Huyền Huyễn Ta! Bắt Đầu Sáng Tạo Thiên Cơ Lâu ( Dịch Full )

Chương 49 - Chương 705. Khí Tức Này.

Chương 1. Thiên Cơ Khả Trắc! - Huyền Huyễn: Ta! Bắt Đầu Sáng Tạo Thiên Cơ Lâu! Chương 705. Khí tức này.

. .

“Ồ?”

Bên ngoài Đại Hoang thành.

Ước chừng trăm vạn.

Vương Triệt bỗng nhiên dừng bước chân, hắn nhíu mày nói: “Dường như có gì đó không đúng..........”

“Làm sao vậy?”

Trương Chính Phong khó hiểu nói.

“Ta vừa mới truyền tin cho vài vị đạo hữu còn lại, cũng đã lâu rồi mà vẫn không nhận được hồi âm.”

Vương Triệt trầm giọng nói.

Theo lý mà nói, ngọc bội truyền tin là vật tùy thân, không thể nào không cảm nhận được, cho dù là đang ở trong trạng thái tu luyện, đều có thể cảm nhận được sự dao động của ngọc bội truyền tin.

Nhưng vài vị đạo hữu còn lại không hề cảm nhận được. Có nghĩ thế nào cũng thấy có chút không được bình thường.

“Hay là bế quan rồi?”

Trương Chính Phong kinh ngạc nói.

Những lời này vừa thốt ra, hắn đã tự mình phủ nhận, mỗi một người trong số bọn họ đều hiểu rất rõ cục diện hiện tại, bất kỳ lúc nào cũng có thể bế quan ngoại trừ bây giờ.

Thì e rằng đám người kia cũng sẽ hiểu được đạo lý này.

“Không phải là.....”

Trương Chính Phong biến sắc, lẩm bẩm nói: “Bọn họ bị chủ nhân của Thiên Mang sơn tìm thấy rồi sao?”

Ngọc bội truyền tin không hề có động tĩnh, chỉ có ba khả năng, một là chủ nhân của nó đang bế quan, hai là ngọc bội bị mất, còn lại thì......!

Bế quan thì không có khả năng, ngọc bội truyền tin bị mất điều này càng không có thể. Loại trừ hai suy đoán đó ra thì chỉ còn khả năng thứ ba.

“Chắc là không thể nào.” Vương Triệt nói một cách không chắc chắn.

Từ sau khi thiếu chủ bị bắt đi, bọn họ đã quyết định lưu lại Huyền Quang giới, ngoại trừ thiếu chủ nhà họ biết được vị trí này ra, thì làm sao chủ nhân của Thiên Mang sơn có thể biết được?

Dù sao thì cũng không thể nào là do thiếu chủ gia nhập Thiên Mang sơn. Rồi lại giở trò giết người trừ hậu họa với đám người mình hay sao?

Suy nghĩ này vừa mới nhú lên, hai người lập tức cảm thấy bản thân như rơi xuống hầm băng, tuy rằng bọn họ không thể tin, nhưng sự thật đã bày ra ngay trước mặt, Huyền Quang giới có diện tích rộng lớn.

Đến ngay cả chủ nhân của Thiên Mang sơn muốn tìm được bọn họ, thì cũng phải tốn chút thời gian.

Nhưng những người khác lại mất tích trong một khoản thời gian ngắn, mà lại chẳng hề truyền ra chút tin tức nào, nếu như không phải thiếu chủ âm thầm tiếp tay, thì bọn họ thật sự nghĩ không thể nào đoán ra được khả năng nào nữa cả.

“Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân vì sao Thiên Cơ Lâu chủ tiền bối bảo chúng ta trừ phi là thật cần thiết nếu không thì đừng rời khỏi Đại Hoang thành sao?”

Trương Chính Phong giật mình hiểu ra nói. Trước đây.

Tuy rằng bọn họ đoán không ra, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới hai người bọn họ sẽ chết đi, dù sao thì Thiên Cơ Lâu chủ tiền bối chỉ nói là tốt nhất đừng rời khỏi Đại Hoang thành mà thôi.

Chứ không nói là nếu như hai người rời khỏi đó thì phải chết.

Dựa vào chút vận may này, cho nên bọn họ muốn đi tiếp ứng vài vị đạo hữu còn lại. Mà nay.

Dựa vào ngọc bội truyền tin, bọn họ đoán ra được có khả năng là những vị đạo hữu còn lại đã không còn sống nữa, ngay tức thì khiến cho hai người bắt đầu cảm thấy kinh hoảng.

Bởi vì.

