Huyền Học Phát Sóng Trực Tiếp Bạo Hỏa: Toàn Nhân Viên Ăn Dưa Hóng Chuyện

Chương 122

Trương Hoảng vừa từ bờ sông trở về, điện thoại liền vang lên, khiến cả nhà giật mình. Mẹ Trương Chu hốt hoảng hỏi: “Có phải bọn bắt cóc gửi tin nhắn không?”

 

“Không chắc, có lẽ chỉ là tin nhắn rác thôi.” Trương Hoảng lấy điện thoại ra, mở tin nhắn và lập tức biến sắc. Đúng là tin nhắn đòi tiền chuộc!

 

Giọng ông run rẩy đọc to: “...Chuẩn bị 500 triệu tiền mặt, nếu không đứa con của ngươi đêm nay sẽ chết!”

 

“500 triệu? Phải chuẩn bị ngay trong đêm nay sao?” Mẹ Trương Chu kêu lên, suýt ngất xỉu, may nhờ người chú đỡ lấy. Gia đình họ vốn đã khó khăn, tiền bạc dồn hết vào việc chữa trị cho Trương Chu, làm sao có thể gom được số tiền lớn như vậy?

 

“Làm sao tôi kiếm được 500 triệu chứ? Bọn chúng muốn g.i.ế.c con tôi sao?” Bà ngồi bệt xuống đất, khóc lóc thảm thiết. “Nó từ nhỏ đã tật nguyền, tôi nuôi nó khôn lớn, chỉ mong nó được bình yên sống qua ngày. Sao ông trời lại không thương tôi chút nào?”

 

Nước mắt bà tuôn rơi, gần như kiệt sức. Trương Hoảng cũng lén lau nước mắt, cả nhà rơi vào tuyệt vọng.

 

Chỉ có người chú vẫn cố gắng giữ bình tĩnh: “Làm sao chắc chắn đây là tin nhắn của bọn bắt cóc? Tôi không tin!”

 

Trương Hoảng nổi giận quát lớn: “Ông im đi được không?”

 

“Tôi chỉ muốn mọi người bình tĩnh lại thôi...”

 

“Con c.h.ế.t không phải con ông, ông đương nhiên bình tĩnh được!”

 

Người chú bị dồn đến im lặng, ngồi thụp xuống đất thở dài.

 

Kha Tuyết quan sát cảnh tượng này, chậm rãi lên tiếng: “Nếu con trai còn sống, vẫn còn cơ hội cứu. Nhưng các vị không thấy tin nhắn này có gì kỳ lạ sao?”

 

Cả nhà đồng loạt ngẩng đầu nhìn cô. Kha Tuyết bình tĩnh tiếp tục: “500 triệu. Một tên bắt cóc, nếu mục tiêu là tiền, ít nhất chúng phải tìm hiểu tình hình gia đình các vị chứ? Nhưng nhà các vị, rõ ràng không phải là mục tiêu lý tưởng.”

 

Mẹ Trương Chu gật đầu đồng tình. Nhà họ có con trai tật nguyền, hàng xóm ai cũng biết. Tại sao bọn bắt cóc không nhắm vào những gia đình giàu có, lại chọn một gia đình nghèo khó như họ?

 

Kha Tuyết nói thêm: “Hơn nữa, nhà các vị khó lòng kiếm được 5 triệu chứ đừng nói 500 triệu. Bọn bắt cóc rõ ràng không nhắm vào tiền, chúng có mục đích khác.”

 

“Chẳng lẽ...” Trương Hoảng run giọng: “Chúng muốn lấy nội tạng?”

 

Mẹ Trương Chu đau đớn ôm ngực. Nhưng Kha Tuyết lắc đầu: “Lấy nội tạng cần người khỏe mạnh. Trương Chu từ nhỏ đã chích thuốc, uống thuốc, nội tạng yếu hơn người bình thường. Ai lại dám dùng?”

 

Đúng vậy! Cả nhà chợt nhận ra. Không vì tiền, không vì nội tạng, vậy mục đích của bọn bắt cóc là gì? Chẳng lẽ chỉ để trả thù?

 

“Nói đi nói lại, Trương Hoảng, gần đây anh có đắc tội ai không?” Người chú hỏi.

 

Có lẽ chỉ còn lý do trả thù.

 

“Anh lái xe tải, chắc cũng có va chạm với người khác. Gần đây có làm ai tức giận không?” Người chú tiếp tục.

 

Trương Hoảng nóng mặt: “Ông đang nói tôi hại con tôi sao?”

 

Rồi ông chợt nghi ngờ: “Nói thẳng luôn, có phải ông là thủ phạm không?”

 

Người chú giật mình lùi lại: “Sao lại nghi ngờ tôi? Từ khi cháu mất tích, tôi luôn bận rộn tìm kiếm mà!”

