Sau nửa canh giờ, Thạch Mục đã tới trước cửa tiểu viện mà Yêu tộc nghỉ lại.
Hắn đứng yên một lúc rồi mới cất bước đi vào.
“Kình Thương, hôm này về hơi trễ đấy.”
Hắn vừa bước một gã Yêu tộc cao lớn đầu gấu thân người đã tới trước mặt, nhìn thấy Thạch Mục liền lên tiếng chào hỏi.
Thạch Mục liếc nhìn đối phương sau đó lẳng lặng tránh sang một bên, tiếp tục đi tới.
Một tháng vừa qua, họ Thạch đã âm thầm quan sát thông qua tầm mắt của Thải nhi, điều tra rõ ràng từng gã Yêu tộc trong tiểu viện. Nam tử tộc Man Hùng này là một trong những thành viên Yêu tộc có tu vi cao nhất trong phái đoàn đến thành Xích Viêm lần này. Những kẻ còn lại đều do gã cầm dầu, xem nhưng một trong số những người hiếm hoi có trao đổi với Kình Thương.
Nam tử tộc Man Hùng thấy vậy cũng không để ý. Kình Thương tính tình cổ quái, dù gặp người cầm đầu như gã thì thái độ cũng lúc lạnh lúc nóng. Gã nhìn thoáng qua bóng lưng dần đi xa của Thạch Mục, lông mày khẽ nhíu giống như cảm thấy có gì đó không đúng nhưng lập tức lắc đầu, vứt bỏ ý nghĩ này sang một bên.
Thạch Mục băng qua vài dãy hành lang bên trong nội viện, trở về chỗ ở của Kình Thương, đóng sầm cửa lại.
Mấy gã Yêu tộc gần đó nghe tiếng ồn ào, lông mày đều nhíu lại lộ vẻ không vui thế nhưng bọn chúng đều không nói gì.
Thạch Mục ngồi xuống giường, nhắm mắt dưỡng thần.
Thải Nhi vào lúc này đang ở bên ngoài. Thông qua tầm mắt cộng hưởng, mọi cử động của Yêu tộc trong biệt viện đều năm trong lòng bàn tay họ Thạch.
Trước mắt xem ra, có lẽ không ai phát hiện thân phận của hắn. Nếu không dựa vào tu vi hiện, xử lý gọn gàng một hai gã Yêu tộc đến thần không biết quỷ không hay là chuyện dễ dàng.
Một lát sau, Thạch Mục mở mắt, lấy vòng tay trữ vật của Kinh Thương ra, nhỏ máu tế luyện sau đó sử dụng thần thức thăm dò. Không gian bên trong không tính là lớn, thậm chỉ nhỏ hơn không ít so với Trần Miểu Giới của hắn. Vả lại phân nửa diện tích đã chất đầy đồ vật.
Thạch Mục vung tay lên. Một tấm ngọc giản bằng xương xuất hiện. Đâu là danh sách vật tư mà Kình Thương phụng mệnh mua sắm lần này.
Phần lớn vật tư bên trong vòng tay là những thứ ghi trên danh sách. Hắn kiểm tra một chút, cơ bản đã gần đủ rồi, chỉ thiếu một ít Phù lục trung giai.
Thạch Mục cười khẽ một tiếng. Thứ khác không dám nói, phù lục với hắn có thể xem là muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Tiện tay lấy ra một xấp phù lục để vào đó, sau khi suy nghĩ một chút, hắn lại nhét thêm vào một ít Phù lục đẳng cấp cao.
Linh thạch Địa Xà tộc cấp cho nhiệm vụ mua sắm lần này không nhiều lắm. Muốn mua đủ vật tư theo danh sách cũng không dễ dàng nhưng sỡ dĩ Kình Thương nguyện ý tiếp nhận là vì nếu có thể hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, cơ hội được chọn tham gia đại điển hóa hình sẽ nhiều thêm vài phần.
Đây là tin tức mà Thải Nhi và Dư Ý thu được từ mấy gã Yêu tộc bên kia. Những kẻ tiếp nhận nhiệm vụ đến đây cũng vì mục đích này.
Thạch Mục âm thầm tính toán, thần thức lần nữa thăm dò vòng tay.
Hàng hóa bên trong tuy đã mua sắm đầy đủ nhưng phẩm chất lại không quá cao.
Thạch Mục âm thầm đưa ra chủ ý.
