Trời sập vạn cổ thành tro, siêu thoát bên kia Bỉ Ngạn
Giờ khắc này, trong mắt hắn có cuồng nhiệt, điên loạn, cố chấp, cũng có sự lạnh lẽo hờ hững khiến thiên địa chúng sinh trở nên sợ hãi.
Oong! !!
Đại Hắc Thủ ở nơi này vỗ ra một chưởng, vô tận đạo tắc chí cao lượn lờ, vòm trời tan vỡ, vũ trụ tan biến.
Hắn muốn chộp lấy chư thiên vạn giới vào lòng bàn tay, hết thảy Tiên Đế bên trong lồng giam hắc ám đều cảm nhận được một loại sức mạnh như ăn mòn, xuất hiện dâng lên bên ngoài lồng giam, đó là sương mù ba màu, ba màu trắng xám đen không rõ, vô cùng dày đặc, từ bến bờ chưa biết tràn vào, muốn bao phủ bọn họ.
Dù là Tiên Đế thì vào lúc này cũng không chịu nổi loại hơi thở này, thân thể đang nứt ra, sau đó toàn bộ ánh sáng Tiên Đế vỡ tan, lĩnh vực Tiên Đế sụp đổ, Tiên Đế Đạo Quả hóa thành tro tàn, tất cả mọi người biến thành mưa ánh sáng, bị hắn hiến tế.
"Cái gọi là siêu thoát là chỉ có thể đi ra nơi đó, tiếp nhận loại sức mạnh không thể nói rõ này, mà mục đích của Đại Hắc Thủ là muốn hiến tế mọi người, trợ hắn chống đỡ sức mạnh kia, do đó từ trong đó siêu thoát lột xác, đi hướng bờ bên kia."
Thần Chủ áo trắng cùng đám người Thái Thượng Tiên Đế rất nhanh trốn về phía sau, trong nháy mắt lướt qua vô số vũ trụ đổ nát, muốn tránh né một chưởng này của Đại Hắc Thủ.
Đại Hắc Thủ ký thác vào Thiên Đạo hoàn chỉnh, lực lượng mạnh mẽ vượt xa khả năng mà Tiên Đế bình thường có thể đuổi kịp, chẳng qua ngắn ngủi trong nháy mắt liền có không ít Tiên Đế Hắc Ám khiếp sợ, tuyệt vọng, bị hắn một hơi bắt đi, muốn tiến hành hiến tế.
"Trừ phi các ngươi có thể trốn đến thế giới bên ngoài Bỉ Ngạn, nếu không thì tất cả đều sẽ là của chất dinh dưỡng ta."
Đại Hắc Thủ lạnh lùng nói, vẻ mặt không dao động, cuối cùng lộ rõ ý đồ, không vẽ ra cái bánh lớn cho các Tiên Đế nữa, đối với hắn, tính toán lâu như vậy cũng là vì ngày này.
Từ ngày có sinh mệnh, Đại Hắc Thủ đã biết tương lai sẽ xảy ra chuyện, không chỉ là bởi vì lai lịch của hắn, mà là vì hắn biết trước tất cả, bởi vì sự hiện hữu của hắn, bản thân liền khiến sông thời gian thay đổi tuyến đường, nghịch chuyển nhân quả, từ đó mới có thể hiện ra giữa thiên địa.
Vào ngày này trong tương lai, chỉ có hắn có thể đi ra bước này, trở về Bỉ Ngạn, trở về thế giới thuộc về hắn.
Ầm bùm bùm! !!
Hạo kiếp tận thế, tất cả hóa thành tro tàn.
Thương Mang khô cạn, mặt đất lõm xuống, vòm trời rạn nứt, từng mảnh đất tựa như thủy tinh rơi xuống, sau đó lộ ra một lớp cấu trúc vô tận trông như một khúc xương bị rạn nứt.
Vào lúc này, toàn bộ Tiên Đế cuối cùng thấy rõ những cảnh tượng ở trong đó, nơi chiến trường Tiên Đế mà những năm gần đây bọn họ vẫn luôn chiến đấu, thực ra là trái tim của một vị tồn tại chưa biết.
Mà không biết quả tim này đã bị thứ gì đâm xuyên qua làm cho bị thương.
Khe hở to lớn ở bên ngoài kia là khung xương đáng sợ, khung xương này vô cùng vĩ đại, như người khổng lồ đỉnh thiên lập địa trong thần thoại xa xôi nhất, hài cốt của bọn họ chống đỡ vòm trời, tứ chi chống lên cả vùng đất, Hỗn Độn bị bọn họ ngăn chặn, chư thiên đang vận chuyển trên người bọn họ.
Tất cả mọi người con ngươi co rút nhanh, nếu lúc này xuất hiện ở một nơi xa xăm, chắc chắn sẽ phát hiện ra một cảnh tượng vô cùng kinh người.
Một bóng dáng chưa biết, không thể nói, được bao quanh bởi vô tận hắc quang, ngồi xếp bằng ở trong màn hắc ám dày đặc, sương mù bốn phía dâng lên, có màu đen, màu trắng, màu xám... cũng có màu sắc càng đậm hơn, những màu sắc này khiến người sợ hãi bất an.
Mà bóng người này không biết đã chết bao nhiêu năm tháng, trên người tản ra hơi thở tuyên cổ, mục nát, hủy diệt, tang thương... Không thấy rõ dung mạo, chỉ có một luồng khí xám đang lượn lờ trên khuôn mặt, trừ cái đó ra, toàn thân trên dưới chỉ còn khung xương, cùng với một số nội tạng sớm đã bị ăn mòn, không thấy được hình dáng ban đầu.
Mỗi một khung xương đều chứa đựng vô tận thế giới, nếu dùng hạt vi mô để hình dung, thì đó là vô cùng vô tận tiểu thế giới, cái gọi là Thương Mang Giới Hải cũng chỉ là những cái hố nhỏ trên thi hài, tạo thành từ máu sớm đã bị ăn mòn mất hết sinh cơ.
Cảnh tượng này khiến hết thảy Tiên Đế rung động khiếp sợ, tất cả mọi người sắp bị loại lực lượng này nghiền thành tro bụi.
Mà hơi thở của Đại Hắc Thủ càng thêm điên cuồng, bóng dáng của hắn vươn cao vô hạn, từ vĩ độ xa xôi đi tới, tựa hồ muốn nghênh tiếp tất cả những thứ bên ngoài thiên địa kia, đó mới là nơi hắn trở về, mới là nơi hắn muốn siêu thoát.
Bàn tay to của hắn diệt thế, một chưởng quét qua, giữa năm ngón tay có Hỗn Độn Khí quấn quanh, thế giới nguyên khí, ngũ hành thủy khí... các loại hơi thở khủng bố nhất trong thiên địa hiện ra ở nơi đó, sau đó bao trùm ập xuống, uy lực của nó khó lường, đạo vận cái thế vô song, muốn huỷ diệt tất cả.
Đại Hắc Thủ muốn tiêu diệt tất cả Tiên Đế Hắc Ám trước đó bị hắn mê hoặc mà rơi vào hắc ám, và bây giờ cũng sắp bị hắn giết chết, hóa thành tế phẩm của hắn, trở thành hòn đá lót chân để hắn một bước siêu thoát bên ngoài chư thiên vạn cổ.
Chương 823 - Đại Hắc Thủ điên cuồng, chúng Tiên Đế rơi vào tuyệt vọngĐại Hắc Thủ điên cuồng, chúng Tiên Đế rơi vào tuyệt vọng
Ầm! !!
Đây là cảnh tượng khủng bố đến cực điểm, như sự cộng hưởng giữa các loại đại đạo nghìn thu vạn cổ hiện ra, ức vạn vạn cùng hiển hóa, toàn bộ rơi xuống đám người Tiên Đế Hắc Ám, muốn hoàn toàn tiêu diệt xóa sổ bọn họ.
"Đại Hắc Thủ đúng là lòng dạ độc ác!"
Hết thảy Tiên Đế biến sắc, bóng dáng của bọn họ càng mơ hồ, đang bỏ chạy về nơi xa, không dám tranh phong, mà lồng giam hắc ám này bây giờ cũng đã vỡ ra.
Có Tiên Đế thoát khốn từ trong đó, trong lúc bỏ chạy thì hơi thở bắt đầu khôi phục về đỉnh, chớp mắt hiểu rõ tất cả, vẻ mặt nghiêm nghị, vô cùng trầm trọng.
Thiên địa sụp đổ, tất cả cảnh tượng đều như mảnh nhỏ hóa thành tro tàn, gió từ thiên ngoại thổi tới, toàn bộ sinh linh sẽ chết đi, biến thành một bộ xương khô.
Dù là vị tồn tại không thể nói kia, sau khi chết đi vô số năm cũng chỉ còn lại bộ thi hài, nếu bọn họ đối mặt với loại lực lượng này thì lấy gì để chống đỡ đây?
Nơi chư thiên vạn giới mà bọn họ vẫn luôn sinh hoạt cho tới nay thực chất nằm ở bên trong thi thể của vị này, thế giới bên trong tự thành chư thiên, nhưng thi hài này ngày càng mục nát, đã rất khó chống đỡ hơi thở bên ngoài, không ngừng thẩm thấu tràn vào.
Chỉ một luồng hơi thở từ bên ngoài đã là tai nạn kinh khủng nhất đối với toàn bộ sinh linh sinh hoạt ở thế giới bên trong, càng đừng nói tới không chỉ có một luồng, trong đó còn kèm theo nghìn nghìn vạn lũ quy tắc khác, đủ để hủy diệt toàn bộ sinh linh ở bên trong thế giới.
Tiên Đế cũng không có bất kỳ biện pháp nào.
"Thì ra hủy diệt thiên địa có nghĩa là thế này, sau khi chín đóa luân hồi chi hoa nở rộ, bộ hài cốt này cuối cùng không chịu nổi những hơi thở từ bên ngoài kia, khó có thể che chở vạn linh ở thế giới bên trong..."
