ra như mũi tên lên dây bám sát nó, đám người Kim Tiểu Thoa sững sờ một chút rồi cũng đuổi theo.
Khoảng một khắc đồng hồ sau, tại một con dốc cách chỗ đám người Thạch Mục dừng chân khoảng hơn mười dặm về phía Tây. Cách con dốc về phía Tây khoảng hơn mười trượng chính là nơi trú quân của một nhóm người Man, ánh lửa bập bùng.
Đai hán Man tộc mặt vàng mới gặp ở cửa khẩu hai ngày trước đang mặt mũi âm trầm ngồi xếp bằng bên đống lửa, nghe một gã dũng sĩ đồ đằng của Man tộc trước mặt đang báo cáo gì đó, bên cạnh còn có hơn hai mươi tên dũng sĩ đồ đằng của Man tộc đang đứng.
Ben cạnh đại hán, có một con Hạt Vĩ thú khổng lồ cao đến hơn hai trường đang nằm sấp xuống, toàn thân tản ra khí tức hùng hậu cấp Hậu Thiên đại viên mãn.
“Ai?”
Đột nhiên đại hán Man tộc mặt vàng đứng bật dậy, quay đầu nhìn về một phía ở bên ngoài doanh trại, quát lên.
“Đô Thống đại nhân, ngươi chỉ huy hung thú tập kích bọn ta giữa đêm, chẳng lẽ là vì muốn khơi mào chiến tranh giữa hai tộc Nhân – Man sao?” Kim Tiểu Thoa cầm roi da trong tay, sắc mặt lạnh lùng bước ra từ trong bóng tối.
Bốn người bọn Thạch Mục cũng bước ra, tay cầm binh khí, mặt đầy sát khí, đứng bên cạnh Kim Tiểu Thoa mà xếp thành một hàng.
“Thì ra là các ngươi, đúng là trùng hợp quá. Lại nói buổi tối ở hoang nguyên Man tộc của bọn ta trước nay vẫn không yên bình, có hung thú qua lại là chuyện rất bình thường. Ánh mắt của đại hán mặt vàng lóe lên, cười đáp.
Còn chưa dứt lời thì “Roẹt!” - một xé gió chói tai vang lên.
Roi da trong tay Kim Tiểu Thoa vung lên, chỉ trong nháy mắt, một bóng roi màu đen to cỡ bắp đùi lăng không hiện ra, sau một khắc đã như cự mãng nhào đến muốn cuốn lấy đại hán Man tộc mặt vàng.