Gần nửa tháng sau đó, với thân phận Kình Thương, họ Thạch nhiều ra vào những cửa hàng lớn ở thành Xích Viêm.
Nửa tháng sau, thời hạn cuối cùng đã tới, một nhóm Yêu tộc tự mình chuẩn bị ổn thỏa liền tới đại điện truyền thống trên đỉnh Hắc Diễm trong thành.
Đại điện vô cùng rộng lớn, diện tích ước chừng bốn năm mươi trượng.
Trong đại sảnh là một đài cao hình tròn màu trắng, rộng chừng bốn năm trượng, phía trên có khắc vô số phù văn kiểu cổ tạo thành pháp trận vô cùng đồ sộ.
Chung quanh là những cột đá minh ấn từng đạo phù văn màu vàng tương liên với phù văn trên mặt đất, hợp thành pháp trận truyền tống cực lớn.
Pháp trận tản mát kim quang sáng rực, từ xa vẫn có thể cảm ứng rõ ràng chấn động pháp lực tỏa ra từ đó.
Thạch Mục lần đầu tiên đến đây thế nhưng hắn không nhìn ngó lộn xộn mà chỉ cúi gằm xuống đất. Thải Nhi đậu trên vi hắn, giống như con vẹt bình thường nhìn ngó chung quanh.
Yêu tộc chung quanh dù cảm thấy ngạc nhiên với Thải Nhi từ đâu xuất hiện thế nhưng Thạch Mục không nói, bọn họ cũng không hỏi đến. Dù sao số lượng Yêu tộc nuôi dưỡng linh sủng vốn cũng không ít. Trong thành Xích Viêm cũng có một vài cửa hàng chuyên bán linh sủng. Chuyện này vốn không có gì kỳ lạ.
Trong đại điện có mấy cái bàn đá, ngồi sau đó là năm gã Man tộc mặc áo bào đỏ. Dựa vào quần áo cùng trang sức, đây hẳn là người của phủ thành chủ.
Một thân ảnh cao lớn đi ra từ nhóm Yêu tộc, đúng là nam tử Man hùng. Gã tiến lên một bước, thương lượng một hồi với đám người áo đỏ sau đó giao nộp một túi linh thạch.
Thạch Mục lưu lại thành Xích Viêm ba năm, tuy rằng chưa từng tới nơi đây nhưng đã từng dặn Dư Ý nghe ngóng tin tức có liên quan đến Truyền tống trận.
Nơi đây truyền tống đến thành Hỏa Ngục, số lượng mỗi lần không quá năm mươi, thu phí theo đầu người. Mỗi người một nghìn linh thạch, tuy không đắt lắm nhưng vẫn là con số không nhỏ.
Yêu tộc chuyến này chỉ có hai mươi mấy người, sau khi nộp phí tổn liền chờ đợi một bên. Sau chừng nửa canh giờ, lại có một nhóm Yêu tộc cùng vài gã Man tộc, mới đủ năm người cùng leo lên đài cao màu trắng.
Kim quang chói mắt lóe lên, khi đám người Thạch Mục lần nữa nhìn rõ cảnh vật trước mắt thì bản thân đã xuất hiện trong một đại điện không khác là bao.
- Chuyến đi này thật khiến ta mệt muốn chết, cuối cùng đã trở về, chúng ta đi thôi.” Nam tử Hùng tộc duỗi lưng một cái, vừa nói vừa ra khỏi đại điện.
Vẻ mặt những kẻ còn lại lúc này cũng trở nên thoải mái hơn nhiều, tốp năm tốp ba kề vai sát cánh mà đi.
Thạch Mục một thân một mình, nhắm mắt đi sau bọn họ, nhanh chóng rời khỏi đại điện.
Truyền tống đại điện được xây trên đỉnh tháp màu cao cao chừng chăm trượng. đây là tòa nhà cao nhất thành Hỏa Ngục, cũng giống Hắc Diễm sơn của thành Xích Viêm.
Từ đây nhìn lại, thành Hỏa Ngục đều rơi vào tầm quan sát.
So với thành Xích Viêm, nhà cửa nơi đây có phần thô kệch, hoang dã rất riêng của Yêu tộc.
Liếc nhìn lại, người trong thành phân nửa là Yêu tộc ở dạng bán hình, hai tộc Nhân – Man hầu như không thấy.
