Huyên Hi - Đản Thát

Chương 7

Nhưng Thẩm Nguyệt Chi hiển nhiên không biết, người có công lớn nhất trong chuyện này là Triệu Huyên.

Cho nên trong thư mời vào cung, hắn chỉ mời ta và "hoàng muội" đến dự tiệc.

Lúc mở thư, ta đang bị Triệu Huyên gọi đi làm túi thơm.

Ta vốn dốt đặc nữ công, nhưng Triệu Huyên rõ ràng là muốn trêu tức ta, chỉ vào đống vải vóc trên bàn ra lệnh: “Thập Nhị, ta muốn một cái túi thơm.”

“Huynh cứ nói với Ti Chế Phòng, đủ loại kiểu dáng đều có đủ.”

Ta không hiểu, chuyện cỏn con này đáng để lôi ta dậy từ giấc ngủ trưa sao?

Triệu Huyên chống tay lên má, “Ta muốn chính tay ngươi làm.”

“Ta không biết làm!”

Ta đẩy đồ sang một bên, bắt đầu nổi cáu.

Triệu Huyên liếc nhìn chiếc kéo rơi trên đất, nheo mắt cười nhìn ta nói: “Hi Hòa, muội đang giở trò tiểu thư với hoàng huynh đấy à?”

Gáy ta dựng đứng, vội vàng nhặt đồ lên, cười trừ: “Ta thích nhất làm túi thơm mà! Cửu ca thích kiểu dáng nào?”

Triệu Huyên cười: “Kiểu nào cũng được, muội cứ nhìn rồi làm.”

Thế là ta vụng về khâu từng mũi kim, làm ra một chiếc túi thơm xiêu vẹo méo mó, còn thêu lên trên một con rùa.

Triệu Huyên cầm chiếc túi thơm giơ cao ngắm nghía hồi lâu, nói: “Đường thêu đá cũng không tệ.”

“Đây không phải là đá.”

Hắn hỏi: “Vậy là cái gì?”

Ta không dám nói thật, chỉ có thể miễn cưỡng thừa nhận đó là cục đá. Đúng lúc này thì thư mời của Thẩm Nguyệt Chi được đưa đến.

Triệu Huyên cũng xem nội dung bên trong, chế giễu nói:

“Chắc hẳn nhà hắn cũng chỉ có cơm rau dưa thôi, chẳng có gì ngon lành đâu.”

Ta thầm cười nhạo hắn trong lòng, đúng là chua lè.

Để có thể thuận lợi ra cung, ta trang điểm thành cung nữ lẻn ra ngoài.

Còn chưa kịp thưởng thức hết sự náo nhiệt trên đường, liền bị một đám ác đồ bất ngờ bịt miệng cưỡng ép kéo vào trong ngõ hẻm.

Vốn tưởng rằng gặp phải kẻ xấu, lại phát hiện cuối hẻm đỗ một cỗ xe ngựa thùy châu sang trọng.

Triệu Huyên vén rèm xe, vẫy tay với ta: “Thập Nhị, đây chính là hậu quả của việc ra ngoài không mang theo hộ vệ, nhớ kỹ đấy.”

Ta bị đưa lên xe ngựa, một đường đi đến con phố Nam náo nhiệt và phồn hoa nhất.

Triệu Huyên nói: “Khó khăn lắm mới ra ngoài được một chuyến, tối nay cứ bồi hoàng huynh đi dạo đi.”

“Ta còn muốn đến nhà Thẩm đại nhân dự tiệc.”

“Không cần.”

Triệu Huyên nheo mắt cười nói: “Hoàng huynh đã phái người đến báo trước rồi, nói muội thân thể không khỏe nên không đi được.”

Không biết có phải ảo giác của ta không, trước kia dù có đối đầu với Triệu Huyên, đa số thời gian vẫn là hắn chủ động khiêu khích, cùng ta so tài đủ thứ.

Nhưng bây giờ hắn tìm ta càng thường xuyên hơn, gần như không lúc nào không thấy mặt.

Thấy ta cúi đầu nhìn chằm chằm mũi giày không nói gì, giọng Triệu Huyên có chút mệt mỏi: “Không muốn về cung sao?”

Vậy thì không được!

Dù lần này là hẹn với Thẩm Nguyệt Chi, nhưng phần lớn sự hấp dẫn với ta vẫn là được xuất cung vui chơi.

Ta không thích hoàng cung, quá nhiều quy tắc lại buồn bã, lòng người bên trong cũng phức tạp.

Mỗi ngày ngẩng đầu chỉ có thể thấy bầu trời vuông vức, không thể nhìn thấy núi cao sông dài, càng không có khói lửa nhân gian.

Cả ngày phải giả vờ sống cuộc đời của người khác, không có tự do.

Cho nên để có thể về cung muộn một chút, ta cùng Triệu Huyên dạo chơi trên đường rất lâu.

Thả đèn sông, treo dây đỏ, xem xiếc ảo thuật.

