Huyền Huyễn: Hệ Thống Của Ta Chức Năng Là Chỉ Dẫn

Chương 40



Trương Hàn dọc theo lộ tuyến mà đi.


Lội sông, lội suối...Nói chung đường này chả có chút dễ đi tí nào.


Thâm chí trên đường đi còn gặp hai con Ma Vật, bất quá chưa đợi hắn ra tay bọn chúng liền chạy.


Đối với hành động chạy trốn của chúng Trương Hàn cũng không rõ, có thể bị hắn bộ dáng cho dọa sợ đi, thật là một lũ nhát cáy a~
Song song với khó khăn địa hình, nơi này các loại Linh Dược rất dồi dào, Trương Hàn cũng tìm được không ít.


Còn bóng ma mà Hệ Thống nói thì hắn cũng không có cảm giác tới sự tồn tại của chúng, bất quá hắn không dám mở mắt, Hệ Thống thứ này rất thiêng liêng, không thể không tin tưởng!
Trương Hàn trước khi bước vào trong đây lo trước lo sau, nhưng tới giờ thì không có nguy hiểm gì đáng nói.


Hắn cũng chỉ có thể phun tào bản tính đa nghi của mình, làm nhiều như vậy việc lại phát hiện bên trong không có nguy hiểm chết người.


Ít nhất thì hắn hiện tại không bắt gặp.


Còn có một việc, số người bước vào Ma Nhãn Đại Môn bây giờ giảm xuống chỉ còn 30 trở lại, Ma Vật giảm không nhiều tính luôn Trương Hàn giết con kia thì chỉ mới chết co hai.


Đám người kia hoàn toàn là đóa hoa trong nhà ấm, chả làm được việc gì cứ để cho Ma Vật giắt mũi mà giết.



Trương Hàn có chút coi thường dạng người này, thực lực thì chả có mà cứ thích vào nơi nguy hiểm! Chán sống hay gì?
Cứ đà này bọn người kéo lũ Ma Vật cũng không được lâu, xem ra là phải tăng tốc.


Nhìn trên bản đồ khá gần chính mình chấm đỏ, Trương Hàn khóe miệng hơi cong tạo thành nụ cười nhạt nhòa.


Nếu đây là cái Ma Vật, hắn sẽ rút lui, xem như ba người kia may mắn.


Thời gian có chút gấp rút làm kế hoạch của hắn biến đổi, không thể diệt đi từng người được.


Trương Hàn không biết từ khi nào bản thân đã máu lạnh như vậy, mấy ngày nay diễn ra quá nhiều việc, bản thân chút nữa liền chết cũng là một yếu tố quan trọng khiến hắn thay đổi.


So với lúc trước, hắn bây giờ đã hoàn toàn đổi thay, từ trong ra ngoài đều thay đổi.


Hắn cũng có lối sống của riêng mình, đã thoát đi đạo đức rào cản trước kia.


"Thời gian có thể thay đổi tất cả, chí là không ngờ....nó lại lớn như vậy!" Trương Hàn cảm thán.


...............!
Dưới ánh nắng mà mặt trời xuyên qua các cánh rừng, Tô Nguyệt Linh đang lần mò tửng bước đi, nàng không có Trương Hàn loại này kinh khủng giác quan nên nhìn qua có chút tàn tụa.


Y phục tuy không đến nỗi rách rưới nhưng vẫn nhem nhuốc, dơ bẩn, bụi bặm bám lên trên.


Mái tóc đen cũng dính đầy lá cây, rối tung lộn xộn.


Nhiêu đây cũng hiểu nàng trải qua không dễ dàng, chỉ có Trương Hàn dạng này khác người mới không cần mắt mà vẫn tự nhiên đi trong rừng mà không lo vật cản.


Tô Nguyệt Linh thì thầm tự động viên bản thân:"Cố lên! Chỉ cần đi theo hướng Như Ý Tơ Tằm là có thể tới nơi!"
Ngón tay của nàng có một sợi tơ màu tím quấn quanh, nó như sinh vật sống mà động đậy, chỉ về một hướng.


Như Ý Tơ Tằm của Tô Nguyệt Linh có vẻ rất thần dị, thế nhưng chỉ dẫn cho chủ nhân tìm tới thứ hắn muốn.