Bọn họ không biết là những vị đạo hữu kia đã chết đi khi nào.

Nếu như vừa mới chết đi, thì bất kể là do thiếu chủ nhà mình ra tay, hay là chủ nhân của Thiên Mang sơn ra tay, thì chắc chắn hai người này đều đang ở Huyền Quang giới, tạm thời thì chưa đuổi đến Thiên Nguyên giới được.

Nhưng nếu như những người kia chết vào lúc hai người bọn họ vừa mới bước vào trong Thiên Cơ Lâu? Dựa vào tốc độ của Tiên Vương............

“E rằng thiếu chủ và chủ nhân của Thiên Mang sơn đã sắp đuổi tới Thiên Nguyên giới rồi!”

Gần như là thế rồi.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận tiền căn hậu quả.

Mặt mày Vương Triệt trầm như nước, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, thì thiếu chủ đã quyết tâm gia nhập vào Thiên Mang sơn, muốn gầy dựng lại Địa Phủ của năm xưa, thì hai người mình còn gì mà phải băn khoăn, đắng đo nữa chứ?

“Lập tức quay lại Đại Hoang thành, nhân tiện truyền tin thiếu chủ đã gia nhập Thiên Mang sơn về cho tộc Liễu thị!”

Vương Triệt trầm giọng nói.

Thiếu chủ chưa chết, thì chắc hẳn là hai người bọn họ sẽ phải đối mặt với một số hình phạt, nhưng sẽ không quá nghiêm trọng, dù sao cũng là thiếu chủ chủ động gia nhập vào Thiên Mang sơn.

Mà chuyện truyền thừa của Địa Phủ cũng là do thiếu chủ bắt đầu lên kế hoạch.

Mấy người bọn họ, trên danh nghĩa là hộ đạo giả, nhưng trên thực tế, thì chỉ là thuộc hạ của Liễu Thanh Vũ mà thôi.

“Được”

Trương Chính Phong không hề chần chờ, hắn cũng hiểu được tính nghiêm trọng của mọi chuyện, lập tức lấy ra một miếng ngọc bội màu vàng kim, khắc vào bên trong một số tin tức.

Nhưng chưa kịp khắc hết tất cả tin tức vào bên trong. Bỗng nhiên.

Một cổ áp lực cuồn cuộn, giáng xuống từ trên trời!”

Phảng phất như hàng tỉ ngọn núi thần giáng xuống từ trên trời, mang theo áp lực vô tận, đè lên người của hai người Vương Triệt cùng Trương Chính Phong, còn chưa kịp phản ứng lại, thì đã nghe ‘ầm ầm’ mấy tiếng, hai người bị đè xuống đất mặt.

Tiếng nổ đinh tai nhức óc truyền đến.

Mắt đất nứt nẻ, từng khe nứt xuất phát từ chỗ của hai người, lan tràn ra khắp bốn phương tám hướng, dư lực khủng bố quét qua mấy vạn dặm chung quanh.

..................

Tất cả những ngọn núi cao, cây cối cổ thụ đều hóa thành cát bụi chỉ trong nháy mắt.

Trong số những thứ đó còn có cả ngọc bội trong tay của Trương Chính Phong nữa.

Một tin tức nguyên vẹn còn chưa được khắc hết vào bên trong, lại phải gượng ép mà truyền đi, nhưng người của tộc Liễu thị có thể hiểu được hay không, vậy thì khó mà nói.

“Phụt!”

Hai người cùng phun ra một ngụm máu tươi, nhuộm đỏ mặt đất phía dưới.

“Khí tức này........”

Vương Triệt và Trương Chính Phong đưa mắt nhìn nhau một cái, hai người đều nhìn thất được vẻ kiếp sợ và không thể tin được từ trong mắt của đối phương.

Đối với hai người bọn họ mà nói, thì khí tức này hết sức quen thuộc, trong những năm tháng trước kia, chủ nhân của khí tức này đã đồng hành cùng với họ hơn mười vạn năm lâu.

Mà nay lại lần nữa cảm ứng được luồng khí tức này, thì cục diện đã hoàn toàn thay đổi.

“Thiếu chủ!”

Hai người quay đầu lại, nhìn về phía không trung, chỉ thấy trên bầu trời cách đó không xa, không biết từ khi nào đã có thêm hai bóng người, một trong hai bóng người kia chính là thiếu chủ mà bọn họ ngày đêm nhớ mong thì còn có thể là ai khác nữa?

Mà người còn lại.

