Huyền Huyễn: Hệ Thống Của Ta Chức Năng Là Chỉ Dẫn

Chương 21



Lúc này tình trạng của Quách Giản Nhi rất tồi tệ, cả người nàng co rúm lại, khuôn mặt tái nhợt như người chết.

Trương Hàn hành động có chút hoảng loạn, hắn thử nắm tay nàng kiểm tra mạch đập.

"Rõ ràng mạch vẫn còn đập nhưng tại sao thân thể lại lúc thì nóng, lúc thì lạnh chứ?" Trương Hàn nhíu mày, thật sự thì hắn rất khó hiểu, ngay tử đầu Hệ Thống cũng từng nói nơi này không hề có cái gì nguy hiểm.

"Hệ Thống! Nhanh lên cho ta trả lời! Hệ Thống!" Trương Hàn cuồng loạn hét to.

Tuy quen biết Quách Giản Nhi không lâu, nhưng Trương Hàn đã coi nàng là bạn, hắn bạn bè ở thế giới này đều đã chết...Có thể bây giờ chỉ còn mỗi nàng...

Trương Hàn nắm chặt bàn tay, hắn sẽ không bao giờ để cho một ai động tới bặng hữu của mình! Bọn họ động đã quá nhiều rồi!

"Keng! Ký Chủ nếu muốn cứu nàng có thể sẽ mất đi hơn 100 tích phân hoặc là một lần Chỉ Dẫn Đại Cơ Duyên! Xin mời Ký Chủ đưa ra quyết định!"

Từ lần đầu tiên sử dụng Chỉ Dẫn Đại Cơ Duyên tới giờ đã hơn 3 tháng, chính là thời gian để lặp lại chức năng này.

"Tại sao lại đắt như vậy." Trương Hàn có chút khó hiểu.

"Keng! Có thể cứu nàng đồ vật chỉ có ở khoảng 1 trượng phạm vi, chung quanh không hề có vật có khả năng làm việc này!"

"Thế ta Tích Phân là bao nhiêu?"


"Keng! 68,5 Tích Phân!"

Trương Hàn nhíu mày, vẫn là không đủ! 3 tháng nay người và Yêu Thú hắn giết tuy có hơn trăm, nhưng Tu Vi phần lớn đều yếu hơn hắn.

Giết 1 sinh linh trở xuống hai tiểu cảnh giới là 0.25 Tích Phân, dưới 1 cảnh giới là 0,5 Tích Phân...

Cắn răng một cái, Trương Hàn mặt không biểu tình nói:"Dùng cái kia Chỉ Dẫn Đại Cơ Duyên."

"Keng! Bắt đầu đưa ra Chỉ Dẫn!"

Trương Hàn trước mặt hiện lên cái bảng đen cơ giới hóa.

[Nội dung quái bệnh: một tuần trước, Quách Giản Nhi ăn một cái Lệ Băng Hoa, dược hiệu bên trong tuy luyện hóa đã rất nhiều, gần như không còn, nhưng vẫn có một phần nhỏ Lệ Băng Hoa dược hiệu sót lại trong thân thể.

3 ngày trước, Quách Giản Nhi lại ăn một trái Phúc Diêm Quả.

Lệ Băng Hoa tính âm, Phúc Diêm Quả tính dương! Tính chất của hai loại Linh Dược là hoàn toàn đối nghịch nhau!

Khi luyện hóa Phúc Diêm Quả, Quách Giản Nhi vô tình để dược hiệu của Phúc Diêm Quả mất khống chế mà chạy khắp thân thể. Lúc này Lệ Băng Hoa dược hiệu còn sót lại cũng bị hấp dẫn ra.

Hai loại dược liệu vốn là đối nghịch, gặp nhau sao lại hiền hòa uống trà? Đương nhiên là đánh cho một trận....Quách Giản Nhi chính là chịu tội thay.

Nếu như không kịp thời ngăn chặn, thời gian sống của nàng ta không nhiều!

Hệ Thống đang lựa chọn Chỉ Dẫn, xin hãy đợi trong giây lát!]

Trương Hàn nhìn Bảng Chỉ Dẫn này, có chút cạn lời, có chút dở khóc dở cười.