Tô Nguyệt Linh cứ thế lặng lẽ đi lên, chưa được 5 bước thì đụng vào một gốc cây mà té.


Vốn dĩ sẽ không một ai thấy được trò cười này, chỉ trừ một cái Hắc Y Nhân trốn ở trên cành cây từ đằng xa.


Đương nhiên đây là Trương Hàn, hắn tuy không nhìn thấy gì nhưng vẫn biết trước mặt mình là cái nữ.


Từ hình dáng mà bộ não tự dựng lên, Trương Hàn xác định đây là Tô Nguyệt Linh chứ không phải Phó Lỵ cái kia Ma Vật.


"Tô Nguyệt Linh a, Tô Nguyệt Linh! Lão Thiên đây cũng thật là biệt trêu đùa, để cho ta tìm thấy ngươi!" Trương Hàn nở ra dự tợn nụ cươi.



Hắn mặc dù bình thường khuôn mặt luôn treo một nụ cười nhạt, đó là hắn thích cười cùng che dấu bản thân cảm xúc thật sự.


Đây là một loại phòng vệ bản năng, Trương Hàn cũng không biết từ khi nào mình bị như vậy.


Tuy nhiên hắn rõ thời khắc này tâm của hắn bùng nổ như thế nào, cơn giận trong người như muốn thôn tính phần lí trí còn sót trong người.


Ý nghĩ giết người liên tục hiện lên trong lòng, Trương Hàn cũng rõ...Trên còn đường làm Ma Đầu hắn càng ngày đi xa.


Bây giờ hoàn toàn đã hết đường lui.


Trương Hàn cười nhạt, tự nói với bản thân:"Ta vốn cũng chả muốn làm Thánh Nhân cứu thế, thế thì làm Ma Đầu lại có sao?"
Miễn ta thích là được!
Trương Hàn bật cười, lấy ra một sợi tóc dài, hắn nói thầm:"Có trách thì trách những gì ngươi đã làm, ta chỉ đến để đòi nợ thôi..."
Sau đó hắn thay phiên cầm ra Ma Tinh, máu của Ma Vật hai thứ.


Để Ma Tinh xuống đất, hắn đổ máu Ma Vật ngập lên Ma Tinh, tóc của Tô Nguyệt Linh cũng đi theo đặt lên trên.


Trương Hàn huyết khí bốc lên, truyền vào trong Ma Tinh.


Thực ra làm cái này tốt nhất là nên dùng Linh Lực, nhưng vì Luyện Thể Cảnh chỉ có thể ngoại phóng huyết khí còn chưa đến nỗi Linh Lực phóng ra ngoài, nên Trương Hàn chỉ còn cách này.


Huyết khí thâm thấu vào trong Ma Tinh, máu Ma Vật cũng xâm nhập theo.


"Răng rắc!" Ma Tinh hiện lên một số vết nứt, một loại chất lỏng màu đen chảy ra bao bọc tóc của Tô Nguyệt Linh.


Một lúc sau, Ma Tinh đã biến thành đá vụn, trước mặt hiện lên cái mặt quỷ, Trương Hàn nhìn không rõ chỉ có mơ hồ cảm thấy nhưng vẫn biết chính mình thành công!
Tay hắn hóa chưởng, tự vỗ vào ngực mình.


"Phốc!" Máu tươi phun ra dính lên Mặt Quỷ, Trương Hàn cố gắng nói:"Nguyền!"
Mặt quỷ từ từ tan rã, chỉ truyền lại khặc khặc âm lãnh tiếng cười.


Tô Nguyệt Linh ở nơi xa bỗng lạnh run, không hề hay biết sau lưng mình từ từ hình thành mặt quỷ ấn ký.


Mặt quỷ nhập thể, ở trên lưng Tô Nguyệt Linh xăm lên hình thù quỷ dị, nhìn kĩ đó là chữ Sát.


Những Ma Vật ở trong Ma Nhãn Đại Môn cả người run rẩy như bị vật gì kêu tên, có chút máy móc xoay người nhìn về Tô Nguyệt Linh phương hướng, sau đó từ từ cất bước.