Đám người Thạch Mục cũng không lưu lại đỉnh tháp quá lâu, lần lượt thi triển thủ đoạn bay xuống bên dưới.
…
Ba tháng sau, trong một lều vải cỡ lớn ở bộ lạc Địa Xà.
Một nam tử trẻ tuổi đầu rắn thân người mặc áo bào xám, thần sắc cung kính đang bẩm báo gì đó với một lão già Yêu tộc trên ghế chủ tọa.
Nam tử trẻ tuổi đúng là Thạch Mục.
“An sư bá, lúc trước, Nâm Lão có nói muốn mua thật nhiều pháp khí thượng phẩm. Chỉ là nguồn cung cấp tại thành XÍch Viêm không nhiều lắm, ta phí hết sức lực mới gom đủ số lượng, sau đó tự chủ trương dùng số Linh thạch còn lại mua thêm một ít Phù lục đẳng cấp cao. Mời người kiểm tra một phen.” Thạch Mục vừa nói vừa dâng lên vòng tay trữ vật tạo hình thô kệch.
Lão già họ An nhận lấy, một tay giơ lên, lượng lớn đồ vật theo đó xuất hiện trong phòng. Đối với Pháp Khí bên trong, lão chỉ nhìn thoáng qua. Khi thấy một xấp phù lục màu sắc khác nhau, lão liền tập trung quan sát một cách cẩn thận.
“Đây là Lôi Vân Phong Bạo Phù… Còn có Sương Thiên Thủy Nhận Phù!”
Sau một lúc lâu, An sư bá sờ lên bộ râu, gật nhẹ đầu tỏ vẻ hài lòng:
“Ha ha, Kình Thương, ngươi làm tốt lắm! Mỗi lần ra ngoài đều khiến ta cảm thấy ngạc nhiên.”
“Nhờ phúc của An sư bá, đệ tử may mắn gặp phải người bán đang có nhu cầu cấp bách về Linh Thạch vì vậy chỉ tốn một chút phí tổn đã mua được hai tấm phù lục cao giai này, xem như dùng để hiếu kính An sư bá.” Thạch Mục tiếp lời.
“Tốt, tốt, trẻ con dễ dạy! Số còn lại, lão phu không cần kiểm tra. Lại nói tiếp, ngươi nhiều lần giúp cho bổn tộc tiết kiệm không ít Linh Thạch! Ngay đến tộc trưởng cũng khen ngợi không dứt. Hắc hắc, tại sao trước kia bổn tọa không phát hiện ra người tài như vậy!” An sư bá không chút khách khí thu lấy hai tấm phù lục cao giai, lập tức cười nói.
“An sư bá quá lời rồi.” Thạch Mục âm thầm vui vẻ nhưng vẫn đáp lại một cách khiêm tốn.
Sau khi ra khỏi lều, Thạch Mục nhẹ nhàng thở ra sau đó trở về lều nhỏ của mình ở biên giới bộ lạc.
Từ khi gia nhập Địa Xà tộc đến nay, hắn đã mấy lần phụ trách mua sắm, không chỉ hoàn thành vừa nhanh vừa tốt mà còn thỉnh thoảng bổ sung vài tấm phù lục cao giai bản thân luyện chế.
Yêu tộc bởi vì một vài nguyên nhân, phần lớn không có sở trường về thuật pháp thế nên nhu cầu đối với đồ vật vừa có uy lực mạnh mẽ vừa dễ sử dụng như Phù lục là rất lớn.
Hành động này của Thạch Mục đối với bộ lạc quanh năm chiến loạn lại phụ thuộc vào tam đại Yêu tộc như Địa Xà bộ tự nhiên có ý nghĩa không giống bình thường.
Mặc dù bản thân vì thế tổn thất không ít Linh thạch cùng tài liệu thế nhưng tất cả đều đáng giá.
Họ Thạch âm thầm nghe ngóng, mấy tháng này đã tích lũy uy tín không nhỏ trong tộc, đủ xếp vào ba thứ hạng đầu. Dựa theo tình hình trước mắt, cao tầng trong tộc, kể cả tộc trưởng đều đã bắt đầu chú ý tới hắn.
Đại điển hóa hình tại Lăng Thiên Phong vào một tháng sau, mười suất tham gia của Địa Xà bộ, nếu không có gì bất ngờ tất nhiên sẽ có phần của hắn.