 

“Bận rộn cái gì! Ông cứ khuyên chúng tôi đừng tìm!” Trương Hoảng hét lên: “Thôi, tôi nói thật luôn. Hôm đó tôi thấy Trương Chu đi vào khu của ông!”

 

“Cái gì? Sao anh không nói sớm?” Mẹ Trương Chu hoảng hốt.

 

Trương Hoảng lạnh lùng: “Vì chúng ta là người thân, tôi không muốn nghi ngờ nhau. Tôi nghĩ có thể chỉ là trùng hợp, ông không thể hại cháu. Nhưng hôm nay thấy thái độ của ông, tôi càng tin ông chính là thủ phạm!”

 

Người chú sửng sốt, há hốc mồm muốn phản bác nhưng không biết nói gì.

 

“Cháu vào khu của tôi? Sao tôi không biết?” Người chú ngơ ngác hỏi.

 

Trương Hoảng giận dữ: “Đó là việc của ông! Tại sao cháu lại đến đó? Có phải ông gọi nó đến không? Lý do thì ai cũng hiểu!”

 

Mẹ Trương Chu chợt nhớ ra điều gì, kinh ngạc nhìn người chú: “Năm nay bố mẹ tôi qua đời, để lại căn nhà cho Trương Chu. Có phải vì thế mà ông hận cháu không?”

 

Theo lẽ thường, tài sản phải chia đều, nhưng ông bà lo cho tương lai của Trương Chu nên để lại nhà cho cháu, tiền tiết kiệm thì chia đều. Điều này khiến người chú mất đi phần lớn di sản, chắc hẳn ông ta không vui.

 

“Khi chia tài sản, tôi cũng không thoải mái, nhưng tôi không phản đối!” Người chú gào lên: “Bao năm nay tôi chạy ngược chạy xuôi vì cháu, cũng là muốn tốt cho cháu!”

 

Trương Hoảng cười nhạt: “Ai biết được ông có hận hay không? Tôi sẽ báo cảnh sát, để họ điều tra ông!”

 

“Cứ báo đi! Tôi không có gì phải xấu hổ!” Người chú vỗ n.g.ự.c nói.

 

Kha Tuyết lắc đầu. Dù người chú vô tội, nhưng chuyện này sẽ mãi ám ảnh gia đình, khiến họ nghi ngờ lẫn nhau.

 

“Thực ra, tôi có thể tìm ra hung thủ,” Kha Tuyết lên tiếng. “Nhưng không biết các vị có tin tôi không.”

 

Mẹ Trương Chu vội gật đầu: “Tin, làm sao không tin!”

 

Cô vừa chứng minh khả năng của mình, bà đương nhiên tin tưởng. Trương Hoảng vẫn nghi ngờ: “Cô đừng nói cô cùng phe với ông ta.”

 

Kha Tuyết mỉm cười: “Tôi sẽ đưa ra bằng chứng khiến các vị tâm phục.”

 

Trương Hoảng ngập ngừng, cuối cùng gật đầu, nhưng vẻ mặt vẫn đầy cảnh giác.

 

“Từ đầu đến giờ, các vị không cần trả tiền,” Kha Tuyết nói. “Cũng không cần chạy đi chạy lại. Chỉ cần gọi một cuộc điện thoại.”

 

Mẹ Trương Chu ngạc nhiên: “Gọi cho ai?”

 

Kha Tuyết trả lời: “Lão Chu, người bán kem gần đây.”

 

“Ông ta?”

 

Mẹ Trương Chu nhíu mày. Lão Chu bán kem đã hơn chục năm, thường lui tới quanh khu nhà họ. Gần đây, ông ta tập trung bán gần một trường tư thục, nghe nói kiếm được kha khá.

 

“Đúng vậy,” Kha Tuyết nói. “Hôm qua học sinh nghỉ học, có lẽ ông ta đã đến gần nhà các vị.”

 

Phiêu Vũ Miên Miên

Mẹ Trương Chu vỗ đùi: “Đúng rồi! Tôi nhớ ra rồi!” Bà vội lấy điện thoại gọi cho lão Chu.

 

“Lão Chu, hôm qua ông có thấy con trai tôi không?” Bà hỏi.

 

“Có chứ.”

 

“Nó... nó có nói gì không?”

 

Lão Chu có vẻ ngạc nhiên: “Bà đang tra khảo cháu à? Ai chẳng biết cháu ngoan, bà lo lắng làm gì?”

 

Mẹ Trương Chu sốt ruột: “Ông cứ nói đi, hôm đó cháu nói gì với ông?”

 

“Có gì đâu? Cháu mua kem, nói là đi nhà chú ăn cơm!” Lão Chu trả lời.

 

Ngay lập tức, mọi ánh mắt đổ dồn về phía người chú.

 

Lão Chu lại nói thêm: “Cháu nói bà làm ca đêm, ba cháu cũng bận, nên bảo cháu qua nhà chú ăn.”

Bình Luận (0)
Comment