Có Tiên Đế ánh mắt phức tạp, cuối cùng hiểu ra cái gọi là hạo kiếp thật ra là gì, không phải thiên địa muốn hủy diệt chúng sinh, mà là thiên địa khó mà che chở chúng sinh.
Lúc này, có người nhận ra những bản ca dao cổ xưa xa xôi mà họ nghe đã lâu, ẩn chứa tình cảm bi thương, sầu thảm, bất đắc dĩ... Thì ra không phải thiên địa vô tình, chẳng qua nó đã không còn năng lực che chở vạn linh ở bên trong nó.
"Cái gọi là Bỉ Ngạn là đây sao?"
Có Tiên Đế không nhịn được sợ run người, cuối cùng thấy rõ những cảnh tượng thiên ngoại này, cảm giác được nỗi sợ thật sâu và nhỏ bé.
Nơi đó là bờ bên kia của đạo, cũng là một bước siêu thoát con đường này...
"Thiên Đế cuối cùng rồi sẽ biến mất, dù là nhân vật đánh khắp thiên hạ không địch thủ cũng không cứu vớt được tất cả chuyện này, hắc ám buông xuống, chư kỷ đổ nát, vạn cổ thành tro..."
Bên ngoài thiên địa vang lên vô số tiếng than khóc, gió lạnh rít gào, vô số quy tắc hắc ám cùng dũng mãnh tràn vào chỗ này, đây là hạo kiếp vô biên, thiên địa sụp đổ thành tro tàn, đất đai lõm xuống, vô số khe hở trải rộng khắp vòm trời, đại địa, lưu hỏa, lôi quang, băng sương, lốc xoáy, vô số tai nạn hủy diệt ập xuống.
Vô số tu sĩ và sinh linh cảm thấy tuyệt vọng, bị những tai nạn này cuốn sạch, trong nháy mắt hóa thành tro bụi, ngay cả thần hồn cũng vụt tắt, như hoàn toàn bị xóa bỏ khỏi thế gian này.
Trong những tai nạn này ẩn chứa sức mạnh chí cao, dù là Tiên Đế cũng rất khó đối kháng, bởi vì hơi thở này đến từ chính Bỉ Ngạn, từ Bỉ Ngạn phủ xuống, cuốn sạch tới phương thiên địa này, cái gọi là lực lượng hạo kiếp chính là khiến phương thế giới này mục nát, sau đó sụp đổ.
Có Tiên Đế đang rống giận, sau đó bóng dáng muốn vọt tới phía bên ngoài Bỉ Ngạn khe hở kia, nhưng còn chưa tới gần thì đụng phải loại lực lượng này, lĩnh vực Tiên Đế lập tức vỡ tan, ánh sáng Tiên Đế tối lại, cuối cùng hình thần đều diệt.
Mạnh như Tiên Đế, khi đối mặt với sức mạnh có cấp bậc cao hơn thì hắn cũng nhỏ yếu như một con kiến, không có chút sức phản kháng.
Trong thiên địa chỉ còn lại nỗi tuyệt vọng, không thể trốn đi đâu được, cũng không thể tránh thoát được, loại sức mạnh tựa như thanh đao đại đạo này ầm ầm đè ép xuống, Tiên Đế nổ tung, thần hồn vỡ tan, thân tử đạo tiêu.
Thái Thượng Tiên Đế, Thần Chủ áo trắng, Thần Đình Chi Chủ, Đao Đế, hàng loạt Tiên Đế chạy ra khỏi lồng giam hắc ám, vào lúc này đều cùng trầm mặc, đến tình trạng hiện giờ, cho dù là bọn họ cũng cảm nhận được cảm giác vô lực, cảm giác bất lực liều lĩnh dùng hết tất cả sức mạnh này không cứu vớt được thiên địa, không cứu vớt được chúng sinh.
"Vào lúc này, chúng ta và con kiến lại có điểm khác biệt, con kiến còn sống tạm bợ được, còn chúng ta thì ngay cả cơ hội để sống tạm bợ cũng chẳng có, chỉ có thể lẳng lặng chờ cái chết đến gần, chờ đợi thiên địa này biến mất..."
Có Tiên Đế khẽ nói, dường như đã thông suốt, chờ đợi hắc ám lưu hỏa từ trên trời giáng xuống, nhìn vòm trời trước mắt hóa thành tro tàn, lộ ra thế giới Bỉ Ngạn sâu thẳm khủng bố kia.
Chờ bọn họ ở nơi đó là điều chưa biết, đồng thời cũng là cái chết.
Chương 824 - Đại Hắc Thủ điên cuồng, chúng Tiên Đế rơi vào tuyệt vọng (2)Đại Hắc Thủ điên cuồng, chúng Tiên Đế rơi vào tuyệt vọng (2)
Trong thiên địa, vô số đạo vận đan xen, cùng lúc đó cũng có vô số chí cao pháp đang diễn dịch, hiện ra, có Tiên Đế đang đối kháng, nỗ lực tìm kiếm một chút hi vọng sống, nhưng cuối cùng vẫn bất lực, rất nhiều thủ đoạn phản kháng bị sức mạnh của Bỉ Ngạn xô đẩy, hóa thành tro tàn.
"Chỉ có chân chính siêu thoát mới có thể lên cao hơn cấp bậc Tiên Đế, chúng ta hoạt mệnh, không phải vì chúng sinh, mà chỉ vì chính mình. Lão phu thành đạo vô số kỷ nguyên trước, từng vượt mọi chông gai trong luân hồi, một mình bôn ba, đã từng phát động chiến loạn trong vạn cổ chư thiên, tìm kiếm cơ hội kéo dài tính mạng, lão phu cũng từng nghịch truyền năm tháng, lĩnh ngộ chân lý từ thuở khai thiên tích địa."
"Lão phu sao có thể cam tâm bỏ mạng tại đây, lão phu là Tiên Đế, vô viễn phất giới, vạn cổ duy nhất, hạo kiếp tầm thường làm gì ngăn trở được ta..."
Giờ phút này, có Tiên Đế toàn thân phát sáng, tất cả đạo pháp và thần thông đều diễn dịch đến cực hạn, ánh sáng trên người chói chọi cực kỳ sắc bén, bá khí tuyệt luân, tựa hồ đang triển hiện lực lượng không ai sáng bằng trong vạn cổ chư thiên, muốn giải khai xiềng xích Tiên Đế, đi hướng siêu thoát một bước kia, từ chết đi sống lại, đạp phá luân hồi.
Hết thảy Tiên Đế lòng sinh rung động nhìn cảnh tượng này, trong con mắt mang theo mong đợi, nếu trong giây phút này có người đột phá một bước kia, đối với tất cả bọn họ không khác gì tin tức tốt, nghịch cảnh không khiến người ta tuyệt vọng, khiến người ta tuyệt vọng chính là không nhìn thấy một tia hi vọng trong nghịch cảnh.
Ầm bùm bùm! !!
Vòm trời run rẩy, thiên địa vốn đã vỡ nát lần nữa xuất hiện khe hở vô cùng khủng bố vì ý định đột phá của vị Tiên Đế này, càng nhiều quy tắc hắc ám từ trong đó muốn hoàn toàn bao phủ thiên địa, chư thiên vạn giới đã sớm sụp đổ, không có bất kỳ tia sáng nào, dâng trào trong thế giới hiện giờ, tịch diệt mà hắc ám, lạnh giá mà xám trắng.
Giây sau, khuôn mặt của vị Tiên Đế này lộ vẻ tuyệt vọng, bởi vì Tiên Đế Đạo Quả bị một tia sáng đen từ bên ngoài Bỉ Ngạn đánh xuống, thoáng chốc tan rã, hắn phun ra máu tươi, lộ ra nụ cười đau thương, sau đó thân thể tan vỡ, thân tử đạo tiêu.
Hết thảy Tiên Đế trong lòng chấn động, một tia hi vọng vừa mới xuất hiện thoáng chốc vụt tắt.
"Chẳng lẽ không có cách nào sao, chuyện này thật sự khiến người tuyệt vọng."
"Trường Sinh Thiên Đế cũng đã biến mất, thế gian này còn hy vọng sao?" Vào lúc này, đám Tiên Đế đơn độc, rơi vào hoàn cảnh tuyệt vọng.
Đại Hắc Thủ từ xa nhìn cảnh tượng này, trong con ngươi lạnh lẽo vô tình hiện lên tia giễu cợt, lộ vẻ vô cùng thờ ơ.
Hắn vẫn đang tiến hành cuộc hiến tế của mình, tựa hồ không cần quản nhiều hành động của những Tiên Đế khác, đối với hắn thì chỉ cần chống đỡ được hơi thở bên ngoài Bỉ Ngạn, hắn liền có thể trong thời gian này niết đạo trọng sinh, bước ra một bước kia.
Mấy chuyện khác với hắn đều là những việc nhỏ không quan trọng gì, dù là Tiên Đế thì ở thời điểm này cũng chỉ là một con kiến, làm sao có thể ảnh hưởng đến kế lớn cuối cùng của hắn chứ.
Càng đừng nói tới hơi thở của Cố Trường Sinh đã sớm tan biến, dị số này đã biến mất, thế gian này làm gì còn ai có thể ngăn cản hắn?
"Ta rất nhanh có thể trở về thế giới vốn thuộc về ta, nơi đó mới là chốn về cuối cùng của ta..."
Trong con mắt Đại Hắc Thủ mang theo những cảm xúc cuồng nhiệt, điên cuồng, điên loạn, cố chấp, giờ phút này hắn đã không giống như một vị tồn tại chí cao, mà tựa như kẻ điên vì thực hiện một mục đích nào đó mà không tiếc hủy diệt tất cả.
Dù sao hắn vốn không phải là sinh linh của thế giới này, dùng lời hắn nói, thực ra hắn sớm đã không phải là hắn thật sự.
Rất rất nhiều năm về trước, khi còn chưa được sinh ra thì bản thân hắn đã hiểu rõ chân tướng của thế giới này.
Lúc một ít lũ chấp niệm tìm được hắn, hắn cũng đã không còn là chính mình, cái gọi là mưu đồ vạn cổ, với hắn mà nói cũng chỉ vì trở lại thế giới ban đầu của mình.
