Huyền Học Phát Sóng Trực Tiếp Bạo Hỏa: Toàn Nhân Viên Ăn Dưa Hóng Chuyện

Chương 147

Kha Tuyết và Triệu Nặc lái xe đến khu vực quanh nhà thờ. Để tránh gây chú ý, họ đỗ xe cách đó một quãng.

Nhà thờ nằm ở ngoại ô, đêm khuya vắng lặng. Ánh trăng treo cao, tiếng quạ kêu văng vẳng, không khí tràn ngập vẻ hoang vu.

Hai người tiến đến cổng nhà thờ. Không ngạc nhiên khi cửa đã đóng. Triệu Nặc nhìn quanh, đi đến bên cạnh, nhặt một viên gạch ném vào cửa sổ.

Rầm!

Kính vỡ tan tành.

Kha Tuyết tròn mắt.

"Đừng ngạc nhiên." Triệu Nặc phủi tay, cười nói: "Người thừa kế gia tộc giàu có đều phải học kỹ năng sinh tồn mà."

"Cảm ơn nhé." Kha Tuyết ném viên gạch trong tay xuống.

Sau khi dọn sạch mảnh kính vỡ, Kha Tuyết trèo vào trước, Triệu Nặc theo sau. Ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu lên những hàng ghế dài. Trong không gian trống trải, bức tượng Chúa trên bục giảng trông đặc biệt ma quái. Những bức tranh kính màu về thiên thần mất đi vẻ an lành ban ngày, toát lên vẻ tà ác.

"Tôi thấy nơi này tràn ngập tà khí! Triệu Lệ Phong chắc chắn đã cấu kết với linh mục, dùng ma thuật hại tôi." Triệu Nặc khẳng định.

Kha Tuyết nhìn quanh, nhíu mày: "Thật sao? Tôi không cảm nhận được gì cả."

"Hả?" Triệu Nặc hơi ngượng.

Kha Tuyết ngửi không khí, xác nhận lại: "Thực sự không có. Nhưng... cũng không có hơi thở thánh thiện đặc trưng của nhà thờ."

Triệu Nặc vẫy tay: "Đất Trung Hoa, tín ngưỡng ngoại lai, làm gì có thần tích?"

Nói xong, cô quay sang quan sát bục giảng.

Kha Tuyết lắc đầu, bất an trong lòng. Thông thường, bất kỳ nơi thờ tự chân chính nào cũng có trường năng lượng đặc biệt, dù là tôn giáo nào. Nhưng nhà thờ này hoàn toàn bình thường, càng khiến nó trở nên kỳ lạ.

Đột nhiên, Triệu Nặc phát hiện điều gì đó dưới bục giảng, vẫy tay gọi Kha Tuyết. Trên sàn gỗ có một vết xước.

"Bục giảng có thể di chuyển được, tạo ra vết này!" Triệu Nặc nói: "Tôi rất rành về các vết xước. Năm xưa thư ký nam của tôi không trung thực, luôn lục lọi tài liệu của tôi. Loại vết này tôi nhận ra ngay."

Kha Tuyết gật đầu, suy nghĩ một lúc rồi đột ngột hỏi: "Anh thư ký đó đẹp trai không?"

"...Xấu." Triệu Nặc nghiêm túc đáp: "Tôi trọng năng lực của anh ta, nhưng anh ta lại muốn dựa vào ngoại hình. Không biết tự lượng sức mình."

"Tiếc thật." Kha Tuyết lắc đầu, rồi đẩy bục giảng theo hướng vết xước. Cót két - bục giảng nặng nề dịch chuyển, lộ ra một tấm ván sàn có thể tháo rời.

Hai người nhìn nhau.

"Tôi xuống một mình thôi." Kha Tuyết nói: "Dù cô có kỹ năng sinh tồn, nhưng tình huống dưới đó khó lường, cô có thể không đối phó được."

Triệu Nặc đầy vẻ lo lắng, do dự gật đầu.

Kha Tuyết mở tấm ván. Như dự đoán, bên dưới là cầu thang đá hẹp dẫn xuống hầm. Cô bước xuống, hành lang ẩm thấp tối tăm, chỉ có vài bóng đèn mờ ảo.

Vừa đi vài bước, Kha Tuyết chợt thấy dòng chữ trên tường. Cô lùi lại, soi đèn pin lên và đọc:

"Triệu gia không c.h.ế.t không yên?"

Triệu Nặc ở trên nghe thấy, hỏi: "Gì cơ? Cô thấy chữ gì vậy?"

Chưa đợi trả lời, cô đã chạy xuống, kinh ngạc thấy dòng chữ viết bằng máu: "Triệu gia không c.h.ế.t không yên". Chữ phồn thể, có vẻ rất cổ.

"Chuyện gì đây?" Triệu Nặc bối rối, sát lại gần xem xét. Với trình độ của Triệu Lệ Phong, khó có thể viết được nét chữ mạnh mẽ như vậy.

