Huyền Huyễn: Hệ Thống Của Ta Chức Năng Là Chỉ Dẫn

Chương 31



"Keng! Đang trong quá trình tìm kiếm!" Hệ Thống lạnh băng đáp.



Trương Hàn không nói gì, ánh mắt lạnh băng, vồ tình hoàn toàn khác so với lúc trước.



Nếu nói trước kia Trương Hàn giết một người hay tìm kẻ thế mạng thì sẽ có chút không muốn, tội lỗi.

.

.



Nhưng lần này lại khác, hắn biến có chút lạnh lẽo cùng tàn khốc như hoàn toàn biến thành một người khác.



Trương Hàn cũng nhận ra điều này, lại không để ý tới, dẫu sao thì hắn biết mình đi lên con đường này sẽ thây đổi rất nhiều, có thể một ngày nào đó ngay cả hắn cũng không rõ mình biến thành loại người gì.



"Keng! Tìm kiếm thành cồng! Đi thằng về trước 22m, sau đó rẻ phải và đi 43m nữa thì sẽ có một đoàn người với số lượng tầm 20 trở lại đang ở đó!"

Trương Hàn ánh mắt trở nên nghiêm túc, tăng tốc độ của mình lên.



"Vù vù!" Bộ bộ sinh phong, Trương Hàn tốc độ đạt tới tối đa.



Tóc của hắn đi theo gió tung bay, làm hiện lên anh tuấn khuôn mặt, bất quá thần sắc có chút âm trầm lại làm giảm đi phần này mỹ quan.



Nhanh chóng rẻ phải, Đàn rắn cũng đi theo rượt đuổi, Trương Hàn thầm nghĩ:Xem như hôm nay các ngươi xui xẻo thế nhưng gặp phải ta, để cảm tạ ta sẽ cúng cho các ngươi một con Yêu Thú có gì xuống đó mà gặm ăn!

Đối với Trương Hàn cái này ý nghĩ, nhóm người xấu số mà biết chắc chắn sẽ khóc than:Đại ca, đừng chơi đồ nữa a! Bọn ta còn muốn sống, ngươi con Yêu Thú chừa lại mà tự ăn đi!

Tuy nhiên chỉ sợ bọn họ không có thời gian để nói mấy lời này với Trương Hàn, dù gì thì cũng tới nơi rồi a!

Nhìn đằng trước mấy cái bóng li ti, tiếng cười đùa còn lan xa tới nơi này, Trương Hàn khóe miệng nở lại nụ cười.




Nụ cười ấm áp như anh trai hàng xóm kế bên, bất quá lại có mưu ma chước quỷ bên trong làm người nhìn rợn người, hoàn toàn là cái nụ cười dành riêng cho biến thái vặn vẹo tâm thần.



"Nhắc cái liền tới! Các ngươi cũng thực tốt nha!" Trương Hàn cười tủm tỉm, lại một lần nữa tăng tốc liền vượt qua đám người.



"Vù!" Hắc ảnh thuất ẩn thuất hiện liền chạy qua họ, làm cho những người này chưa kịp phản ứng lại.



"Cái gì vậy a?" "Hình như là người phải không?" "Thôi! Đừng lo mấy việc này! Chúng ta đi tiếp!".

.

.



Nhóm người bàn luận về Trương Hàn để lại hắc ảnh, không hề biết cái kia âm bức tìm cho mình bao nhiêu rắc rối.



Một người thiếu niên khá trẻ tuổi tai run run, có chút nhíu mày nói:"Các ngươi có nghe thấy cái gì không?"

"Không!" "Làm gì có a!".

.

.

.

Một số người lắc đầu nói không, có chút nghi hoặc, trong lòng tự cho là thiếu niên này quá đa nghi.



"Im lặng!" Một cái cao to Thanh niên đi ra trấn trụ, dáng vẻ có thể là thủ lĩnh của họ, sắc mặt nghiêm túc nói:"Tiểu Vương Ma Hồn là Đại Nhĩ Thỏ! Thính lực so với chúng ta mạnh hơn rất nhiều, ở nơi này tốt nhất là nên đề phòng thì hơn!"