Bởi vì thế giới đang sụp đổ bây giờ này được sinh ra từ xác chết của hắn, tất cả vạn linh chư thiên chẳng qua là ký sinh vật phụ thuộc vào thi thể của hắn, làm sao có thể đánh đồng với hắn được chứ?
Đại Hắc Thủ điên cuồng, ánh mắt thờ ơ mà vô tình, không có bất kỳ sắc thái tình cảm nào, bàn tay to của hắn quét ngang mà qua.
Tất cả Tiên Đế Hắc Ám đều nổ tung, sau đó hóa thành mưa ánh sáng bay về phía hắn, xung quanh hắn hiện lên một lớp ánh sáng, đó là ánh sáng Tiên Đế dày đặc đến cực hạn, bây giờ ở tầng ngoài của ánh sáng Tiên Đế này còn dính vào vô số máu của Tiên Đế Hắc Ám, những Tiên Đế Hắc Ám này sớm bị hắn ăn mòn tâm cảnh, cho dù biết rõ sẽ chết nhưng cũng không có bất cứ ý niệm chống cự.
Tâm cảnh của bọn họ sớm đã không được gọi là Đế giả chân chính, Đại Hắc Thủ chẳng qua xem trọng căn nguyên Tiên Đế của bọn họ mà thôi.
Những căn nguyên này hiện giờ toàn bộ nằm trong bàn tay hắn, theo cử hành hiến tế, toàn bộ căn nguyên này bốc cháy lên, tia sáng chí cao đang nở rộ trên người hắn.
Chương 825 - Thay đổi Càn Khôn đại thế, vết tích đã từng trải qua trả lại tớiThay đổi Càn Khôn đại thế, vết tích đã từng trải qua trả lại tới
Đại Hắc Thủ thong thả nhưng kiên định đi từng bước một hướng bên ngoài thiên địa, giờ phút này hắn thành kính giống như một vị triều bái giả.
Hắn muốn đi nghênh đón Bỉ Ngạn bên kia, căn nguyên vô số kể lát dưới chân hắn biến thành con đường hiến tế, máu tanh mà lại mơ hồ, quang vụ mênh mông, đạo vận đan xen, cả người hắn như đi hướng một cánh cửa khác.
Tất cả căn nguyên trong thiên địa đều đang hội tụ tới chỗ hắn, hắn đang đối kháng hơi thở bên ngoài Bỉ Ngạn, khuôn mặt vặn vẹo lại điên cuồng, thân thể đang vỡ nát được nhiều căn nguyên bổ sung vào, rất nhanh khép lại hoàn hảo.
Đây là thủ đoạn mà hắn dùng để đối kháng với hơi thở từ Bỉ Ngạn!
Đại Hắc Thủ điên cuồng khiến hết thảy Tiên Đế trở nên sợ hãi, đây là sự cố chấp kinh khủng đến cỡ nào.
Dường như mọi thứ mà hắn làm từ vạn cổ tới nay chỉ vì muốn trở thành tồn tại siêu thoát ra ngoài, chỉ riêng phần nghị lực và điên cuồng này cũng đủ để cho rất nhiều Tiên Đế trở nên khiếp sợ mà trầm mặc.
Bọn họ đã nhìn thấy rõ hơi thở từ bên ngoài Bỉ Ngạn rốt cuộc khủng bố cỡ nào, đủ để xóa bỏ ánh sáng Tiên Đế, cũng có thể khiến lĩnh vực Tiên Đế sụp đổ.
Mạnh như bọn họ, lúc đối mặt với loại hơi thở đó cũng trong khoảnh khắc tan thành mây khói, dù sao đó cũng là hơi thở đến từ một thế giới khác.
Xét về cấp bậc thì đã cách bọn họ một trời một vực, là thật sự vượt ra cấp bậc sinh mệnh khác, đủ để nhìn xuống Tiên Đế.
"Ta chỉ cần chống đỡ tất cả điều này, cảm nhận được quy tắc bên ngoài Bỉ Ngạn, thì sẽ có thể siêu thoát vĩnh hằng mà không mục nát, còn chân chính rời khỏi lồng giam này..."
Vẻ mặt của Đại Hắc Thủ vô cùng dữ tợn, căn nguyên Tiên Đế dày đặc tuôn ra từ trong lồng giam hắc ám sau lưng hắn.
Sau đó cùng hội tụ hướng thân thể hắn, hắn đang không ngừng hao mòn sức mạnh phía trước, cũng đang không ngừng đối kháng hơi thở từ Bỉ Ngạn, vào lúc này, sự quyết định và điên cuồng của hắn khiến toàn bộ sinh linh run rẩy.
Đây mới là kẻ tìm đạo chân chính, tuy hành vi của Đại Hắc Thủ khiến người ta tức giận và kinh hoàng, nhưng không thể không nói hắn làm tất cả điều này đều chỉ vì có thể siêu thoát, có thể đi lên Bỉ Ngạn!
Lòng cầu đạo của hắn đã vượt xa sức tưởng tượng của tất cả mọi người.
Ầm ầm bùm! !
Trong khe nứt bên ngoài thiên địa, vô cùng vô tận Thần Quang màu đen ùa vào, ở nơi đó còn có quy tắc chí cường hỗn loạn ở Bỉ Ngạn, mảnh vỡ đại đạo, vô tận Thần Quang.
Hết thảy Tiên Đế đang nhìn Đại Hắc Thủ đi hướng phía kia, đồng thời bọn họ cũng dốc hết sức lực của mình cố gắng đối kháng, không muốn từ nay tan thành mây khói, thân tử đạo tiêu.
Nhưng dù là bọn họ cũng có vẻ yếu ớt, dường như chống cự không có ích lợi gì.
Ánh sáng Tiên Đế sụp đổ rồi mờ đi, sau khi lĩnh vực Tiên Đế thừa nhận sức mạnh này thì nháy mắt ảm đạm xuống, thân thể của bọn họ nứt ra, không ngừng ho ra máu, cố gắng tránh xa.
Nhưng cả thế giới đều đang hóa thành hắc ám, toàn bộ thế giới khó có thể chịu đựng được trận hạo kiếp này.
Toàn bộ sinh linh tuyệt vọng kêu khóc, những sinh linh cấp bậc Chân Tiên, Tiên Vương chẳng qua cũng chỉ là con kiến hơi lớn một chút, không hề có khả năng chống cự loại lực lượng này, không ai có thể sống sót dưới loại tuyệt vọng này.
Từng Nữ Tiên phong hoa tuyệt thế, Nữ Đế kinh diễm thiên cổ, bây giờ đều hóa thành xương khô, bị gió màu đen thổi qua, trong nháy mắt tan thành mây khói.
Từng đại thế giới cổ xưa đi hướng đổ nát, trời giáng lưu hỏa, đất trào hắc thủy, huỷ diệt tất cả, bao phủ mọi thứ, dẫn tới vạn cổ chư thiên thành tro.
Đây là hạo kiếp đáng sợ nhất, sức mạnh vô tận của sinh linh cũng không có cơ hội đối kháng lại, khắp thiên địa chỉ còn lại nỗi tuyệt vọng.
Đối mặt với hơi thở bên ngoài Bỉ Ngạn, những thế giới này sớm đã mục nát đến tình trạng khó có thể chịu đựng, sau khi chịu tải sinh linh ức vạn năm, cuối cùng đi đến điểm cuối.
"Trời muốn diệt chúng ta, không phải do chúng ta nhỏ yếu, mà là con đường phía trước đã đứt đoạn, đã không thể đi qua con đường này được nữa, chúng ta đã đứng ở cuối con đường này..." Tiên Đế tuyệt vọng chạy trốn tới phần cuối của thế giới, chỗ sâu nhất của vũ trụ, nhưng nơi đâu cũng là một mảnh đổ nát, tất cả quy tắc và trật tự cùng ập vào thân thể hắn, xóa bỏ đạo hạnh của hắn.
Cuối cùng thần hồn của hắn bị diệt dưới ánh sáng, hóa thành vô số cát bụi, trở về hư vô.
Đám người Thái Thượng Tiên Đế, Thần Chủ áo trắng lúc này cũng ở trong thế giới mênh mông trống rỗng, vô cùng vô tận, đếm không hết, nhưng không có bất cứ thế giới nào có thể tránh được một kiếp này, đều vỡ nát dưới loại hơi thở này.
Bọn họ không biết mình đang chờ đợi điều gì, rõ ràng đã tuyệt vọng, nhưng trong lòng lại tựa như còn có chấp niệm.
"Có người sẽ trở về."
Bóng dáng của Thần Đình Chi Chủ rất mờ nhạt, như không tồn tại ở trong thời không và vĩ độ này, nhưng hắn không có bất kỳ biện pháp nào, lúc này chỉ có thể chạy trốn, sợ bị hơi thở từ bên ngoài Bỉ Ngạn lây dính.
Trong lòng bọn họ còn có chấp niệm chưa biến mất.
Chương 826 - Thay đổi Càn Khôn đại thế, vết tích đã từng trải qua trả lại tới (2)Thay đổi Càn Khôn đại thế, vết tích đã từng trải qua trả lại tới (2)
Dù cho biết rõ không có bất kỳ hy vọng gì, nhưng cũng không muốn từ giờ chờ đợi cái chết và hủy diệt trong thầm lặng.
Bọn họ là Tiên Đế tràn ngập kiêu ngạo, là một nhóm tồn tại cường đại nhất vạn cổ đến nay, dù là lúc này cũng sẽ không cúi xuống ngạo cốt của mình, sẽ không chọn chết đi đơn giản như vậy.
Dù có chết, bọn họ cũng muốn đối kháng đến giây phút cuối cùng.
Rầm rầm rầm! !
Lôi quang màu đen quấn quanh màu tím xuyên qua vô số thế giới đang vỡ tan, cùng lúc đó cũng chiếu rọi ra thế giới bên ngoài Bỉ Ngạn càng mờ nhạt mà rộng lớn.
Quang vụ nơi đó cuồn cuộn, ngoại trừ hơi thở mênh mông thì còn có sức mạnh thuộc về một loại chí cao khác.