"Hay Triệu gia từng đắc tội ai đó? Người này nhân lúc tôi tiếp quản gia tộc mà yểm bùa tôi?" Triệu Nặc lẩm bẩm. Gia tộc lớn như Triệu tất nhiên có nhiều kẻ thù, nhưng là ai?

Dù là ai, cô cũng sẽ tìm ra và trừng trị thích đáng!

"Thôi, tôi đi với cô." Triệu Nặc rút ra con d.a.o găm sắc bén.

Kha Tuyết định từ chối, nhưng Triệu Nặc cởi áo khoác, lộ ra chiếc mặt dây chuyền ngọc bích hình Phật - bảo vật được cao tăng khai quang, giá trị trăm triệu.

Kha Tuyết ngậm miệng, rút lưỡi hái trăng lưỡi liềm của mình. Cô lấy từ địa phủ một viên đá lửa gắn vào chuôi dao, đưa viên đá còn lại cho Triệu Nặc.

"Cái gì đây? Đá linh lực?" Triệu Nặc tò mò nhìn viên đá xanh.

"Gần hết linh lực rồi, nhưng cô có thể dùng nó đuổi quỷ." Kha Tuyết nói, rồi cầm d.a.o đi xuống cầu thang.

Tiếng bước chân vang lên trong không gian chật hẹp. Cầu thang dường như vô tận, ánh sáng phía dưới ngày càng rõ. Đột nhiên, Kha Tuyết dừng lại, Triệu Nặc cũng đứng sững.

"Có nghe thấy gì không?" Kha Tuyết hỏi. Triệu Nặc mặt tái mét.

Dù họ đã dừng, tiếng bước chân vẫn tiếp tục! Tiếng chân đó của ai? Người hay ma?

Dần dần, bóng người hiện ra ở khúc cua. Cả hai nín thở. Một phụ nữ ăn mặc giản dị xuất hiện, gương mặt xanh xao như người bệnh.

"Cuối cùng cũng tìm thấy các bạn!" Người phụ nữ mừng rỡ: "Tôi đợi các bạn lâu rồi!"

"Đợi... chúng tôi?" Triệu Nặc giọng run rẩy.

"Ừm!" Người phụ nữ cười, kéo tay Kha Tuyết: "Đi nào, mau đi nào."

Kha Tuyết ra hiệu cho Triệu Nặc yên tâm. Triệu Nặc gượng bình tĩnh đi theo.

Rầm!

Pháo hoa rực rỡ bùng nổ.

Phiêu Vũ Miên Miên

Phía dưới là một nhà thờ lớn hơn, trang trí toàn hoa tươi và ruy-băng trắng. Bồ câu trắng bay lượn. Những dãy bàn dài chất đầy đồ ăn ngon lành. Nhiều người mặc đồ trắng đang dùng bữa, nâng ly chúc mừng.

"Hôm qua tôi thấy cá voi bay trên trời!"

"Thảo nào Chúa không nghe lời tôi, hóa ra bạn đã giành lời cầu nguyện trước."

"Ha ha, xin lỗi nhé, lần sau nói ước nguyện cho tôi, tôi chuyển lời lên Chúa cho."

Mọi người nói những điều kỳ lạ nhưng có vẻ logic. Triệu Nặc vừa tò mò vừa mê hoặc.

"Nào nào, thử bánh kem của chúng tôi đi, ngon lắm!" Người phụ nữ kéo Kha Tuyết đến bàn, đưa miếng bánh kem mứt dâu.

"Rượu vang cũng ngon lắm!" Cô ta nhiệt tình mời.

Một bé gái tóc bạc mang đến một hộp quà. Người phụ nữ vỗ trán: "Ôi, suýt quên mất! Đây là món quý nhất của chúng tôi..."

Triệu Nặc quan sát kỹ, căng thẳng chờ xem trong hộp có xương khô hay nội tạng đẫm m.á.u nào không.

Nhưng thay vào đó là những viên kẹo cầu vồng sặc sỡ.

"Ha ha ha ha." Triệu Nặc bật cười, nỗi căng thẳng tan biến.

"Nào, mỗi người một viên." Người phụ nữ nhiệt tình phân phát. Bé gái cầm kẹo l.i.ế.m nhẹ, trân trọng từng chút.

Triệu Nặc nhận kẹo, nhìn ánh mắt cảnh báo của Kha Tuyết, giả vờ bỏ vào miệng rồi giấu vào lòng bàn tay.

Người phụ nữ hài lòng gật đầu, tiếp tục đi phân phát.

"Đây là gì?" Triệu Nặc hỏi Kha Tuyết.

Kha Tuyết nhún vai: "Thuốc."

"Thuốc gì?"

"Thuốc tâm thần."

 
Bình Luận (0)
Comment