Những người này nhìn nhau, trong lòng đối với Thạch Phá vị này thủ lĩnh có chút không cho là đúng, trừ bên ngoài có nguy hiểm ra, bọn họ ở đây nãy giờ làm gì có một con Yêu Thú a! Hoàn toàn chính là lo xa! Nhưng là vì Thạch Phá thực lực so với cả lũ liền cường hơn rất nhiều, không thể không sắc mặt cung kính mà nghe theo!

Bọn họ gật gật đầu, lời lẽ tán thành ý kiến của Thạch Phá, nhất là có một thiếu nữ thế nhưng mạnh dạn ôm cổ hôn Thạch Phá khuôn mặt:"Moa! Thạch ca ca rất ngầu nha! Mị Nhi nhìn đều rớt hết cả trứng!"

Hoàn toàn chính là một cái đồi trụy cô nương! Ba mẹ lo cho ăn, cho tu luyện! Yêu đương, đàn đúm cái gì!

Đám thiếu niên sức gà con sung, máu não còn hăng nhìn cảnh này chỉ có ao ước, ghen tỵ.

Trong lòng đối Thạch Phá càng thêm chán ghét, thế nhưng lại phát cẩu lương chất lượng thấp như vậy!

Thạch Phá sắc mặt dương dương tự đắc, đối với thái độ của những người khác rất hài lòng.



"Mị Nhi nàng đừng phá, bây giờ đang có việc!" Thạch Phá lời lẽ tuy chính đáng phết đấy! Nhưng cái tay lại không nghe theo nha! Chậc chậc, lừa dối, lừa dối! Ngươi là luyện như thế nào cái này kỹ thuật não nghĩ thế, tay làm trái!

"Uhm! Thạch ca ca~ Ở đây còn nhiều người như vậy nha~" Mị Nhi thiếu nữ đỏ hết cả mặt, thanh âm giòn xốp, câu hồn làm cho những kẻ đứng xem nuốt nước miếng, trừng mắt to.

Như thế sắp nhìn một trận dã chiến.



Thạch Phá tuy là rất muốn tại chỗ làm một chuyến thám hiểm hang động, bất quá nhiều như vậy người có chút ngại.

.

.

Thôi, thôi! Đợi cơ hội lần sau cũng được.



"Bốp! Tốt, đi xuống đi!" Đánh vào mông của nàng một cái, Thạch Phá không biểu cảm nói.



Chân chính một cái giả sắt thép mãnh nam! Ân! Chính là Thành phần: Nghiện rồi còn ngại!

Đám người thấy không có dã chiến, liền thần sắc thất vọng, trong lòng mắng thảm cái này Thạch Phá! Cẩu lương kém chất lượng thì thôi đi, ngươi ngay cả đánh một trận dũng khí cũng không có là như nào!

Muốn bọn họ nói ra những lời này? Không thể nào, sẽ bị đánh chết!

Tiểu Vương thiếu niên từ lâu đã gọi ra chính mình Ma Hồn, là một con thỏ với cái tai cực kỳ bự! Kết hợp với thân hình, tạo thành cái bộ dáng kì cục thỏ! Đầu nhỏ tai to, thân cũng nhỏ, chính là mất cân bằng nội tiết! Hãy mua ngay sản phẩm.

.

.

.

.

.


Khụ khụ!

"Có âm thanh!" Tiểu Vương nhíu mày nói.



"Là gì?!" Thạch Phá thần sắc trở nên ngưng trọng, nơi này ngay từ đầu liền không phải cái gì tốt đẹp nơi, ở ngoài nguy hiểm cùng cực, bên trong cũng sẽ không khá mấy!

"Tiếng bò lết, rất nhiều, còn có rắn kêu âm?" Tiểu Vương từ từ phân tích.



Thạch Phá nghe vậy sắc mặt giận dữ vỗ mạnh vào đầu Tiểu Vương, có chút chán ghét nói:"Hừ! Cứ tưởng cái gì, phế vật như ngươi làm cho ngưng trọng cả lên! Chỉ là mấy con rắn rẻ rách thôi mà! Lúc kia ở nhà, ta thế nhưng cá sấu đều vật lộn!"

Tiểu Vương đối với Thạch Phá sỉ nhục chính mình lời nói không hề để ý, hắn sắc mặt sợ hãi chạy khỏi đây.



Nhưng lại bị Thạch Phá cho nắm đầu trở lại, hắn giận dữ nói:"Buông ta ra!! Buông ra!!! Nếu không muốn chết thì buông ra!!!"