Đó là sức mạnh thiên địa hoàn chỉnh thật sự, chí cao chi đạo hoàn chỉnh chân chính.
"Chỉ còn mấy bước nữa là ta sẽ có thể thành công, ta xem như rời xa lồng giam này, đi đến bến bờ khác, nơi đó mới là chốn về của ta, ở nơi đó ta sẽ thật sự vĩnh hằng bất hủ..."
Lúc này, Đại Hắc Thủ điên cuồng đi tới nơi khe nứt kia, máu đen dày dặc ở ngoài khe nứt rơi ra ngoài, đủ để ăn mòn cất cứ nhân vật nào.
Nhưng hắn lại làm như không thấy, bước chân vô cùng kiên định, như một người hành hương, hàng ức vạn Thần Quang chí cao đủ màu lấp lánh trên người đang đối kháng với hơi thở bên ngoài Bỉ Ngạn.
Cùng lúc đó, trong lồng giam hắc ám sau lưng, từng vị Tiên Đế Hắc Ám hóa thành mưa ánh sáng, biến thành căn nguyên, bị hắn cướp đoạt hấp thu, bổ sung tiêu hao trong quá trình này, chống đỡ chính mình tiếp tục đi tới đích.
Vạn cổ chư thiên cũng bị hắn hiến tế, sức mạnh của thế giới vọt tới, cuối cùng hóa thành đại thuẫn màu vàng bàng bạc trên tay hắn, đối kháng máu đen từ trên đầu rơi xuống.
Với loại sức mạnh ăn mòn này, dù là thế giới cũng khó có thể tiếp nhận được, trong khoảnh khắc xuất hiện những vết rạn và lổ thủng lớn.
Bóng tối vĩnh hằng không ngừng vọt tới từ một thế giới khác, muốn bao phủ toàn bộ những thế giới này, vòm trời run rẩy nứt rạn, sụp đổ rơi xuống từng khối, dù là Bổ Thiên bộ tộc trong thần thoại khi đối mặt với loại cảnh tượng này cũng sẽ tuyệt vọng.
"Chúng ta thật sự không còn bất cứ hy vọng nào sao?"
Có sinh linh đang thì thào tự hỏi, rõ ràng trong đầu hiện lên một bóng dáng mờ nhạt của một vị chí cao nào đó, nhưng rất rời rạc, ký ức về bóng hình đó rất mờ nhạt và xa xưa, như đã từng gặp trong những truyền thuyết cổ xưa, nhưng lại không nhớ rõ.
Trong ấn tượng của bọn họ, có một bóng người đã trở nên mờ nhạt, đó là hy vọng và tín ngưỡng của chúng sinh, vô cùng lâu đời.
Đó là ký ức về vị tồn tại kia, nhưng không biết vì chuyện gì mà lại không thể nhớ ra.
Đầu của bọn họ đau nhức như sắp nứt ra, trong tuyệt vọng như muốn nhớ lại, nhưng đầu giống như sắp nổ tung, chạm vào thứ mà họ không nên chạm, đó là cấm kỵ thuộc về chư thiên.
"Đó là ai... vì sao trong lòng chúng ta còn có hi vọng, phải chờ hắn trở về?" Có rất nhiều sinh linh lầm bầm tự hỏi, đầu óc thực sự như sắp nổ tung.
Mỗi một thế giới sụp đổ đều có người trong đầu nhớ lại bóng dáng này.
Bây giờ, không phải bọn họ cố gắng nghĩ ra.
Mà là một sức mạnh không tên đột nhiên phủ xuống, bao phủ thiên địa, thay đổi Càn Khôn và đại thế.
Những vết tích đã từng bị chém bỏ đang dần dần hiện lên một cách rõ ràng.
"Đó là Thiên Đế!"
Bỗng nhiên có người không nhịn được rống to, con mắt đỏ lên, trong đầu như có tia sáng nào đó xẹt qua, bài trừ sương mù vô tận.
Sau khi câu nói này vừa thốt ra, trong toàn bộ thế giới vang lên âm thanh tế tự, âm thanh cầu xin, âm thanh thế giới to lớn.
Hiện giờ, bóng dáng kia càng trở nên ngưng thực, ký ức bị chém bỏ một lần nữa hội tụ, tái hiện trong chư thiên.
Trong lúc mơ hồ, vô tận sương mù màu vàng bên ngoài thiên địa đang tái hiện lại, ở ngoài vĩ độ xa xôi vô tận chưa biết, nơi đó từng bị ức vạn vạn pháp của Đại Hắc Thủ bao phủ.
Nhưng hiện giờ lại có tiếng bước chân vang lên.
Dường như có ai đó sắp trở về từ trong đó.
Đại Hắc Thủ trong nháy mắt chú ý tới loại hơi thở này, cực kỳ khó tin.
"Không thể nào!"
Các loại lực lượng kinh khủng siêu việt vạn cổ cùng phủ xuống, muốn hủy diệt thế giới này, vũ trụ Càn Khôn cũng bị lôi quang, đại vũ, hỏa quang cắn nuốt, đang sụp đổ, tan vỡ, hóa thành cát bụi.
Hết thảy Tiên Đế lúc này trong lòng rung động, ký ức trong đầu bị chém bỏ đang không ngừng hiện ra.
Đó là ký ức về bóng dáng của một vị Đế giả đánh khắp thiên hạ không địch thủ, hắn được gọi là Thiên Đế, từng che chở thiên địa này, cũng từng giao chiến với Đại Hắc Thủ ở vĩ độ chưa biết, đòng thời là Đế giả mạnh nhất từ vạn cổ đến nay, tu vi sâu không lường được, vô song chư thiên.
Hơi thở của hắn đang trở lại, không ngừng sống lại trong đầu tất cả mọi người, đây là sự cường đại vô viễn phất giới, khiến chư thiên dao động, run rẩy.
"Ta biết ngay hắn sẽ không chết dễ dàng như vậy mà, hắn là người đi xa nhất trên con đường này, hắn cũng là hy vọng của tất cả chúng ta... Cố Trường Sinh!" Trong mắt Thái Thượng Tiên Đế lóe lên ánh sáng dày đặc, đang nhìn về phía vĩ độ xa xăm kia, nơi đó đang truyền đến tiếng bước chân, có người xuất hiện ở chỗ đó, từng bước một đi trở về.
Chương 827 - Thiên Đế siêu thoát trở về, đồng thời không phải người của thế giới nàyThiên Đế siêu thoát trở về, đồng thời không phải người của thế giới này
Tất cả Tiên Đế cùng khiếp sợ, ký ức liên quan đến Cố Trường Sinh hiện lên sâu trong thần hồn, Thiên Đế vô thượng từng lấy sức của bản thân ngăn cản mối họa phủ xuống, một tay nâng lên Tiên Vực, một tay trấn áp hắc ám vẫn chưa đi xa.
Hắn chẳng qua chém tất cả ký ức của mọi người về mình trong thiên địa, chém dấu vết mà hắn đã từng để lại, xóa đi vết tích của mình trong dòng sông thời gian.
Nhưng bây giờ, hắn muốn tái tạo lại thân thể, muốn tái hiện thế gian.
"Hắn lần nữa hiện thân, chẳng lẽ là có thủ đoạn đối kháng lại Đại Hắc Thủ? Hay là hắn đã đi tới cảnh giới siêu thoát ra ngoài một bước kia, cảnh giới trên Tiên Đế... có thể đi tới Bỉ Ngạn..."
Một đám Tiên Đế lòng chấn động, căn bản không bình tĩnh nổi, bởi vì chuyện này đối với bọn họ chính là hy vọng cuối cùng, bọn họ lần nữa cảm nhận được hy vọng từ trên người Cố Trường Sinh.
"Là hắn! Trường Sinh!"
Tổ tiên Cố gia thoát khốn từ trong lồng giam hắc ám giờ phút này cảm nhận được hơi thở của Cố Trường Sinh, vẻ mặt thoáng chốc thay đổi vô cùng phức tạp, vừa cảm khái, vừa vui mừng, còn có một tiếng thở dài không thể nói ra.
Trên con đường bên ngoài Bỉ Ngạn kia, Đại Hắc Thủ đang đối kháng với hơi thở từ Bỉ Ngạn bỗng nhiên rống to: "Không thể nào, ngươi đã bị chém trong mảnh thiên địa này, hết thảy vết tích cũng bị ta xóa bỏ, sao ngươi vẫn có thể hiện ra trên thế gian chứ, chuyện này không thể xảy ra!"
Hắn gầm lên, mưa ánh sáng hắc ám vô tận hiện quanh người, sau đó như sương mù dày đặc rào rào dâng lên khuếch tán, toàn bộ hướng về mảnh không gian vĩ độ chưa biết kia, muốn đối kháng Cố Trường Sinh, hơi thở khếch tán khiến chư thiên run rẩy.
Cũng trong lúc đó, bản thân hắn vẫn đang đối kháng với hơi thở từ bên ngoài khe hở, ý định đi ra mấy bước sau cùng, thành tựu siêu thoát, trận đại chiến này trước sau cũng sẽ kết thúc, mà hắn trước sau sẽ trở thành siêu thoát giả, rời xa mảnh thế giới đã định trước sẽ tan biến này.
Loại lực lượng này vô cùng đáng sợ, Đại Hắc Thủ chính là tồn tại ký thác với Thiên Đạo, sức mạnh của bản thân là do trăm vị Tiên Đế tổ hợp lại, bây giờ lướt đi phương hướng kia.
Những hạt bụi hắc ám này bay lên, như được tạo thành do vô số thế giới luyện chế ra, bàng bạc mà nặng nề, đủ để nghiền nát vô số sinh linh.
Nhưng trong ánh mắt khiếp sợ của tất cả Tiên Đế, một bàn tay màu vàng óng ở nơi đó bay lên, ngay sau đó, sương mù màu vàng to lớn như ánh mặt trời chói chang chiếu rọi không gian hư vô của hắc ám, sức mạnh chí cao hiện lên, hóa thành một đôi tay không thể địch nổi, ầm ầm chộp xuống chỗ Đại Hắc Thủ, tựa hồ muốn đập chết hắn tại chỗ.