Chính là cơn ác mộng của toàn bộ người Tu Di giới - chủ nhân của Thiên Mang sơn! Mà hai người xuất hiện cùng nhau, thì gần như là đã thể hiện lập trường của Liễu Thanh Vũ rồi.

Chương 706. Tiên Vương.

. .

“Thiếu chủ, ngươi thật sự gia nhập Thiên Mang sơn, muốn nối giáo cho giặc sao?”

Trương Chính Phong lòng như tro tàn.

Tuy rằng hắn đá biết hết tất cả mọi chuyện từ chỗ của Thiên Cơ Lâu chủ, nhưng hôm nay khi nhìn thất thiếu chủ xuất hiện, vẫn khiến cho hắn khó mà tin được.

“Xem ra các ngươi đã đến Thiên Cơ Lâu rồi.”

Liễu Thanh Vũ bạch y tung bay, tóc dài uốn lượn, cả người chìm trong ánh thần quang, như là một Tiên Vương vô thượng, cao cao tại thượng, ngạo nghễ mà nhìn xuống chúng sinh.

Trên mặt hắn không hề có cảm xúc gì, chỉ có sự lạnh lùng đến cực hạn. Hắn chẳng hề có chút cảm giác thương hại nào với hai thuộc hạ năm xưa của mình cả.

Từ trong lời nói vừa rồi của đối phương, hắn cũng đã phỏng đoán ra một số điều, nếu như bọn họ chưa đến Thiên Cơ Lâu, thì làm sao họ có thể biết được là mình đã gia nhập Thiên Mang sơn rồi chứ?

“Những vị đạo hữu kia cũng là do thiếu chủ xuống tay hay sao?”

Trương Chính Phong trầm giọng hỏi.

“Bọn họ chờ các ngươi trên đường xuống suối vàng.”

Liễu Thanh Vũ lạnh lùng nói.

“Nơi này là Thiên Nguyên giới, đừng phí lời với bọn họ, nếu như bị Thiên Cơ Lâu chủ biết được, thì e rằng chúng ta khó ra tay được.”

Chủ nhân của Thiên Mang sơn tiến lên trước một bước, liếc mắt nhìn Liễu Thanh Vũ một cái, hỏi: “Có cần ta ra tay giúp ngươi giết bọn họ không?”

“Không cần.”

Liễu Thanh Vũ lắc đầu, hắn vươn một tay lên, năm ngón tay xòe ra, một phù văn bay ra từ trong lòng bàn tay, ánh lên ngàn vạn sắc vàng kim, hóa thành từng thanh thần kiếm, bắn ra.

“Người của ta, thì chỉ có ta mới có thể ra tay giải quyết!”

“Keng! Keng! Keng!”

Âm thanh của những thanh kiếm va vào nhau chấn động đất trời. Giờ phút này.

Trên trời dưới đất đều ngập tràn kiếm quang, như là một vầng mặt trời cuồn cuộn chiếu soi, bao trùm mọi ngóc ngách của đất trời, khiến cho người ta không thể nào tránh được.

“Thiếu chủ, năm xưa Địa Phủ càng quét vạn giới, kết cục cuối cùng khó mà tránh khỏi bị tiêu diệt, hôm nay chỉ có hai người thiếu chủ và chủ nhân của Thiên Mang sơn, thì làm sao có thể chống lại chư thiên chứ?”

Vương Triệt vẫn luôn yên lặng, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, lạnh giọng nói: “Hôm nay chúng ta đi trước một bước, nhưng chúng ta sẽ đợi ngươi trên đường xuống suối vàng!”

Câu nói sau cùng.

Phảng phất là như là một lời nguyền rủa u ám nhất vang vọng khắp đất trời.

Khi câu nói này truyền đến tai của Liễu Thanh Vũ, khiến cho sắc mặt của hắn đột nhiên thay đổi, dường như là bị chọc trúng chỗ đau, hắn trầm quát: “Chết!”

“Ầm ầm!”

Kiếm quang vô cùng vô tận trút xuống, như là con đê trời bị vỡ, bao phủ khắp một mảng không gian vô tận, hai người Vương Triệt và Trương Chính Phong còn chẳng kịp hét thảm một tiếng, thì đã hồn phi phách tán.

Nhìn hai người kia tan thành mây khói, sắc mặt của Liễu Thanh Vũ vẫn tái xanh như cũ.

Hắn không ngờ được là hai người thuộc hạ trước đây của mình chỉ biết vâng vâng dạ dạ, vào thời điểm sắp chết lại có thể nói ra những lời ác độc như vậy với mình.

Thậm chí còn chẳng hề cầu xin tha thứ.