Thạch Phá nghe vậy, đập mạnh đầu Tiểu Vương xuống đất, cười gằn:"Hắc! Hôm nay còn dám đe dọa ta? Thế thì để ta dạy ngươi ai mới là Lão Đại!"

Giơ tay lên liên một đấm.



"Bành!!" Mặt của Tiểu Vương vì đấm này mà có chút lún xuống, da thịt nhão nhoẹt, máu tươi từ đó chảy ra, thậm chí còn có một số cây răng bị đánh cho gãy.



Nhưng Tiểu Vương hắn lại hoàn toàn như người điên, sắc mặt như một, tuyệt vọng và sợ hãi.



Hai mặt thất thần nói lầm nhẩm:"Xong rồi.

.

.

Xong rồi.

.

.

.

Tất cả xong rồi.

.

.

.

.

.

Bọn chúng.

.

.

.

Tới!"

Thạch Phá khóe miệng câu lên, điên cuồng cười một tiếng, giơ lên bàn tay liền một tát.



"Bốp!!" Má của Tiểu Vương xuất hiện một dấu bàn tay màu đỏ, bất quá hắn như không hề đau đớn tí nào, mà run rẩy chỉ Thạch Phá.



Tiểu Vương cười nói:"Thạch Phá hỗn đản.

.

.

.

Xem ngươi tay!"

Thạch Phá sắc mặt cứng đờ, cảm giác tê tái từ cánh tay truyền lên, có chút máy móc đem cánh tay giơ lên.



"A!! Rắn! Tại sao lại có rắn!!" Thạch Phá hoảng sợ hét to, tay hắn bị một con màu xanh lục rắn cho cắn, bây giờ đã biến đen, con rắn còn đang quấn quanh hắn cánh tay.




Thạch Phá rút ra Đại Đao liền cắt đứt cả cánh tay của mình.



"Phốc!" Máu tươi điên cuồng từ đó chảy ra, sắc mặt thống khổ, cắn răng nghiến lợi nhìn Tiểu Vương.



Sau đó liền dùng Đại Đao cắt lấy Tiểu Vương cổ.



Tiểu Vương tuy chết nhưng vẫn trợn tròn mắt mà nhìn Thạch Phá, miệng chóp chép nói, nhưng vì cổ bị cắt đứt nên nói không ra lời.



Bất quá Tiểu Vương nói gì Thạch Phá vẫn biết rõ:"Ta chờ ngươi ở dưới!"

Làm xong, Tiểu Vương cả người vô lực, ngửa mặt lên trời, mắt trợn tròn, sinh cơ từ từ mất đi.



Máu tươi điên cuồng từ cổ hắn chảy ra, nhuốm đỏ hắn cả người, cảnh tượng như thế kiều diểm, như thế lụi tàn.



Thạch Phá cắn răng chống lên Đại Đao, từ từ đứng dậy.



Nhưng bên vai phát ra âm thanh làm hắn rợn hết cả người:"Tê!"

Một cái đầu rắn lú ra, mở miệng rộng hồng cắn Thạch Phá cổ.



Nhưng lại bị Mị Nhi bên cạnh cho dùng Trường Kiếm cắt đôi.



Thạch Phá thở hổn hển, nói:"Đa tạ!"

Nhưng chưa đợi Mị Nhi thiếu nữ cười đáp, nàng cảm thấy cả người bị một bàn tay xô đẩy, vấp ngã mà té.



Ngẩng đầu tuyệt vọng mà nhìn Thạch Phá bóng lưng, như thế xấu xí, như thế kinh tởm.



Bất quá nàng không ở lại chịu chết, lấy ra một tấm Phù.



Mị Nhi thiếu nữ sắc mặt âm trầm, đây là nàng thủ đoạn giữ mạng cuối cùng.



Nếu như xui xẻo dịch chuyển vào đàn rắn thì coi như xong.



Cắn răng, sau đó liền bóp nát tấm Phù Chú.



Cả người Mị Nhi thiếu nữ hóa thành hào quang bay lên bầu trời.



Thạch Phá vừa chạy quan sát cảnh tượng này, ruột đều hối thanh, nếu biết nàng ta có loại này Phù Chú thì hắn sao lại ngu ngốc bỏ qua cái phao cứu mạng này!

Bất quá mọi việc không có nếu như!


.



Bình Luận (0)
Comment