Bàn tay màu vàng óng này thoạt nhìn rõ ràng không có bất kỳ dao động quy tắc nào, rất bình thường, cũng không có chút hơi thở đại đạo, nhưng lại có một loại hơi thở siêu thoát mà chí cao, vô cùng xa xưa, có thể đơn giản tiêu diệt tất cả.
Đại Hắc Thủ sắc mặt kịch biến, không ngờ khi Cố Trường Sinh lần nữa xuất hiện thì sức mạnh đã đạt đến loại trình độ này.
Bụi hắc ám do hắn nhấc lên trong khoảnh khắc hóa thành tro tàn dưới loại lực lượng này, căn bản không có chút sức chống cự.
Phải biết rằng hắn đã đi trên con đường siêu thoát này, sao Cố Trường Sinh cũng có thể đến đây?
Hơn nữa bản thân hắn đã thi triển ra ức vạn vạn chí cao pháp, đây chính là lực lượng chi hòa từ trăm vị Tiên Đế, mạnh mẽ đến không thể địch nổi, là cơn ác mộng lớn nhất với toàn bộ sinh linh.
Nhưng nó dễ dàng bị đánh nát khi đối mặt với bàn tay màu vàng này, hoàn toàn không có tác dụng như ban đầu.
"Sao lại thế được, hắn chưa đi ra Bỉ Ngạn, làm thế nào có loại lực lượng này..."
Hắn khó có thể tin, bàn tay màu vàng này rõ ràng không phải vật thật, không nhiễm bất cứ quy tắc trật tự nào, nhưng lại có thể dễ dàng xuyên qua chư thiên, chộp xuống chỗ ánh sáng hắc ám, trong chấn động có loại dao động chưa biết đang hiện ra.
Trong vĩ độ xa xôi, một bóng người chậm rãi tái hiện, áo trắng phần phật, tựa như một vị Tiên Đế vô thượng cái thế, nhìn xuống giữa thiên địa, đánh khắp thiên hạ không địch thủ.
Hỗn Độn Khí bao phủ, khuôn mặt mờ nhạt, bị tiên vụ chín màu dày đặc che giấu, chỉ hiện ra một đôi mắt lạnh lùng mà sâu thẳm, như ẩn chứa chư thiên vạn cổ, bí mật sâu nhất trong thiên địa.
Rất nhiều trật tự màu đen đáng sợ quấn quanh trên người hắn, nhưng có thể thấy ngoài thân thể hắn có một loại lực lượng thần bí đang phá nát nó, biến nó thành tro tàn.
Hắn như từ thời không xa xôi đi tới, sông thời gian dưới chân đang chảy, không ngừng tái tạo lại, hóa thành mảnh vụn bay tán loạn, có dao động và mênh mông chí cao khó có thể tưởng tượng.
Một bước một luân hồi.
Một bước một thiên địa.
"Ta phải đa tạ ngươi đã giúp đỡ, để ta có thể tìm được nơi chưa biết."
Cố Trường Sinh đi tới, áo trắng như tuyết, siêu nhiên tuyệt thế, hắn nhìn Đại Hắc Thủ đang cực kỳ khó tin, nhẹ giọng nói, tâm tình không chút dao động.
Chương 828 - Cảnh giới không thể tưởng tượng nổi, Đại Hắc Thủ sau cùng không cam lòngCảnh giới không thể tưởng tượng nổi, Đại Hắc Thủ sau cùng không cam lòng
"Lúc đó là ngươi cố ý để ta xóa đi hơi thở..." Đại Hắc Thủ đang đối kháng với hơi thở Bỉ Ngạn, không ngờ Cố Trường Sinh nói ra lời ấy, hắn không thể tin được, với bản lĩnh của hắn, cuối cùng thế nhưng lại thành ra như thế, bị Cố Trường Sinh tính kế, uổng phí làm giá y cho hắn.
Hơi thở của Cố Trường Sinh rõ ràng đã đạt tới trình độ hơn cả trước kia.
Nếu là trước đó, Cố Trường Sinh chẳng qua chỉ có thân thể cường đại, hơi thở vượt qua Tiên Đế, nhưng hiện tại ngay cả đạo pháp, thậm chí thần hồn của hắn đều như không thuộc về phạm vi này.
Đại Hắc Thủ căn bản không thể tin được, hắn rốt cuộc đã làm bằng cách nào?
Chỉ cần là tồn tại sinh ra ở thế giới này đều khó thoát khỏi tất cả điều này, cuối cùng sẽ bị quy tắc ở thiên địa này trói buộc, chỉ có đi ra Bỉ Ngạn mới có thể thực hiện siêu thoát.
Sao Cố Trường Sinh lại làm được?
"Ngươi không chỉ có Đệ Nhất Pháp hoàn thiện, còn đến được con đường chưa biết, sao chuyện này có thể xảy ra..." Đại Hắc Thủ gần như điên cuồng mà nhìn chằm chằm Cố Trường Sinh, từ khi hắn sinh ra có ký ức tới nay, đã biết biện pháp duy nhất để siêu thoát, cần để bản thân dung nhập quy tắc thiên địa khác, cảm ngộ pháp tắc hoàn chỉnh ở nơi đó.
Nhưng bây giờ, Cố Trường Sinh rõ ràng chưa từng đi ra ngoài, vậy hắn làm cách nào có thể làm được tất cả những chuyện này?
Chỉ dựa vào Đệ Nhất Pháp thôi sao? Chuyện này không thể nào, mặc dù Đệ Nhất Pháp cường đại, nhưng không thể làm đến trình độ và tình trạng này.
"Chẳng lẽ... ngươi vốn không thuộc về thế giới này, ngươi không phải người của thế giới này, đây mới là nguyên do ngươi là kẻ dị số."
Đại Hắc Thủ gầm lên, giờ phút này tựa như kẻ điên, con đường bày ra ở trước mặt hắn, nhưng hắn từ đầu tới cuối khó có thể bước ra, cần hiến tế chư thiên vạn giới, phát động đại tế vạn cổ mới có thể làm được.
Nhưng Cố Trường Sinh chẳng qua trực tiếp đi xuống con đường này liền dễ dàng tìm được phương hướng? Sao hắn cam tâm được chứ? Cố Trường Sinh đã làm được chuyện mà hắn chưa thể làm được.
Cố Trường Sinh nhìn dáng vẻ điên cuồng của Đại Hắc Thủ, nét mặt vẫn vô cùng bình tĩnh dị thường.
Hắn đích xác không phải người của thế giới này, hắn vốn là người xuyên việt đến từ tinh cầu màu xanh trong lời đồn.
"Lẽ nào Trường Sinh Thiên Đế thực sự đi ra con đường kia, đã chân chính siêu thoát, loại lực lượng này đã không thuộc về phạm vi của Tiên Đế nữa..."
Cảnh tượng này khiến hết thảy Tiên Đế hoảng sợ rung động.
Đám người Thần Đình Chi Chủ càng hô hấp dồn dập, ánh mắt nóng cháy, nhìn chằm chằm tất cả điều này.
Trong mắt bọn họ, đi đến cuối đường rồi mới có được lực lượng siêu thoát, bên trong ẩn chứa đại đạo kinh ý mà hắn xem không hiểu, ẩn chứa căn nguyên khó hiểu và dao động mạnh nhất xưa nay.
"Ngươi không phải người của thế giới này, ngươi rốt cuộc đến từ nơi nào?"
Bóng tối vĩnh hằng vô biên vọt tới từ bên ngoài khe nứt xa xăm, Đại Hắc Thủ khó mà tin được tất cả điều này, trong thanh âm ẩn chứa khiếp sợ cùng hoảng loạn.
"Ta đích xác không thuộc về thế giới này."
Cố Trường Sinh đi tới, sương mù màu vàng, Hỗn Độn Tiên Quang mang theo uy năng khó tin đang tràn ra ở dưới chân hắn.
Trong nháy mắt có ức vạn vạn đạo pháp đang diễn hóa, có Tam Hoa tương lai, hiện tại, quá khứ đang nở rộ, héo rũ, điêu linh, lần nữa luân hồi, đây là đủ loại cảnh tượng khó tin, theo hắn đi tới, cùng diễn biến trong thiên địa.
Sức mạnh trong thiên địa đã khó có thể ảnh hưởng đến hắn, không đúng, là lực lượng của hắn đang ảnh hưởng mảnh thiên địa và thời không này.
Từng tầng sóng gợn đại phá diệt rơi xuống sợi tóc của hắn, cuối cùng bị vỡ nát, đây chính là sức mạnh có thể khiến cho Tiên Đế bỏ mạng, nhưng bây giờ, ngay cả sợi tóc của hắn cũng có thể tuỳ tiện đánh nát nó.
Sáu mươi vạn ức tế bào cùng dâng lên ánh sáng đại đạo như dòng nước lũ, vào lúc này, trong mỗi một tế bào đều hiện ra hơi thở bất hủ siêu thoát.
Đây là sức mạnh cao nhất, không cách nào hình dung, vô cùng khó tin, khó có thể tưởng tượng, đã không cách nào dùng ngôn ngữ để miêu tả, vạn cổ sụp đổ, vỡ nát, vô lượng sinh linh luân hồi, tái hiện, tức nộ ai sân, thất tình lục dục đều bị ảnh hưởng bởi hơi thở của hắn.
Bởi có hắn mà thiên địa tồn tại, cũng bởi có hắn mà vạn vật bất hủ không mục nát.
Thế gian này đã không có sức mạnh nào có thể ảnh hưởng đến hắn, dù hơi thở bên ngoài khe nứt, quy tắc bên ngoài Bỉ Ngạn cũng giống như sóng gợn, chỉ cần nhẹ nhàng đụng một cái là tan rã, khó mà so sánh với huyền diệu của hắn.
Hết thảy Tiên Đế đều rung động nhìn cảnh tượng này, không thể diễn tả được tâm trạng lúc này, triều văn đạo tịch tử túc hĩ, bọn họ hoàn toàn không ngờ rằng có một ngày còn có thể chứng kiến siêu thoát chân chính.