Lại vào tửu lầu uống chút rượu ấm.

Ta nhất thời cao hứng uống hơi nhiều, nhìn Triệu Huyên ngồi đối diện qua làn hơi nước mờ ảo.

Hắn trông rất tuấn tú, giống như tiên nhân trong tranh vẽ.

Có lẽ là do rượu làm tăng thêm dũng khí, ta lảo đảo ngồi xích lại gần hắn, ôm lấy mặt Triệu Huyên cười ngây ngô: “Cửu ca, huynh thật ra rất đẹp trai.”

Triệu Huyên cong môi, “Đương nhiên.”

“Nhưng huynh bụng đầy ý nghĩ xấu, ra tay cũng độc ác.”

Ta chỉ vào mũi hắn, nước mắt không kìm được rơi xuống, “Ta sợ, nếu như ngày nào đó chọc giận huynh, ta nhất định sẽ chết.”

Nếu hắn làm hoàng đế, chắc chắn người đầu tiên bị giết sẽ là ta.

Càng nghĩ ta càng sợ, trực tiếp gào khóc nức nở trong tửu lầu, khiến những khách nhân khác không hiểu chuyện gì đều nhìn về phía này.

Còn có người chỉ trích Triệu Huyên bắt nạt cô nương, lần đầu tiên ta thấy vẻ lúng túng và khó xử trên mặt hắn.

Khi hắn giơ tay lên, ta vô ý thức rụt cổ lại, Triệu Huyên ngẩn người, cuối cùng đặt tay l3n đỉnh đầu ta, khẽ dỗ dành: “Muội đừng khóc, ta sẽ không giết muội.”

Ta cắn môi, cố nén tiếng khóc đến đỏ bừng cả mặt, đổi lại được Triệu Huyên bật cười.

“Đồ ngốc.”

Triệu Huyên bế ngang ta lên, rời khỏi tửu lầu lên xe ngựa.

Hắn lau nước mắt trên mặt ta, bất đắc dĩ cười khẽ: “Tiểu hoa miêu chính là muội.”

Miêu cũng biết cắn người.

Khi ngón tay hắn trượt đến môi ta, ta liền há miệng cắn chặt.

Triệu Huyên nhíu mày, “Nhả ra.”

Như muốn trả thù, ta nhất quyết không buông. Không ngờ cằm bị siết chặt, đau đến mức ta chỉ có thể mở miệng.

Triệu Huyên lại không lập tức buông tay, trái lại vuốt v3 mặt ta, tỉ mỉ như đang miêu tả điều gì.

Ta thấy ánh mắt hắn trầm xuống, không khỏi tim đập nhanh kêu một tiếng: “Cửu… ưm!”

Lời còn lại đều bị nụ hôn che kín.

Triệu Huyên cường thế và bá đạo, đợi đến khi ta không còn giãy giụa nữa mới dịu dàng hơn.

Khi bị hắn ép vào thành xe, ta sợ hãi cầu xin: “Đừng mà, ở đây…”

“Ta phải ở đây.”

Hắn khàn giọng bác bỏ lời thỉnh cầu của ta, ngang nhiên xâm chiếm.

Xe ngựa xóc nảy trên con phố gồ ghề, ta bị giày vò đến gần như phát điên nhưng không dám lên tiếng, chỉ có thể nghẹn ngào khóc xin tha thứ.

Triệu Huyên lại tham lam không ngừng.

Khi tỉnh dậy, ta nằm trên một chiếc giường rộng rãi mềm mại. Xung quanh xa hoa lộng lẫy mà lạ lẫm, ngoài rèm sa trướng là một đầm suối nước nóng.

“Ôn Tuyền hành cung.”

Một cánh tay từ phía sau vẫn ôm eo ta, khẽ giọng giải thích sự nghi hoặc của ta.

Ta hoảng sợ quay đầu, phát hiện là Triệu Huyên đã thay y phục.

“Ngươi!”

Ta cố gắng dịch người về phía mép giường, toàn thân đau nhức như rời ra.

Lúc này mới phát hiện, không chỉ trên giường bừa bộn, ngay cả bên bờ bể tắm cũng hỗn loạn một mảnh, đủ để thấy tình hình "chiến đấu" đêm qua kịch liệt thế nào.

Ta nắm chặt góc chăn giận dữ quát: “Đồ vương bát đản, thừa lúc người ta gặp nạn!”

Triệu Huyên vậy mà không tức giận, thỏa mãn ngồi dậy nghiêng đầu nhìn ta, “Rõ ràng Thập Nhị mới là sói đói không biết no.”

Những mảnh vụn ký ức hỗn loạn ùa về, mặt ta tức khắc nóng bừng như muốn nổ tung.

Đang không biết nên phản bác thế nào, ngoài phòng truyền đến tiếng thái giám lo lắng bẩm báo: “Điện hạ, trong cung có tin khẩn cấp, hoàng thượng bệnh tình nguy kịch!”

Bình Luận (0)
Comment