“Đạo hữu không cần để bụng lời của bọn chúng, mà nay vận mệnh đã nằm trong tay của chính chúng ta, kết cục ra sao thì đều phải do chúng ta định đoạt.”

Chủ nhân của Thiên Mang sơn đứng bên cạnh an ủi nói: “Nói lại thì, nay đã khác xưa, bên trong chư thiên vạn giới này, đừng nói là không có Tiên Đế, mà đến ngay cả chuẩn Tiên Đế cũng chẳng có, thì lấy ai có thể ngăn cản được bước chân của chúng ta?”

Đương nhiên.

Trong số này không bao gồm Thiên Cơ Lâu chủ.

Bởi vì đối phương sẽ không đối đầu với Địa Phủ, thì tất nhiên là bọn họ cũng sẽ không cố ý khiêu khích Thiên Cơ Lâu.

“Ta hiểu lời này.”

Liễu Thanh Vũ hít sâu một hơi, tâm trạng dần dần bình thường lại, hắn vung bàn tay lên, lòng bàn tay xuất hiện một lực hút, mà miếng ngọc bội vốn dĩ đã vỡ vụn, bị hắn hút vào trong tay.

Hắn phất tay khôi phục lại miếng ngọc bội, sau khi quan sát nội dung bên trong, sắc mặt lập tức đại biến.

“Không xong!”

Liễu Thanh Vũ thất thanh nói.

“Làm sao vậy?”

Chủ nhân của Thiên Mang sơn tò mò hỏi.

“Tin tức ta gia nhập Thiên Mang sơn đã bị bọn họ truyền đi rồi, theo như suy đoán của ta, thì e rằng không bao lâu nữa sẽ có cường giả Tiên Vương của tộc Liễu thị đến đây!”

Liễu Thanh Vũ lại bóp nát miếng ngọc, trầm giọng nói: “Thời gian còn lại của chúng ta không nhiều lắm!”

“Việc này không nên chậm trễ, chúng ta đến Thiên Cơ Lâu trước được không?”

Chủ nhân của Thiên Mang sơn trầm ngâm nói.

“Được.”

Liễu Thanh Vũ gật đầu.

Hai người bước ra một bước, trong nháy mắt đã chạy đến trước cổng Đại Hoang thành, không hề do dự chút nào, nhanh chóng đi vào trong đó.

....

Cùng lúc đó. Bên trong Thiên Cơ Lâu.

“Khí tức Tiên Vương!”

Thái Sơ bỗng nhiên xoay người, nhìn về phía bên ngoài Thiên Cơ Lâu.

Tuy rằng Thiên Cơ Lâu có thể ngăn cản người bên ngoài nhìn trộm vào bên trong, nhưng từ bên trong nhìn ra bên ngoài thì hoàn toàn không bị bất kỳ sự ngăn cản nào. Giờ phút này.

Không chỉ có Thái Sơ.

Mà những người khác, cùng với không ít người bên trong Đại Hoang thành, đều cảm nhận được uy thế của Tiên Vương, dù sao thì trăm vạn dặm cũng chẳng phải là một khoảng cách xa xôi.

Rất nhiều người đều đã cảm nhận được, cách nơi này trăm vạn dặm, đã có chuyện kinh thiên động địa xảy ra.

“Rất xa lạ, gần như là chưa từng gặp Tiên Vương này!”

“Chẳng lẽ là có người đang giao thủ với một vị Tiên Vương trong Thiên Nguyên giới hay sao?”

Thái Sơ lẩm bẩm nói.

“Hình như là.........”

Lão tổ tộc Chu thị đứng bên cạnh, ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ sợ hãi, nhẹ giọng nói: “Người mà trở thành Tiên Vương trong Thiên Mang sơn là ai?”

Hắn chưa từng gặp Liễu Thanh Vũ, nhưng sau này đã từng nghe người khác nhắc đến.

Dù sao thì mối quan hệ của hắn rộng hơn Thái Sơ rất nhiều, chuyện Thiên Mang sơn vừa mới xuất hiện thêm một vị Tiên Vương, đối với hắn mà nói, đây không phải là một bí mật.

Chẳng qua là hắn chưa biết rốt cuộc thì vị Tiên Vương kia là ai mà thôi.

“Xin hỏi tiền bối, ngài có biết rốt cuộc thì vị Tiên Vương kia là ai không?”

Lão tổ tộc Chu thị xoay người lại, chắp tay hỏi Lý Vân.

Chương 707. Vết xe đổ.

. .

“Là một Tiên Vương vừa mới gia nhập Thiên Mang sơn, hơn nữa không thuộc về thế giới này mà thôi.”