Hơn 3 tháng sinh hoạt chúng, hắn cũng hiểu ra Hệ Thống đưa ra Chỉ Dẫn không phải lúc nào cũng nghiêm túc mà là có chút lời lẽ châm chọc cùng cà khịa trong đó.

Quay về việc chính, lúc này Trương Hàn rốt cuộc cũng hiểu rõ nguyên do của sự việc.

Quách Giản Nhi....Ngộ độc thực phẩm!

Không nói nhiều, chính là ngộ độc thực phẩm!

Giống như kiếp trước một số đầu bếp nấu ăn mà không biết dặc điểm của nguyên liệu mà cứ nấu nên sinh ra chất độc, còn Quách Giản Nhi ở đây chính là ăn nhiều mà không biết một tí gì về đặc điểm của Linh Dược mình ăn.

Đối với thầy giáo Tiến Bịp thì chỉ hai chữ: Ngu dốt!

Mặc dù nghĩ như vậy nhưng Trương Hàn vẫn có chút lo lắng cùng áy náy, lo lắng là vì Hệ Thống nói là Quách Giản Nhi có thể chết, còn áy náy? Đáng lẽ ra khi nàng hỏi cho nàng ăn hay sao thì hắn phải dứt khoát và tự tin nói: Ai cho? Ta đây là đưa cho ngươi giữ giùm!


Như vậy liền không có bi kịch diễn ra.

Trương Hàn ngồi xuống kế bên Quách Giản Nhi, nhìn khuôn mặt nàng tái nhợt ẩn ẩn có chút thống khổ thần sắc.

"Ta nhất định sẽ cứu sống ngươi..." Trương Hàn nhẹ sờ đầu của nàng, thì thầm nhỏ nhẹ.

Quách Giản Nhi đầu được Trương Hàn xoa xoa, hai hàng lông mày nhíu chặt cũng thả lỏng, dáng ngủ có chút an tường.

Trương Hàn nhìn cảnh này, không khỏi có chút thất thần, trong đầu hắn như hiện lên vô số hình ảnh.

Trước mặt hắn cảnh tượng như biến mất, một bé trai và bé gái ngồi cạnh nhau nói chuyện vui đùa.

Hai người quần áo rách rưới, tuy ngồi cạnh nhau nhưng vẫn run rẩy vì lạnh.

"Vy Vy! Ca Ca nhất định sẽ bảo vệ ngươi cả đời! Hắc hắc!" Lúc này cái kia bé trai vỗ ngực đầy tự tin nói.

"Hì hì! Hàn Ca ca tốt nhất! Vy Vy tin tưởng Hàn Ca Ca! Nhưng Vy Vy thích ngoéo tay hơn, hay là Hàn Ca Ca ngoéo tay hứa đi!" Bé gái khuôn mặt túm tím, cười lúm đồng tiền, hai mắt thành nguyệt nha giờ lên tay của mình, ngón út lộ ra.

Bé trai gật đầu, cười cười cũng giơ lên tay nhỏ.

"Ngoéo tay! Ngoéo tay! Ngàn năm không được thất hứa..." hai ngón tay út của hai đứa bé ngoéo lại với nhau, như một lời ước hẹn nhỏ bé, là như vậy đầm ấm trong cơn gió lạnh.

Trương Hàn nhìn cảnh này hai mắt không khỏi run run, hắn cúi thấp đầu để che đi ánh mắt của mình.

Cảnh tượng trước mặt Trương Hàn thấy cũng đi theo thay đổi, hai bé trai bé gái ngày nào cũng đã là thiếu niên 12 tuổi, bất quá trước mắt cảnh tượng lại không có như trước đó ấm áp, hạnh phúc.

"Khụ khụ!" cái kia bé gái, hoặc nói là thiếu nữ lúc này đang nằm trên đống rơm rạ bẩn thỉu, thiếu nữ ho khan yếu ớt.

Nàng cả người gầy ốm, sắc mặt tái nhợt như là gần đất xa trời lão bà bà.

Tuy là trên mặt trần đầy vết nhem nhuốt, dơ bẩn nhưng vẫn không chia giấu được vẻ đẹp trời ban của nàng.

Thiếu nữ nắm chặt thiếu niên ốm yếu tay, nàng cười như một hoàng hôn, rực rỡ lại có phần điêu tàn:"Hàn Ca Ca! Chắc ta không thể nối bước đi theo ngươi mất rồi, khụ khụ!"