Hai ngày sau, liền có người đưa tin, nói là tộc trưởng triệu tập Thạch Mục.
Nghe xong tin này, Thạch Mục lập tức rời khỏi nơi ở, bước nhanh đến lều vài lớn nhất bộ lạc.
Vừa mới bước vào, hắn đã phát hiện trong lều đã có không ít tộc nhân Tiên Thiên.
Thấy Thạch Mục đi tới, không ít người liền xoay đầu lại.
Lại nói tiếp, quan hệ của Kình Thương với người trong bộ lạc không được tốt lắm. Phần lớn chỉ gặp qua gã vài lần sau đó nhanh chóng quên đi vì vậy lúc này không có mấy người nhận ra.
Thạch Mục dĩ nhiên càng muốn như vậy, lúc này khôi phục biểu hiện lạnh lùng của Kình Thương, tự tìm một góc vắng vẻ, khoanh chân ngồi xuống.
Một lát sau, tộc trưởng Địa Xà bộ cùng An sư bá và ba vị trưởng lão còn lại cùng đi tới phòng nghị sự.
Tộc trưởng Địa Xà bộ thoạt nhìn chỉ như một lão già ốm yếu, tu vi đạt đến Địa giai trung kỳ, thân thể đã hóa hình hơn nửa, chỉ còn phần mặt và cánh tay xót lại một ít vảy rắn.
Tộc trưởng nhanh chóng ngồi xuống vị trí trung tâm của lều vải, bốn vị trưởng lão chia ra ngồi ở hai bên.
“Tốt rồi, nếu như mọi người đã đến đông đủ, bổn tọa sẽ nói ngắn gọn. Lần này triệu tập mọi người đến đây là muốn tuyên bố một chuyện quan trọng liên quan đến hưng suy của bổn tộc.” Tộc trưởng tuyên bố.
Lời này vừa dứt, không khí toàn trường lập tức ngưng tụ, tất cả mọi người tập trung nhìn về phía lão, không ai nói thêm gì nữa.
“Mọi người chắc hẳn cũng biết rồi, đại điển hóa hình tại Lăng Thiên Phong mười năm một lần sẽ được cử hành vào tháng sau. Thời gian còn lại không nhiêu, bổn tộc lần này cũng có mười suất tham gia. Về phần nhân thủ tham gia, bổn tọa cùng mấy vị trưởng lão trải qua một hồi bàn bạc đã có quyết định sơ bộ.” Tộc trưởng dừng một chút rồi nói, nhìn sang bên phải ra hiệu.
Một vị trưởng lão tóc bạc mặt mày hồng nhuận lấy ra một quyển trục, bên trên đề tên mười người tham gia đại điển. Kình Thương cũng có tên trong đó, vả lại xếp ở vị trí thứ mười.
Mọi người nhìn thấy danh sách không khỏi bàn tán xôn xao. Trong nhất thời, có người vui cũng có kẻ buồn. Ai cũng biết tham gia đại điển hóa hình có ý nghĩa như thế nào với Yêu tộc cấp Tiên Thiên. Nếu có thể thông qua tỷ thí đạt được Hóa Hình Đan thì có thể tiến lên Địa giai.Đối với tiểu bộ lạc bọn họ, đây quả thật chính là thiên đại kỳ ngộ.
“Nguy hiểm thật!”
Thạch Mục âm thầm cười khổ, không nghĩ tới bản thân xếp thứ ba trên bảng vinh dự lại khó khăn lắm mới có tên trong danh sách mười người. Có điều vị trí thứ mấy cũng không quan trọng, chỉ cần có thể đi là được rồi nếu không kế hoạch của hắn sẽ gặp muôn vàn khó khăn.
Đột nhiên, hắn thấy An sư bá liếc nhìn phía này, khẽ vuốt cằm.
Thạch Mục dường như hiểu ra, xem ra mấy lần hiếu kính của hắn đã không uổng phí. Việc hắn xếp ở vị trí thứ mười xem ra có công không nhỏ của An sư bá.
“Được rồi, những người có tên trên danh sách, có thể trở về chuẩn bị, ba ngày sau xuất phát.” Tộc trưởng tuyên bố.
“Đệ tử không phục, dựa vào cái gì Kình Thương có thể đi. Đệ tử tự nhận dù là thực lực hay tư chất đều không thua kém gì hắn!” Một tộc nhân áo đen thình lình hô lên.