Lúc này đây.

Lý Vân không chọn cách giấu giếm, mà là nói thẳng ra. Giờ phút này.

Liễu Thanh Vũ đã xuống tay.

Thân phận của hắn đã không còn được coi như là một điều bí mật nữa, dù sao thì tất cả mọi người của Tu Di giới cũng đều đã cảm nhận được, lại thêm vào đó là khi hắn khôi phục thực lực của một Tiên Vương, thì đã có rất nhiều người của Tu Di giới có suy đoán của chính mình.

Không biết đã có bao nhiêu người biết được chuyện bên trong Thiên Mang sơn còn có một Tiên Vương thứ hai tọa trấn. Nếu Lý Vân tiếp tục giấu giếm, thì cũng chẳng hề có ý nghĩa gì hết.

“Mới vừa đầu nhập vào Thiên Mang sơn, mà lại không thuộc về thế giới này nữa sao?”

Lão tổ của tộc Chu thị giơ tay vuốt râu, hai hàng lông mày nhíu chặc lại với nhau, hắn bán tín bán nghi nói: “Chẳng lẽ lại là một Tiên Vương từ thế giới khác chạy về đây sao?”

“Không sai.”

Lý Vân gật đầu, tiếp tục nói: “Nhưng nếu như các ngươi muốn biết lai lịch cụ thể của hắn thì phải mất chút phí cho tin tức này.”

Bản thân của Liễu Thanh Vũ đã không còn là bí mật nữa.

Nhưng tộc Liễu thị sau lưng hắn thì lại có vài phần giá trị.

Trong toàn bộ Thiên Nguyên giới, chẳng có một ai biết về tộc Liễu thị sau lưng của Liễu Thanh Vũ, lại càng không biết nguyên nhân tại sao Liễu Thanh Vũ chạy đến nơi này, nhúng tay vào chuyện của Địa Phủ.

“Xem ra Thiên Mang sơn chẳng hề đơn giản như tưởng tượng của chúng ta, hôm nay Địa Phủ lại ngóc đầu nổi dậy, sợ rằng chỉ dựa vào mấy thế giới này của chúng ta liên thủ lại với nhau thì đã có thể chống cự lại được.”

Thái Sơ trầm giọng nói.

Tuy rằng hắn đã trở thành Tiên Vương, nhưng hắn không có cuồng vọng đến mức mà dựa vào sức lực của một mình hắn mà có thể chống lại được toàn bộ Thiên Mang sơn.

Dù sao thì.

Hắn cũng đánh không lại chủ nhân của Thiên Mang sơn.

Còn chưa nhắc đến lại thêm một vị Tiên Vương xa lạ kia nữa.

Dựa vào uy thế của lần hạ thủ vừa rồi là có thể nhận ra thực lực của vị Tiên Vương kia, e rằng chưa bằng chủ nhân của Thiên Mang sơn, nhưng cũng chẳng thua bao nhiêu, chắc cũng là một vị Tiên Vương kỳ cựu.

Thực lực tuyệt đối hơn xa hắn.

Mà nay.

Vị Tiên Vương xa lại kia bỗng nhiên lại động thủ cách Đại Hoang thành không xa, lần này hắn đến đây là vì muốn đối phó với người nào đó hay là vì đến Thiên Cơ Lâu?

Hay là cả hai mục đích trên?

Nếu như chỉ muốn đối phó với một người nào đó thì còn dễ bàn, nhưng nếu như là đến Thiên Cơ Lâu.. Vậy thì rắc rối rồi.

Dựa vào tính tình của Thiên Cơ Lâu chủ tiền bối, e là sẽ không dấu diếm về phần tin tức, còn về phần những người đó có thể mua được tin tức gì thì khó mà nói được.

“Tiền bối vừa mới nói, vị Tiên Vương kia đã gia nhập Thiên Mang sơn, vậy e rằng đối với chúng ta mà nói thì là địch chứ không phải là bạn, việc cấp bách trước mắt là tốt nhất bên phía chúng ta cũng phải nên có thêm vài vị Tiên Vương mới tương xứng được.”

Trường Sinh chân quân trầm ngâm nói.

Hắn vung bàn tay lên, ba chiếc nhẫn trữ vật xuất hiện trước mặt đám người Thái Sơ, hắn mỉm cười nói: “Đây là chút lòng thành của tại hạ, mong hai vị nhận lấy.”

“Này.........”

Sắc mặt của Thái Sơ cứng lại, có chút ngạc nhiên mà nhìn Trường Sinh chân quân. Lúc trước.