Thời gian, không gian ở trước mặt loại sức mạnh này đã không còn bất kỳ ý nghĩa gì nữa.
Xoẹt!
Cố Trường Sinh chỉ một cái, ánh sáng nhu hòa khuếch tán, thoạt nhìn không có chỗ nào đặc biệt, rất là bình thường, nhưng lại cắt ngang hơi thở bên ngoài khe nứt, toàn bộ sương mù hắc ám đều bị xua đi, vọt ra ngoài khe hở, bị xua tan khỏi thế giới đang trên bờ vực sụp đổ này.
Chương 829 - Cảnh giới không thể tưởng tượng nổi, Đại Hắc Thủ sau cùng không cam lòng (2)Cảnh giới không thể tưởng tượng nổi, Đại Hắc Thủ sau cùng không cam lòng (2)
Đây là sự huyền diệu khó nói nên lời, dù là Tiên Đế khi thấy cảnh này cũng cảm thấy hoa mắt, đầu suýt chút nữa nổ tung, không dám nhìn nhiều.
Trong lòng bọn họ cực kỳ rung động, lần đầu tiên mắt thấy sức mạnh cấp bậc Siêu Thoát, đây đã không phải là cảnh giới mà bọn họ có thể hiểu được, cũng không phải thủ đoạn mà bọn họ có khả năng tưởng tượng ra.
Giờ phút này, tất cả máu đen đang từ từ biến mất, thế giới này biến hóa vì một chỉ của Cố Trường Sinh.
Thế giới đang sụp đổ bỗng dừng lại, hư không sụp đổ chợt đông lại... Tất cả tai nạn dần biến mất, hơi thở đến từ bên ngoài Bỉ Ngạn cũng bởi vì ánh sáng nhu hòa này kích thích bị xua đi, khó có thể vọt tới đây lần nữa.
"Đây là sức mạnh mà chúng ta không thể nào hiểu được, nếu không có Trường Sinh Thiên Đế thì bây giờ chúng ta phỏng chừng sẽ giống như những Tiên Đế trước kia, bị sương mù màu đen ăn mòn, bị hơi thở bên ngoài Bỉ Ngạn chém diệt..."
Hết thảy Tiên Đế đều có vẻ mặt rất phức tạp nhìn cảnh tượng này, trong lòng căn bản không bình tĩnh nổi.
Nhưng cảm giác lớn hơn nữa là vui sướng, bọn họ đều thấy sợ hãi, nghĩ lại mà run, nếu Cố Trường Sinh xuất hiện chậm một bước, vậy thì hiện giờ bọn họ đã biến mất, hóa thành căn nguyên của thiên địa cũ này, bị Đại Hắc Thủ cướp đoạt, biến thành chất dinh dưỡng của hắn, để hắn đối kháng với hơi thở bên ngoài Bỉ Ngạn.
"Hắn đã thành công, hắn rốt cuộc đã làm bằng cách nào, rõ ràng lúc đó hơi thở đã biến mất."
Trong lòng Thái Thượng Tiên Đế cảm khái, nhìn Cố Trường Sinh, trong lòng trừ kính phục ra thì không có cảm xúc nào khác.
Cố Tam Gia và mấy vị tổ tiên Cố gia khác sắc mặt phức tạp, đến cấp bậc này của bọn họ, tất nhiên có thể nhìn ra rất nhiều điều, giống như Đại Hắc Thủ nói, căn nguyên sinh mệnh mà Cố Trường Sinh triển hiện ra vốn không thuộc về thế giới này.
Bọn họ sinh ra ở thế giới này, mang theo gông xiềng của thế giới này, giống như Đại Hắc Thủ, tuy hắn từng hình thành từ chấp niệm của chủ nhân thi thể của mảnh thiên địa này, thế giới bên ngoài, nhưng muốn siêu thoát cũng phải đi qua bước này, khó có thể nhảy ra trật tự và hạn chế của mảnh thiên địa này.
Chìa khóa để Cố Trường Sinh có thể đi đến một bước này là thân phận người không thuộc về thế giới này.
Hiện giờ, vẻ mặt của hắn rất bình tĩnh, trong một ý niệm, dù là suy nghĩ của Tiên Đế cũng khó mà giấu được hắn.
Nhưng hắn cũng không vui vẻ sau khi siêu thoát, mà tỏ ra rất dửng dưng bình thản, tựa như biến hóa của thế gian thương hải này không thể khiến hắn có bất kỳ biến đổi nào.
Tâm tư của hắn vĩnh hằng như một, bất hủ vĩnh tồn, đây là một loại khái niệm tuyệt đối, bởi vì biến hóa của cấp bậc sinh mệnh, trước mặt sinh mệnh không chạm đến cấp bậc của bản thân thì chung quy sẽ không sinh ra thay đổi tâm tình.
Có điều, Cố Trường Sinh có thể chọn khống chế loại trạng thái này của bản thân, hắn không phải không cảm giác được tâm tình thay đổi, chẳng qua sau khi thật sự đã siêu thoát, rất khó bởi vì một chuyện nhỏ mà có thể thay đổi lớn trong tâm tình.
Đây là quá trình rất tự nhiên.
Để đi đến một bước này, hắn đã không ngừng luân hồi giữa sáu mươi vạn ức tế bào, không ngừng ma hợp, không ngừng diễn biến, không ngừng tái hiện Đệ Nhất Pháp, vị tri pháp, ức vạn vạn pháp, nỗ lực tìm kiếm siêu thoát chi ý trong đó.
Vào lúc đó, hắn suýt nữa biến mất trong luân hồi vĩnh hằng, không tìm được tung tích cũ trong thiên địa, không thể trở về chốn này, cuối cùng cũng như những Tiên Đế khác, trở về căn nguyên, tan biến giữa thiên địa.
Quá trình này rất dài dòng, lúc hắn tự nghĩ ra Hỗn Nguyên Kiếp Diệt Tạo Hóa Kim Thân thì từng thôi diễn qua một bước cuối cùng của con đường này, đó là sáu mươi vạn ức tế bào trên người đều hóa thành Chân Giới chí cao vô thượng, cho nên Cố Trường Sinh ở trong những thế giới này diễn biến luân hồi, cuối cùng tái tạo lại chân ngã, quá trình như vậy không ít hơn ức vạn vạn lần.
Thế nhưng, những việc này không phải là mấu chốt, hắn có thể tìm được đường siêu thoát là do bản thân hắn không thuộc về mảnh thiên địa này, là người xuyên việt, không có hạn chế và gông xiềng như những Tiên Đế khác.
Đương nhiên, Cố Trường Sinh cuối cùng vẫn tham khảo sức mạnh khác, ở nơi hắn từng chiến đấu với Thiên Đạo, góp nhặt một kiếm khí thuộc về chí cường giả đến từ bên ngoài Bỉ Ngạn, cấp bậc của kiếm khí kia không thuộc về Tiên Đế, cũng không thuộc về thế giới này.
Hắn có cảm ngộ từ trong kiếm khí kia, do đó tham khảo thôi diễn con đường siêu thoát cuối cùng thuộc về bản thân.
May mà trong thiên địa này vẫn có người nhớ kỹ hắn, luôn luôn hô hoán tên thật của hắn, vô tận âm thanh tế tự, âm thanh thế giới to lớn mà vô tận, từ nơi vĩnh hằng không biết tiếp dẫn hắn trở về chân linh.
Đó là một quá trình vô cùng hung hiểm, chỉ một chút sai sót thôi là hắn sẽ hóa thành hư vô, mỗi một bước đều không thể phạm bất cứ sai lầm nào.
May mà hắn thành công, rốt cục đi ra một bước kia, Tiên Đế siêu thoát lần thứ hai đã đạt được cấp bậc cảnh giới mà ngay cả bản thân hắn cũng khó mà nói rõ, lực lượng như vậy đã không cách nào dùng từ đơn giản để hình dung.
Chương 830 - Siêu thoát ở Bỉ Ngạn, truyền thuyết vẫn đang suy diễnSiêu thoát ở Bỉ Ngạn, truyền thuyết vẫn đang suy diễn
"Ngươi bức lui đạo của ta, ngươi bức lui đạo của ta..."
Mà giờ khắc này, khuôn mặt của Đại Hắc Thủ đỏ đậm, không còn chút dáng vẻ Tiên Đế mạnh nhất, ngược lại như một con dã thú vô cùng dữ tợn, chìm vào điên cuồng.
"Đạo của ngươi, đây chính là đạo của ngươi sao?"
Cố Trường Sinh nhàn nhạt nói, theo hắn chỉ một cái, hơi thở vốn dĩ thuộc về bên ngoài Bỉ Ngạn khe nứt đã đi xa trong nháy mắt nổ tung, khiến Đại Hắc Thủ khó có thể tiếp tục thích ứng với quy tắc bên ngoài.
"Phụt!"
"Không thể nào, chuyện này không thể xảy ra!"
Đại Hắc Thủ khó có thể tin tất cả điều này, một hơi phun ra máu tươi, thân thể như đồ sứ nứt ra, đây không phải là thương thế có thể khép lại được.
Thân làm Đế giả mạnh nhất, tồn tại một mình ký thác Thiên Đạo, tu vi của hắn sớm đã mạnh mẽ đến không để mảnh thiên địa này vào mắt, dù là loại hơi thở Bỉ Ngạn có thể tùy ý tan biến Thiên Đạo cũng không có bất kỳ ảnh hưởng gì đối với hắn.
Nhưng bây giờ hắn lại cảm giác được bất an, thậm chí có một loại sợ hãi và rùng rợn.
Trên người Cố Trường Sinh, hắn cảm nhận được một loại hơi thở siêu thoát chí cao vô viễn phất giới, sâu không lường được, nhưng lại vĩnh hằng như một, như đứng ở điểm kết thúc chí cao của đạo, giống như con đường Bỉ Ngạn sừng sững vô cùng tận.