Thiếu niên hai mắt đẫm lệ, kéo nàng ôm trầm vào ngực;"Vy Vy! Vy Vy, đừng bỏ ta ở lại một mình! Đừng bỏ ta ở lại một mình! Thanh Gia Gia đi rồi! Mạt tiểu đệ cũng đi rồi! Chẳng lẽ ngươi cũng muốn bỏ ta lại!"

Thiếu nữ cười nhẹ nhàng, cứ thế lặng im nằm trong hắn lòng ngực, như trút toàn bộ khí lực nói:"Hàn Ca Ca ta cũng muốn như vậy...Ta cũng muốn tiếp tục sống với ngươi....Sống như lúc còn nhỏ vậy...Hãy sống tiếp vì ta và mọi người được không?....."

Thiếu niên ôm chặt thiếu nữ, cảm thấy hơi ấm từ nàng dần dần mất đi, hắn hét lên thống khổ:"Vy Vy!!! Ca Ca...Ca Ca đã hứa là sẽ bảo vệ người suốt đời!! Làm ơn đừng bỏ ta! Làm ơn!!!"

Vào thời khắc đó lần đầu tiên trong đời hắn lại có ý nghĩ tự vẫn mãnh liệt nhất, hắn muỗn chết quách cho xong...


Nhưng lại bị một cái ý nghĩ càng mãnh liệt hơn cho thôi thúc tỉnh táo lại...Báo thù! Báo thù vì mọi người!!

Hắn bằng hữu, người thân cũng từ đây mà trở về với số không, hắn là cái cô độc người...

"Tí tách!" Trương Hàn không biết lúc nào hai mắt đã đẫm lệ, cho dù lúc giết người hắn cũng chưa một lần rơi lệ, bây giờ hắn lại khóc sướt mướt như một đứa trẻ.

Trương Hàn che mặt, có chút khó khăn nói:"Ta có phải là đồ tồi không? Rõ ràng ta đã hứa với nàng là sẽ bảo hộ nàng cả đời! Vì sao!? Vì sao a!!"

"Vy Vy....Ta đã thất hứa phải không?....Khi đó....Có phải ta cũng nên đi theo bước ngươi và bọn người gia gia không?"

"Người này đến người khác cứ như thế chết đi, chỉ còn lại mỗi mình ta, sống như vậy có thực sự là sống không cơ chứ!! A!!!" Trương Hàn điên cuồng hét lên.

Những năm nay sự kiện của Vy Vy là một điểm nhói lớn trong lòng hắn, hắn hận những cái kia chủ nô! Hận đám kia con nhà giàu! Hận cái này rác rưởi thân phận nô lệ!!

"Keng!" Hệ Thống âm thanh làm thức tỉnh trong cơn cuồng loạn Trương Hàn.

Thần sắc của hắn biến có chút phức tạp, lặng lẽ nói:"Đây là....Tâm Ma sao?"

Tâm Ma! Đối với Tu Luyện Giả chả khác nào cấm kỵ, ai rồi cũng sẽ có Tâm Ma, nhất là người Tu Vi càng cao thì Tâm Ma liền càng mạnh!

Trương Hàn thở dài lắc đầu ngao ngán, hắn biết bây giờ chính mình không có cách nào trị cái này Tâm Ma, chỉ có thể đợi thời gian sau này nhờ Hệ Thống tìm cách mà thôi.

"Không ngờ ta Tu Vi chỉ có Luyện Thể Cảnh thế nhưng đã ưu ái có được Tâm Ma!" Trương Hàn cảm thán nói.

Nếu không phải có Hệ Thống âm thanh đánh thức, hồi nãy hắn có thể bị Tâm Ma mê hoặc mà tự vẫn.

Trương Hàn nhẹ đánh vào mặt nhỏ của Quách Giản Nhi, có chút tức giận nói:"Ngươi mệnh có khắc ta mệnh hay không a? Thế nhưng chưa gì đã hại ta như vậy rồi!"

Quách Giản Nhi may là đang bất tỉnh, nếu không với tính cách cục súc của nàng đã vác đại đao tìm Trương Hàn nói rõ.

"Ai! Xem Hệ Thống chỉ như thế nào cứu ngươi đi." Trương Hàn gọi ra Bảng Chỉ Dẫn.............




Bình Luận (0)
Comment