Trương Hàn vô lực ngồi ở dưới gốc cây, bốc lên mặt nạ, lấy một vài cây Tiểu Nhân Sâm trong Túi Trữ Vật liền ăn sống.


Hắn cần bồi bổ huyết khí gấp, sau đó nhanh chóng rút khỏi nơi này!
Tiếp theo sẽ có không ít Ma Vật tiến tới, tuy mục đích là Tô Nguyệt Linh nhưng thấy ai đều sẽ giết! Hiện tại vì nghi thức này mà huyết khí Trương Hàn có chút thâm hụt, nếu đánh nhau chưa chắc gì ăn được bọn chúng.



Điên cuồng ăn lấy Tiểu Nhân Sâm xong, Trương Hàn run rẩy đứng lên.


Chạy theo hướng điểm đích, bất quá là đường vòng đi qua Tô Nguyệt Linh.


Hồi nãy hắn là thực hiện nguyền rủa! Một loại nguyền rủa chỉ có người trong nghề mới biết, hắn thì tra tấn moi móc mới biết.


Tác dụng cũng dễ hiểu, là một cái tất sát lệnh đối với Ma Vật chung quanh, kẻ bị nguyền sẽ không ngừng bị Ma Vật tìm tới và thực hiện không muốn sống tấn công.


Nghe có vẻ hay phết đấy! Nhưng muốn thực hiện được nguyền rủa, đánh đổi chính là không ít!
Trương Hàn tốn gần hơn nửa cả người khí huyết mới thành công! Nếu là hắn trước kia thực lực thì làm xong liên vào nhà xác tắm lạnh!
Mà nếu kẻ thực hiện nguyền rủa là Ma Vật thì đánh đổi liền càng nhiều! Một cái nghi thức như vậy đồng nghĩa với một con Ma Vật chết đi! Là mạng đổi mạng!
Lúc đầu biết tới vụ này, Trương Hàn còn tính trực tiếp giết chết luôn con kia cho lành! Dẫu sao thì ai lại muốn lật thuyền trong mương!
Trương Hàn vì sao không trực tiếp đánh với Tô Nguyệt Linh mà làm rườm rà như vậy?
Rất muốn! Tuy nhiên lại không có cái này tự tin!
Nhân vật phản diện thường sống rất dai, thủ đoạn rất nhiều! Nhất là loại nhân vật có thù hận cực mạnh liền càng không dễ chết!
Trương Hàn làm như vậy để cho nàng mất đi vài cái át chủ bài, tới thời khắc đụng độ sinh tử.


Hắn không muốn cái gì mà: Xem ta át chủ bài! Rồng Trắng Mát Xanh Ba Đầu!
Bây giờ cho nàng ta chơi với lũ Ma Vật trước đi, loại bỏ vài cái thủ đoạn cứu mạng của nàng.


Tới lúc đó sẽ càng thêm dễ dàng.


Bây giờ việc mà hắn cần làm chính là lấy tốc độ nhanh nhất tới chỗ Hệ Thống Chỉ Dẫn!
Nhưng có vẻ đường đi nước bước của hắn không phải muốn dễ dàng là dễ dãi được, một cái dấu chấm đỏ không cho phép.


Trương Hàn thần sắc âm trầm nhìn về phía bản đồ ảo Hệ Thống đưa ra, bên trên một cái chấm đỏ điên cuồng đuổi theo cho dù hắn rẻ trải rẻ phải.


Đây chắc chắn không phải Tô Nguyệt Linh! Tô Nguyệt Linh vẫn còn chậm rãi đi ở đằng xa, làm sao lại nhanh chóng đuổi theo hắn được!
Với cộng thêm tốc độ cũng không hề bị cản trợ bởi chướng ngại vật này thì hai cái Dương Khánh và Nguyễn Thiên liền loại bỏ.


Chỉ có thể là Phó Lỵ cái nữ Ma Vật!!
"Nhưng tại sao..." Trương Hàn nghĩ thầm.


Bất quá chưa gì đã có một cự lực truyền tới đánh mất suy nghĩ của hắn.


"Ầm!!" Trương Hàn bị đánh bay, đập vào một cái đại thụ khiến cho cả thân cây gãy ngang.....!


Bình Luận (0)
Comment