Huyễn Hoặc

Chương 67


Sau khi gặp lại Kiều Thành, nội tâm Kiều Nhiễm hết sức phức tạp.

Ông so với trong trí nhớ của cô già hơn một tí, hào quang đã từng khiến người người không thể khinh thường giờ đây dường như đã bị ngục giam đè nặng, thoạt nhìn trở nên trầm ổn hơn.

Lúc Kiều Thành đi vào phòng gặp mặt nhìn như tự nhiên ngồi đối diện bọn họ, thực ra hắn rất lo lắng, dù sao đã nhiều năm chưa gặp lại Kiều Nhiễm, hắn vẫn cho là Kiều Nhiễm không muốn gặp người cha tội lỗi như mình, hôm nay cuối cùng cũng nhìn thấy cô, thù hận đối với Phong Vũ cũng vơi bớt một chút.

“Nhiễm! khụ!.

”Kiều Thành vốn muốn đẹp trai khi chào hỏi con gái mình, không ngờ đêm qua bởi vì thức khuya cộng thêm tức giận, cuống họng khó chịu, mới mở miệng giọng nói đã khàn khàn khó nghe, giống như con vịt.


Kiều Thành ngay lập tức cúi đầu che miệng ho, che giấu sự bối rối của mình, chán nản hình tượng vừa xây dựng trước mặt con gái đã sụp đổ!Kiều Nhiễm nhìn Kiều Thành chủ động mở miệng nói: “Bố ơi.

”“Ừ!”Nghe được con gái gọi bố, trong nháy mắt Kiều Thành sống lại đầy máu, ngồi thẳng lên ngẩng đầu nhìn cô, một nỗi chua xót bất ngờ chạy thẳng lên não, hốc mắt của hắn lập tức đỏ ngầu.

Kiều Nhiễm không thay đổi nhiều, chỉ là cao hơn, không còn là đứa nhỏ cao đến eo hắn nữa rồi.

Nhìn thấy con gái Kiều Nhiễm trưởng thành, hai tay Kiều Thành ở dưới bàn nắm chặt lấy quần, cố gắng che giấu xúc động trong lòng.

Kiều Thành rất sĩ diện, hắn xấu hổ sợ mất mặt trước con gái, há miệng lại không biết phải nói gì, thầm bực mình trong lòng: Đều do Phong Vũ, đột nhiên đưa con gái của hắn đến, làm hắn không kịp chuẩn bị một chút gì.

Thật ra Kiều Nhiễm cũng không biết phải nói gì, hai người đã lâu chưa gặp, ai cũng có một chút xa lạ với người kia.

Lúc này, tác dụng của Phong Vũ liền được phát huy, dưới cái nhìn chăm chú của Kiều Thành, anh chậm rãi nắm tay Kiều Nhiễm, sau đó nói: “Bố, con sẽ đối xử tốt với Kiều Nhiễm.

”“Mẹ kiếp! Khụ khụ.

”Kiều Thành bị anh làm cho tức giận đến nỗi huyết áp tăng vọt, chống lên bàn che miệng ho cả buổi, mặt đỏ rần, không biết là do tức giận hay là ho.

Phong Vũ và Kiều Thành hơn kém nhau chưa đầy mười tuổi, chẳng trách Kiều Thành tức giận, con gái ngoan nhà mình bị một lão già ngậm trong miệng bắt đi, là ai cũng không nhịn được.


Kiều Thành chậm rãi ngừng lại, nhìn vào đôi mắt lo lắng của Kiều Nhiễm, nghiêm túc hỏi: “Nhiễm Nhiễm, con tự nguyện ở bên cậu ta sao?”Cuối cùng, Kiều Thành vẫn lo lắng là Kiều Nhiễm bị ép buộc, người bình thường sao có thể thích một lão già lớn hơn mình mười mấy tuổi, nhưng câu trả lời của Kiều Nhiễm hoàn toàn làm tan nát trái tim của người cha già này, con gái của hắn thật sự không phải người bình thường.

“Vâng, con yêu anh ấy, là con quyến rũ anh ấy.

”Kiều Nhiễm trả lời rất nghiêm túc, Phong Vũ bên cạnh cũng không nghe nổi nữa, bảo bối nhà mình cũng thành thật quá rồi, mặc dù đó là sự thật, nhưng không thể nói như vậy trước mặt bố mình chứ!Kiều Thành cảm thấy hôm nay có lẽ không phải là một ngày tốt lành, trước khi hắn tới gặp có lẽ nên xem hoàng lịch, bây giờ đầu váng mắt hoa, cảm giác trái tim không thể chịu đựng được, không thể nhận thêm đả kích.

Kiều Thành che mặt, làm thế nào cũng không nghĩ thông lão già Phong Vũ có gì tốt chứ, đáng để con gái của mình chủ động quyến rũ sao.

Kiều Nhiễm còn định nói tiếp, Phong Vũ bên cạnh vội vàng nắm tay cô, lúc này lại đổ thêm dầu vào lửa chỉ sợ Kiều Thành thật sự sụp đổ.

“Bố.

”Phong Vũ vừa mở miệng, Kiều Thành đột nhiên bắn ánh mắt sắc bén về phía anh, tư thế nếu cậu lại làm càn ông đây lập tức đánh cậu.


“Cậu im ngay cho ông! Gọi là anh Thành!”Kiều Thành ấn huyệt thái dương, bây giờ hắn không thể để lão già này gọi là bố, quá kỳ quái rồi!“Anh Thành, như tôi đã nói với anh ngày hôm qua, tôi đã ly hôn với Vương Phương, cho Kiều Nhiễm một danh phận.

”Kiều Thành nhìn bọn họ mười ngón tay đan vào nhau, nói một cách yếu ớt: “Cũng được, tùy cậu, dạo này ông đây cũng bận rộn nhiều việc, đợi các người kết hôn xong lại đến thăm tôi!”Lời còn chưa dứt, Kiều Thành đứng dậy che ngực bước ra cửa, hôm nay hắn đã nhận nhiều đả kích rồi, chóng mặt choáng váng, hắn phải từ từ.

Bỗng nhiên bước chân của Kiều Thành dừng lại, eo bị người ôm từ phía sau, giọng nói nhẹ nhàng truyền đến, hòa vào lòng hắn.

“Bố, con rất nhớ bố, lần sau con tới thăm bố được không, bố nhớ giữ sức khỏe.

”Đôi mắt Kiều Thành ươn ướt, cổ họng nghẹn lại, hắn quay người ôm chầm lấy Kiều Nhiễm, sau đó nhẹ nhàng hôn lên trán cô, khẽ nói: “Được, về đi, đừng để bị tên già kia bắt nạt! Nếu nó dám ăn hiếp con thì nói với bố, bố sẽ đánh nó!”----.

Bình Luận (0)
Comment