Đây là sức mạnh mà hắn vẫn luôn theo đuổi, cùng lúc đó cũng là cảnh giới cùng đạo pháp mà hắn vẫn luôn hướng tới, nhưng hiện giờ lại hiện ra ở trên người Cố Trường Sinh.
"Không có gì là không thể." Cố Trường Sinh không nhanh không chậm bước tới.
"Đây là sức mạnh siêu thoát Thiên Đạo, tổng quản không gian thời gian, tất cả tồn tại, tất cả uy năng, tất cả nhân quả, tất cả điều huyền diệu... chân chính siêu thoát về mặt ý nghĩ... ngươi làm như thế nào..."
Âm thanh của Đại Hắc Thủ ẩn chứa kinh hãi và không cam lòng dày đặc đến mức tận cùng, hắn cảm nhận được loại sức mạnh siêu thoát chí cao vô thượng này, đó mới là tất cả những gì mà hắn muốn truy tìm, nhưng bây giờ lại nhìn thấy ở trên người Cố Trường Sinh, điều này khiến hắn không cách nào chấp nhận được.
Hắn đã bố trí vạn cổ, từ lần đầu khai thiên tích địa liền bố trí kế hoạch, đến ngày hôm nay, đường siêu thoát vốn nên thuộc về hắn, thế nhưng bây giờ lại thấy nó trên người kẻ khác, đây quả thực là chuyện khiến hắn điên cuồng.
Ầm bùm bùm! !!
Thiên băng địa diệt, rất nhiều cảnh tượng trước vạn cổ diễn hóa hiện ra vì sự biến hóa cảm xúc của Đại Hắc Thủ, hắn không cam lòng.
Vô cùng tận hắc ám thổi tới từ khe nứt bên ngoài này, trong đó ẩn chứa quy tắc khiến hết thảy Tiên Đế biến sắc mà sợ sệt, nhưng giờ phút này Đại Hắc Thủ cũng đứng ở chỗ khe nứt đáng sợ đó.
Từ tầm mắt của hắn hoàn toàn có thể thấy tia sáng hắc ám vô cùng tận ở nơi đó, hắn muốn liều mạng, lần nữa bước ra nửa bước cuối cùng, hắn muốn siêu thoát!
Thế nhưng, khi Cố Trường Sinh chỉ lần nữa, Thần Quang đáng sợ từ trong bàn tay hắn rơi xuống, cuốn sạch tất cả, hơi thở ngoài khe hở nháy mắt lần nữa nổ tung, Bỉ Ngạn cũng tránh lui!
Ầm một tiếng!
"Không thể nào, sao ta có thể thất bại được chứ!" Đại Hắc Thủ kinh sợ rống giận, ẩn chứa nỗi sợ hãi khó có thể tưởng tượng, bóng dáng của hắn nổ tung, bị luồng Thần Quang đó bắn trúng.
"Ta là bất hủ..."
"Ta đến từ Bỉ Ngạn, sao có thế bỏ mạng ở nơi này!"
Hết thảy trật tự và đạo pháp từ vạn cổ đều đang tái tạo lại, vô tận bóng sáng rơi xuống từ trong thiên địa xa xôi, hóa thành thanh đao đại đạo cuồn cuộn.
Dù là Tiên Đế chí cường cũng cảm nhận được nỗi sợ dày dặc, đây không phải là sức mạnh mà bọn họ có thể tưởng tượng được.
Siêu thoát, chí cao, vô thượng, khó tin... Không thể diễn tả.
Đại Hắc Thủ khó tin phát ra tiếng rống, cả người bị tia Thần Quang kia của Cố Trường Sinh bắn trúng, có thể thấy được thân thể của hắn trực tiếp nổ tung, đầu người vỡ nát, như bị thanh đao đại đạo nghiền nát xuống.
Ầm! !
Ức vạn vạn pháp nghiền nát, ức vạn vạn Thần Quang đan xen, cuối cùng sụp đổ vỡ vụn.
Tất cả cảm ngộ, tất cả thủ đoạn, tất cả phương thức đối kháng của hắn đều đổ nát câu diệt.
Từng làn sóng tựa như sóng gợn khuếch tán, đó là ánh sáng Đế rực rỡ thuộc về hắn, bây giờ hơn một trăm tia sáng cùng biến ảo, muốn đối kháng với loại công kích này.
Hắn ký thác với Thiên Đạo, một mình vô địch, sức mạnh của bản thân chính là trăm vị Tiên Đế cộng lại, từ xưa đến nay chỉ vẻn vẹn một vị tồn tại đạt đến một bước này như hắn.
Nhưng dù vậy, hắn vẫn không phải là đối thủ của Cố Trường Sinh.
Đây chỉ là một chỉ bâng quơ của Cố Trường Sinh, nhẹ nhàng vung ống tay áo, sức mạnh to lớn không thể tưởng tượng phủ xuống, đủ để nghiền nát bất cứ sinh linh nào trong thiên địa này.
Đại Hắc Thủ cũng không ngoại lệ.
Chân chính siêu thoát chỉ là đi lên ngưỡng cửa, đã không phải là trình độ mà hắn có khả năng tưởng tượng.
Hai người đã không cùng một cấp bậc, hắn chẳng qua đang siêu thoát cánh cửa thứ nhất trên con đường này, mà Cố Trường Sinh thì đã đứng sừng sững ở cấp bậc kia, đứng ở nơi đó nhìn xuống hắn.
Chương 831 - Siêu thoát ở Bỉ Ngạn, truyền thuyết vẫn đang suy diễn (2)Siêu thoát ở Bỉ Ngạn, truyền thuyết vẫn đang suy diễn (2)
Cấp bậc của hai người đã hoàn toàn khác biệt, đây là sức mạnh vĩ độ sinh mệnh khó có thể chống lại.
Nếu Cố Trường Sinh muốn, hắn thậm chí có thể vây khốn Đại Hắc Thủ trong một điểm, một đường thẳng hoặc một vòng tròn vĩnh hằng, trọn đời không được siêu sinh.
Nhưng hắn không làm như thế, bởi vì tất cả điều này đã không còn ý nghĩa, không cần thiết nữa.
"m mưu vạn cổ, bàn tay đen lớn nhất thiên địa, bóng ma giấu ở phía sau sông thời gian..."
"Đất về với đất, cát bụi về cát bụi, đều cùng kết thúc."
Cố Trường Sinh nhẹ giọng nói, vẻ mặt một mảnh tĩnh lặng.
Hắn lần nữa vung ống tay áo lên, khe hở khủng bố ở nơi xa kia dần khép lại, hơi thở bên ngoài Bỉ Ngạn đang bay xa.
Đại Hắc Thủ rốt cục nổ tung, hóa thành mưa ánh sáng đầy trời, dung nhập vào mảnh thiên địa đã hoang tàn này.
Cuối cùng hắn dùng phương thức như vậy kết thúc cuộc đời mưu đồ chư thiên của mình, trả lại cho thiên địa, tất cả những gì mà bản thân cướp đoạt lần nữa dung nhập vào trong thiên địa.
"Kết thúc... tất cả điều này đã kết thúc."
Hết thảy Tiên Đế ngơ ngác nhìn tất cả chuyện này, không ngờ Đại Hắc Thủ cường đại đến khó tin thế mà cuối cùng bị giải quyết dễ dàng như vậy.
Loại lực lượng này vô viễn phất giới, bọn họ căn bản không có khả năng tưởng tượng ra.
Không phải Đại Hắc Thủ không mạnh, cũng không phải kế hoạch của Đại Hắc Thủ xảy ra vấn đề, mà là do dị số Cố Trường Sinh phá vỡ hạn chế này, cũng phá vỡ gông cùm xiềng xiếc này.
"Đây chính là sức mạnh siêu thoát... là trình độ mà chúng ta truy tìm cả đời."
Thái Thượng Tiên Đế, Thần Chủ áo trắng, Đao Đế, tổ tiên Cố gia... Mọi người lúc này đều trầm mặc, sau đó cùng hành lễ hướng Cố Trường Sinh.
Hắn cứu vớt chư thiên, tất nhiên cũng cứu vớt bọn họ, nếu không thì hiện tại bọn họ vẫn còn ở trong âm mưu của Đại Hắc Thủ, hóa thành căn nguyên để hắn đi hướng Bỉ Ngạn.
Ánh mắt của Cố Trường Sinh tĩnh lặng, một bước xẹt qua, tất cả hắc ám đều tan biến, chư thiên đổ nát, trật tự vạn cổ vỡ vụn đang biến mất ở phía sau hắn đều bởi vì hắn đi qua mà dần tái tạo lại.
Non sông phục hồi như cũ, vũ trụ tái tạo lại, tinh tú nhật nguyệt...
Chư thiên đã từng sụp đổ, từ một ý niệm của hắn lần nữa được khôi phục, lần nữa tái tạo lại.
Sông thời gian vỡ nát, theo hắn đi tới hóa thành hàng ức vạn mảnh vụn dưới chân hắn, không ngừng bay lượn, ngưng tụ thành sông thời gian vĩnh hằng chí cao.
Bọt sóng sôi trào trong đó, các điểm sáng rơi vào trong, ở trong thiên địa có căn nguyên đếm không hết đang tái tạo, đang diễn hóa.
Một bọt sóng là một kỷ nguyên, kỷ nguyên cuồn cuộn lần nữa tái hiện, vết tích của thiên địa lần nữa trở về từ trong vĩ độ chưa biết.
Đây là việc còn khủng bố, khó tin hơn cả tái tạo lại luân hồi, tái tạo vạn cổ.
Hết thảy ý niệm trong đầu, hết thảy ý tưởng, khó tin đều phục sinh khi Cố Trường Sinh diễn biến, đủ loại thiên địa, vạn cổ cuồn cuộn lần nữa phục hồi như cũ.
Toàn bộ Tiên Đế nhìn hắn đi xa, nhìn chư thiên sớm đã không có sự sống lần nữa khôi phục trong tay Cố Trường Sinh.
Trật tự thiên địa lần nữa phủ xuống, hoa sen vàng nở rộ trên hư không, âm thanh đại đạo ù ù, trong Giới Hải đổ nát khô kiệt lần nữa có bọt sóng lăn lộn, từng Cổ Giới dần tái hiện.