Khi còn trong Địa Phủ, hắn và Trường Sinh chân quân còn có Mạnh Khánh Chi, mọi người đều bội thu, nhưng tất cả những tài sản của hắn đều đã dùng để đổi lấy cơ duyên trở thành Tiên Vương.

Còn Trường Sinh chân quân, tuy rằng cũng đã sử dụng một ít, nhưng chắc chắn là chẳng hao tổn quá nhiều.

Mà nay.

Hắn lại lấy ra ba cái nhẫn trữ vật, e rằng đây là tất cả số tài sản của hắn.

“Kẻ địch mạnh như Địa Phủ đang ở ngay trước mắt, tại hạ thực lực thấp kém, sợ là không thể giúp được chuyện gì lớn, chút thành ý này, cứ coi như đây là một chút tài hèn sức mọn của tại hạ vậy.”

“Nếu có thể tạo ra thêm được một vị Tiên Vương, đó là sự may mắn của chư thiên vạn giới.”

Trường Sinh chân quân không hề để tâm mà nói.

“Tấm lòng cao cả của đạo hữu, lão hủ bội phục.”

Lão tổ của tộc Chu thị vô cùng kính nể mà chắp tay thi lễ với Trường Sinh chân quân. Tự để tay lên ngực tự hỏi.

Dưới tình huống như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không ra tay dứt khoát như vậy, cho dù là hắn biết được trong toàn bộ tộc Chu thị chẳng có ai có thể trở thành Tiên Vương.

Nhưng hắn cũng sẽ không lấy ra tất cả số tài nguyên để bồi dưỡng cho một người khác. Nhưng Trường Sinh chân quân lại làm được như vậy.

Điều này làm cho hắn cảm thấy trong lúc nhất thời, không biết nên nói gì mới phải.

“Sau này còn cần gì giúp đỡ, có thể đến Thái Sơ thánh địa tìm ta, ta quyết không chối từ.”

Thái Sơ nhìn Trường Sinh chân quân một cái thật chăm chú, chân thành nói.

Giá trị của những lời nói này có hơi cao rồi, bởi vì hắn không hề nói cụ thể là chuyện gì, nói cách khác chỉ cần Trường Sinh chân quân mở miệng, hắn đều sẽ giúp một tay.

Mà cũng chẳng phải bất cứ ai đều có thể nhận được lời hứa của một vị Tiên Vương.

Trường Sinh chân quân không màng thắng thua, chắp tay đáp lễ lại hai người, nói: “Thời gian cấp bách, hai vị tiền bối nên tranh thủ đưa ra quyết định.”

Tiên Vương của Thiên Mang sơn đã đến rồi, nếu như làm không kéo thì chủ nhân của Thiên Mang sơn cũng đã ở bên ngoài Đại Hoang thành. Thời gian trôi qua.

Cũng tức là nói bọn họ đã đứng ở trước cửa của Thiên Cơ Lâu, thì bọn họ cũng chẳng cảm thấy ngạc nhiên chút nào. Trái lại.

Lý Vân lại nhàn nhã, không hề có chút vội vàng, ung dung từ tốn, chỉ là cười nhưng không nói, dường như tất cả mọi chuyện đều nằm trong tầm tay của hắn.

“Đạo hữu nói là, lão hủ cũng nên hỏi vấn đề quan trọng nhất rồi sao.”

Lão tổ của tộc Chu thị phản ứng lại, nhưng chưa kịp mở miệng hỏi thì đã bị Thái Sơ cắt ngang.

“Chờ một chút.”

Thái Sơ mở miệng.

Lão tổ của tộc Chu thị cùng Trường Sinh chân quân đứng bên cạnh, đều cảm thấy khó hiểu nhìn qua.

“Chúng ta đang ở bên trong Thiên Cơ Lâu, mà Tiên Vương của Thiên Mang sơn lại đang ở trước cửa Thiên Cơ Lâu, nếu như sau khi chúng ta rời khỏi đây, bọn họ lại đến bái kiến tiền bối...........”

Thái Sơ trầm giọng nói.

Nhưng lời còn chưa nói hết.

Mà ý nghĩa của lời nói thì không cần nói cũng biết.

Lão tổ của tộc Chu thị cũng không phải là đồ ngốc, hắn lập tức phản ứng lại, trên người hắn toát ra mồ hôi lạnh. Nguy hiểm thật.

Xém chút nữa thì mình đã bị người của Thiên Mang sơn lừa rồi.

