Phương Nhân ngẩng đầu lên nhìn, trần nhà không hiểu sao đã biến thành màu máu, từng giọt nước đỏ lòm rơi xuống.
"Ááááá!" Phương Nhân hét lên kinh hãi.
[Ááááá cảnh báo nội dung kinh dị!!!]
[Ôi trời Kha Tuyết cô nói dối, rõ ràng có ma mà!]
[Đáng sợ quá tim tôi suýt ngừng đập]
[Ôm chặt chăn của em...]
Kha Tuyết nhìn bình luận rồi cười: "Chỉ là chút m.á.u thôi, xem livestream lâu rồi mà vẫn chưa quen à?"
Đúng vậy, livestream của Kha Tuyết thường xuất hiện cảnh kinh dị, nhiều người xem đã quen rồi.
[Ha ha, tôi không sợ nữa, tim đã luyện thép]
[Chỉ là m.á.u thôi, nhìn mấy bạn nhát gan kìa]
[Nói đi, m.á.u từ đâu ra thế?]
Phương Nhân cũng lấy lại bình tĩnh. Dù sợ nhưng nghĩ lại đã có Kha Tuyết ở đây, cô không cần hoảng loạn.
"Vậy cuối cùng là sao? Có phải do tầng trên không?" Phương Nhân hỏi.
"Trước tôi nghi ngờ rò nước từ trên xuống, nhưng bên bất động sản nói tầng trên lâu không có người ở." Phương Nhân run rẩy nói. "Giờ lại thấy máu..."
[Ôi trời, tôi nổi da gà rồi]
[Mình cực sợ kiểu bị lừa này]
[Thuê rẻ thế chắc có vấn đề!]
Phương Nhân đọc bình luận càng thêm hoang mang. Kha Tuyết vỗ vai cô: "Đừng lo, có tôi đây."
"Vậy rốt cuộc là sao? Giải quyết được không?" Phương Nhân hỏi.
Kha Tuyết mỉm cười: "Giải quyết được, nhưng nguyên nhân tạm chưa nói, sợ cô sợ."
[Nói đi mà, tò mò quá!]
[Thầy pháp ơi bí mật gì thế?]
[Thì thào cho tôi nghe đi!]
Kha Tuyết cười: "Có thể tiết lộ manh mối, nhưng có điều kiện."
"Trong nửa giờ tới, phải có người đến tòa nhà này cùng Phương Nhân tìm sự thật."
[...]
[Ai dám vào đây chứ!]
[Thôi em xin kiếu]
[Toàn lũ nhát gan!]
Bình luận đột nhiên thưa thớt. Phương Nhân thấy vậy cũng đỡ sợ hơn: "Giờ ta phải làm gì?"
Kha Tuyết suy nghĩ: "À, tôi chưa ăn, nấu cơm đi."
"Hả?" Phương Nhân tưởng Kha Tuyết sẽ làm phép, nào ngờ lại đi nấu ăn: "Tôi định ăn lẩu hôm nay, đồ đủ cả."
Hai người vào bếp - tường cũng rỉ nước nhưng thông thoáng hơn.
Phương Nhân lục tủ lạnh: "Thịt bò cuốn rau, viên, tiết canh... đủ ăn cho một người thôi."
Phiêu Vũ Miên Miên
Cô ngượng ngùng vì chỉ chuẩn bị đồ cho mình.
"Tôi xuống mua thêm đồ." Phương Nhân nói.
Hai người ra cửa hàng tiện lợi gần đó. Thu ngân nhận ra Phương Nhân: "Lý Ngân sao dạo này không đi làm?"
Phương Nhân cười gượng: "Tính nó kỳ quặc lắm, tôi không dám hỏi."
"Tiếc thật." Thu ngân thở dài: "Người câm mà sức khỏe yếu, kiếm việc khó. Chủ tiệm thương nên cho làm ở đây, nào ngờ..."
Ra khỏi cửa hàng, Phương Nhân kể về Lý Ngân: "Từ nhỏ bị câm, sức khỏe kém, bố mẹ bỏ rơi, chỉ có bà ngoại gửi tiền mỗi tháng."
"Nó sống qua ngày bằng mì gói. Lúc đầu tôi cũng sợ, nhưng sau thấy nó hiền lành nhút nhát, đáng thương lắm."
Về đến nhà, nồi nước sôi sùng sục. Phương Nhân cho lẩu vào, mời Kha Tuyết tự nhiên.
"Cô thích tiết canh nhỉ." Kha Tuyết nói.
Phương Nhân gật đầu: "Tôi thích canh tiết lắm, lẩu cũng phải có tiết."
Cô dùng thìa xúc miếng tiết canh đông cứng, đầy m.á.u tươi và mùi tanh. Bất ngờ, Phương Nhân đưa thìa lên miệng, nuốt chửng miếng tiết sống.
[Á???]
[Cô ấy vừa ăn tiết sống???]
[Không thấy tanh sao???]
[Chuẩn bị ăn thịt sống luôn à?]
[Kinh dị quá!]
Kha Tuyết vẫn bình thản gắp rau, trong khi bình luận điên cuồng bàn tán.
"Đã bảo mà." Kha Tuyết cười nói khi vớt rau: "Tâm lý yếu thì nên thoát livestream đi."