Thanh khí chìm nổi, Thương Mang xuất hiện lần nữa, trầm xuống, giới đê ngưng tụ, ngăn cản thanh thế kinh thiên truyền tới từ Giới Hải bên kia.
Quá trình này không quá dài dòng, Cố Trường Sinh đi qua mỗi một góc chư thiên.
...
"Đây mới là dáng vẻ nên có của thiên địa..."
Ở phần cuối thiên địa, hắn thấy Thiên Đạo Bi đã từng biến mất, mặt trên không có bất kỳ dấu hiệu nào.
Nhưng lúc này, trong óc hắn lần nữa xuất hiện một tia sáng.
Rất nhiều cảnh tượng xẹt qua, lướt qua.
Đây là chuyện đã từng khiến hắn vắt óc suy nghĩ, Thiên Đạo Bi là do ai đúc thành, là người nào để lại.
"Thì ra ngươi đã mang ta đến thế giới này."
Điều này khiến Cố Trường Sinh trầm mặc một lát, rất nhiều cảnh tượng cả đời này đi tới hiện ra trong óc hắn, chuyển kiếp, sinh ra, tu hành, xuất thế, chinh chiến, dương danh... thành Đế, rồi đến siêu thoát.
Thì ra tất cả những việc đó đều có liên quan đến vật này.
"Đây xem như là nhận ân tình của ngươi."
Hắn khẽ nói, vung ống tay áo lên, bên trên khối Thiên Đạo Bi này bắt đầu truyền ra âm thanh ù ù, như có hàng ức vạn thế giới chuyển động ở trong đó.
Nó bắt đầu có sự sống.
Bản thân Thiên Đạo Bi là do ý chí Thiên Đạo biến thành, vì tránh né âm mưu dung hợp của Đại Hắc Thủ nên nó chọn đưa ý thức vào trong văn bia.
Nhưng cuối cùng vẫn bị Đại Hắc Thủ phát hiện, bày ra hậu chiêu của hắn ở trong đó, thông qua Thiên Đạo Bi nỗ lực tìm kiếm một tia dị biến.
Đáng tiếc trời tính không bằng người tính, Cố Trường Sinh xuyên qua, bản thân vẫn chưa dính bất kỳ hơi thở gì của thế giới, tất nhiên không bị nhiễm dấu vết nào từ thế giới này, hoặc ít nhiều có liên quan tới khối Thiên Đạo Bi này.
Giây sau, ánh sáng vàng mãnh liệt bắn thẳng lên trời, chư thiên sớm đã không còn vận chuyển lần nữa ù ù hoạt động, Thiên Đạo duy trì diễn biến, từ đầu đến cuối, trước sau như một.
Chương 832 - Siêu thoát ở Bỉ Ngạn, truyền thuyết vẫn đang suy diễn (3)Siêu thoát ở Bỉ Ngạn, truyền thuyết vẫn đang suy diễn (3)
"Cố huynh."
"Đa tạ."
Bên tai Cố Trường Sinh vang lên âm thanh của Thiên Đạo Bi, trong thoáng chốc hắn nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Thì ra lời từng nói sẽ gặp lại là nguyên do này.
Chiếu Vô Thượng từng vượt qua sông thời gian, cứu hắn một mạng trên Cửu Thiên, thì ra là do ý chí Thiên Đạo biến thành, chẳng qua người ký thác là Sang Thế Thần Chi bộ tộc.
"Hễ là các loại này đều có biến hóa."
"Tất cả nguyên do đều đã định trước."
Cố Trường Sinh cười cười, sau đó bước ra một bước, rời khỏi chỗ này, hắn lần thứ hai vung ống tay áo, Tiên Giới bàng bạc mà mênh mông lần nữa rơi xuống hiện ra trong tay hắn, cuối cùng rơi vào trung tâm chư thiên vạn giới.
Hắn nhìn về phía hết thảy bóng dáng quen thuộc trong Tiên Giới, trên mặt khôi phục vẻ dịu dàng.
Tiên Đình nằm ở trên Thế Giới Chi Thụ, Luân Hồi Chi Hồ nằm bên dưới nó, sáng chói, sáu cánh cửa toả ra hơi thở cổ xưa, các điểm sáng màu trắng rơi xuống từ chư thiên.
"Ta đã trở về."
Cố Trường Sinh trở lại trong Tiên Đình, nhìn những khuôn mặt quen thuộc như Tô Huyên, Liên Tinh, Diệp Minh Nguyệt, Ma Nữ, phụ mẫu Cố Vô Song, tử nữ... nhẹ nhàng mỉm cười nói.
"Trở về là tốt rồi."
Mọi người đều rung động, không nhịn được rơi lệ, lúc hơi thở của Cố Trường Sinh biến mất, lòng họ như đang chết dần, nỗ lực không để ký ức về hắn biến mất trong đầu.
Tuy nhiên lại không ngăn cản được, chỉ có thể ngơ ngác cảm giác dường như có người quan trọng nào đó đã biến mất, giống như mọi thứ chỉ là thoáng qua, như hoa trong gương, trăng trong nước.
Một ngày này, Tiên Đình vô cùng náo nhiệt, toàn bộ mối họa đều đã ngừng lại, thiên địa trở lại an bình, hết thảy người quen đều xuất hiện, bao nhiêu vui buồn, bao nhiêu sướng vui.
Tổ tiên Cố gia, Thái Thượng Tiên Đế, Thần Chủ áo trắng... bọn họ đều tới.
Bọn họ rất cung kính, hướng Cố Trường Sinh thỉnh giáo siêu thoát chi đạo.
Cố Trường Sinh không keo kiệt, nhưng sau khi bọn họ nghe xong thì thở dài, siêu thoát thật quá khó khăn, trong ức vạn vạn kỷ nguyên, nhiều nhất cũng chỉ có một người như vậy.
Ngoài ra, tuy chư thiên hiện nay bị Cố Trường Sinh tái tạo lại, nhưng không thể khiến một vị siêu thoát giả xuất hiện.
Muốn siêu thoát, bọn họ chỉ có thể đi đến Bỉ Ngạn, nhưng trừ những siêu thoát giả, tồn tại khác nếu đi thì nhất định sẽ phải chết.
Trong khoảng thời gian này, Tiên Vực lần nữa khôi phục náo nhiệt như xưa.
Rất nhiều người quen của Cố Trường Sinh cũng xuất hiện, ví dụ như Tô Nghê Thường, con gái của Tiên Đế... họ đều không chết, trong trận chiến này cũng chưa từng xuất hiện ở chư thiên, bị hắn phong tồn bên trong Tiên Vực.
Không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng.
Cách trận chiến chư thiên đại phá diệt cũng đã qua mấy trăm vạn năm.
Chư thiên sinh sôi nảy nở, vạn tộc mọc như rừng, Tiên Vực lần nữa khôi phục phồn thịnh như xưa, vạn tộc đến bái, cao cao tại thượng, bất hủ bất diệt.
Trận hạo kiếp trăm vạn năm trước khiến chư thiên điêu linh, toàn bộ sinh linh gần như chết hết.
Dù là Tiên Đế vô địch cũng bỏ mạng trong đó, sau trận chiến ấy, dù được Trường Sinh Thiên Đế dẹp loạn, khiến chư thiên khôi phục sự sống, nhưng vẫn có rất nhiều tồn tại từ nay chôn vùi, dù là Luân Hồi Chi Địa cũng không tìm được chút tồn tại nào.
Chỉ để lại đôi câu vài lời trong thiên địa, ghi lại sự tồn tại của mình.
Cách mỗi mười vạn năm, chư thiên các tộc đều đi tới Tiên Đình, tiến hành lễ bái pho tượng Thiên Đế, bọn họ đều biết vị Thiên Đế dùng sức một mình dẹp loạn tất cả họa hắc ám, dẹp loạn chư thiên đại phá diệt thực ra chưa bao giờ biến mất.
Tuy Thiên Đế chưa hiện thân lần nào trong trăm vạn năm này.
Một ngày kia, ngoài chư thiên, một cánh cửa màu vàng xuất hiện, trong đó truyền ra hơi thở khiến thiên địa vạn linh run rẩy.
Toàn bộ sinh linh chư thiên đều thấy một nhân vật vô địch chân đạp Hỗn Độn Quang, vô tận âm thanh tế tự, trong hơi thở vô tận mờ ảo mở ra một con đường.
Con đường kia tựa hồ đi thông nơi chưa biết, trong đó có vô tận huyền diệu, rất nhiều người đều cảm thấy đó là Bỉ Ngạn trong truyền thuyết.
"Đó là Thiên Đế!"
Tất cả mọi người âm thanh run rẩy, quỳ lạy sùng bái hướng về phía đó.
"Thiên Đế... chẳng lẽ muốn mang theo thân nhân bằng hữu đi tới Bỉ Ngạn..."
Bọn họ đã hiểu, thì ra trăm vạn năm nay, Thiên Đế đều đang tìm kiếm Bỉ Ngạn khác, mà bây giờ hắn muốn dẫn thân nhân bằng hữu mình đi tới nơi đó.
Ngày này, Thiên Đạo ù ù, các nơi hiện ra sen vàng, đạo âm vang vọng chư thiên vạn giới, ngay cả Thiên Đạo cũng hiển hóa dị tượng tiễn đưa Thiên Đế.
Sau đó, có người đi tới Tiên Đình, phát hiện bên trong Tiên Đình lớn như vậy nhưng không tìm thấy người cũ nào.
Hiện nay ở lại đều là tồn tại mới gia nhập vào Tiên Đình, cùng với một số cường giả cũ bằng lòng trông coi Tiên Đình.
Thiên Đế rốt cục mang theo thân nhân bằng hữu rời đi, siêu thoát Bỉ Ngạn, chân chính bất hủ bất diệt, đạt được cảnh giới khó tin.
Nhưng truyền thừa của hắn vẫn chưa rời đi, và huyền thoại về sự bất khả chiến bại của hắn vẫn đang tiếp tục suy diễn.