Có thể mua đứt tin tức của Thiên Cơ Lâu, nhưng giá cả thì lại tăng lên gấp vài lần, vốn dĩ chỉ là tin tức về cơ duyên của một Tiên Vương, nhưng hôm nay lại phải trả giá cao hơn gấp mấy lần.

Bọn họ căn bản là chẳng thể nào mua được.

Nhưng nếu như họ không mua đứt tin tức này, thì chỉ cần Tiên Vương của Thiên Mang sơn tiến vào Thiên Cơ Lâu, thì có thể dễ dàng biết được tất cả hành tung của bọn họ.

Đến lúc đó.

Bọn họ sẽ giẫm vào vết xe đổ như kết cục của Ngũ trưởng lão tộc Tiêu thị.

Chương 708. Nhiều vậy sao?.

. .

“Vậy thì phải làm sao mới được đây?”

Lão tổ của tộc Chu thị bất đắc dĩ nói.

Đám người mình đã đứng bên trong Thiên Cơ Lâu, thì dù thế nào đi chăng nữa cũng không thể không mua tin tức? Nếu như mà không mua.

Thì sao để chống lại Thiên Mang sơn được chứ?

Mà như mua rồi, nếu như không xử lý tốt thì cuối cùng cũng sẽ biến thành của để dành cho Thiên Mang sơn mà thôi.

Còn về chuyện mua đứt tin tức, thì bọn họ căn bản chưa từng nghĩ đến, phải trả giá quá lớn, bọn họ không thểnào mà gánh được cái giá này. Vốn dĩ số lượng tài nguyên đủ để có thể làm cho vài người trở thành Tiên Vương.

Cuối cùng số tài nguyên này lại biến thành chỉ đủ làm cho một người trở thành Tiên Vương, vậy thì chẳng tránh khỏi quá thua thiệt. Nhìn vào cục diện trước mặt.

Nếu như chỉ thêm một Tiên Vương, thì e là cũng hẳng không thay đổi được gì.

“Hay là chúng ta hỏi tiền bối mục đích đến đây của bọn họ thì sao?”

Ánh mắt của lão tổ tộc Chu thị sáng ngời, nhẹ giọng nói.

Biết trước được mục đích của đối phương, thì đám người bọn họ cũng có thể thư thả mà bày bố, ai nói bọn họ không thể làm chim sẻ đứng sau chực sẵn một lần được chứ?

Dù sao thì.

Bên phía bọn họ cũng có một Tiên Vương mà.

Tuy rằng đánh không lại, nhưng nếu muốn chạy trốn hẳn là không khó.

“Này.........”

Thái Sơ nghẹn lời.

Hắn cảm thấy cách này vẫn không ổn.

Đối phương có hai Tiên Vương, muốn cướp miếng ăn từ trong miệng hổ, độ khó quá cao.

Hơn nữa rốt cuộc thì mục đích của hai người này đến Thiên Cơ Lâu là cái gì, thì chẳng ai có thể nắm chắc được, có thể là vì thực lực, cũng có thể là vì những chuyện khác nữa.

Thậm chí còn khả năng bọn họ chỉ đến đây để thăm dò thái độ của Thiên Cơ Lâu chủ tiền bối mà thôi. Nếu là mục đích sau cùng này.

Thì đám người mình phải bỏ ra một cái giá cực lớn chỉ để có được tin tức này, nhưng kết quả đối bọn họ mà nói, lại chẳng có bất kỳ tác dụng gì, thì đúng thật là mất nhiều hơn được.

“Không ổn.”

Thái Sơ lại lắc lắc đầu, thở dài nói: “Việc cấp bách bây giờ hẳn là chúng ta nên tăng cường thực lực, điều này không phải là giả, nhưng người của Thiên Mang sơn đã tới rồi.”

“Cũng tương đương với rất nhiều biến số vô căn cứ.”

Nói rồi.

Thái Sơ như vô tình liếc mắt nhìn Lý Vân một cái.

Biến số trong miệng hắn không phải là ai khác, mà chính là Thiên Cơ Lâu chủ đang đứng trước mắt.

Vị tiền bối này có thể khiến cho một thế giới từ suy bại trở thành hưng thịnh chỉ bằng một suy nghĩ của mình, nhưng cũng có thể khiến cho một thế giới đang hưng thịnh trở thành suy bại...

Cứ nhìn tình hình bây giờ, chỉ cần Thiên Cơ Lâu chủ hơi nghiêng về phía Địa Phủ, thì chắc chắn là bọn họ sẽ chẳng còn bất kỳ đường sống nào. Cho dù là có xuất hiện thêm vào vị Tiên Vương nữa thì cũng sẽ bị đánh bại từng người một.

Cũng may là.

Thiên Cơ Lâu chủ không tỏ ý kiến với lời hắn nói, điều này khiến cho hắn cảm thấy nhẹ nhõm hơn không ít, ít nhất thì trước mắt Thiên Cơ Lâu chủ chưa có lập trường xác định.

Sẽ không thiên vị mà giúp đỡ bất kỳ một bên nào cả.

Chuyện này đối với bọn họ mà nói, là tin tốt nhưng cũng là tin xấu. Có thể nắm bắt được cơ hội hay không, cũng chỉ có thể dựa vào chính bọn họ mà thôi.

“Tiền bối, ngài có kiến nghị gì, xin hãy mau nói ra đi.”

Trường Sinh chân quân vội vàng nói.

Trước mắt.

Người của Thiên Mang sơn đã tới đây, bây giờ bọ họ có thể rời khỏi Đại Hoang thành hay không thì cũng là một ẩn số, lúc này lại còn tiếp tục úp úp mở mở, thì đúng là lãng phí thời gian.

“Năm xưa Địa Phủ càng quét chư thiên, cho đến ngày hôm nay, trong không ít gia tộc cổ xưa có ghi chép về Địa Phủ năm xưa.”

Thái Sơ không tiếp tục vòng vo nữa, mà là gọn gàng dứt khoát nói: “Ta nghĩ là phải chăng chúng ta nên truyền tin tức Địa Phủ xuất thế ra bên ngoài.”

“Ồ?”

Nghe thấy câu nói nói.

Ánh mắt của lão tổ của tộc Chu thị cùng Trường Sinh chân quân sáng ngời.

Thực lực của bọn họ đúng thật là còn kém rất xa, cho dù là có gom góp tài nguyên lại với nhau thì chưa chắc đã có thể là đối thủ của Thiên Mang sơn.

Nhưng nếu như truyền tin tức này đến những thế giới khác, vậy thì không giống như vậy nữa.

Trong hỗn độn bao la, thế giới nhiều như cát trên sông Hằng, sau khi tìm được một thế giới hùng mạnh, chỉ cần truyền tin tức về Địa Phủ đến một thế lực khủng bố nào đó.

Đến lúc đó.

Thì e rằng sẽ có không ít cường giả đến đây.

Chỉ dựa vào một mình Thiên Mang sơn, tuyệt đối không phải là đối thủ của cả chư thiên vạn giới.

Tuy rằng thủ đoạn này không được coi như cao tay, nhưng không thể không nói đây đúng là một biện pháp thực tế nhất.

Nhược điểm duy nhất chính là hỗn độn mênh mang vô biên, bọn họ căn bản là không thể tìm được vị trí của những thế giới hùng mạnh khác, mà ngược lại xác suất tìm thấy những thế giới yếu kém hơn lại khá lớn.

Nhưng nếu như những thế giới nhỏ yếu kia có đến đây, cũng không làm nên trò trống gì, mà chỉ là tự tìm cái chếm mà thôi.

“Tiền bối, ngoài Thiên Nguyên giới ra, ngài có biết còn có thế giới nào hùng mạnh hơn nữa không?”

Lão tổ của tộc Chu thị vội vàng không chờ được mà nói.

“A.”

Lý Vân khẽ cười một tiếng, quét mắt nhìn lão tổ của tộc Chu thị một cái, nhàn nhạt phun ra hai chữ.

“Phí lời!”

Trước đây.

Khi Thiên Nguyên giới còn độc lập, những thế giới khác đều là do một tay hắn kéo về đây hợp nhất , mà nay lão tổ của tộc Chu thị lại còn cố hỏi câu này, chẳng phải là biết rõ rồi mà cố hỏi sao?

Giờ phút này.

Kể cả Thái Sơ và Trường Sinh chân quân đều có chút xấu hổ.

Bọn họ hiểu là, sở dĩ Thái Sơ đề nghị như vậy, đúng là vì coi trọng điều này của Thiên Cơ Lâu chủ, bọn họ muốn mượn sức của Thiên Cơ Lâu chủ tiền bối.

Truyền tin tức đến cho những thế giới hùng mạnh hơn.

Kể cả là khi Thiên Cơ Lâu chủ không chịu truyền tin, thì ít nhất cũng có thể chỉ cho họ một con đường.

“Những thế giới mạnh hơn gấp trăm ngàn lần Thiên Diễm giới ngày xưa thì có Thiên Ma giới, Quỷ giới, Hoang giới vv, còn mạnh hơn nữa thì có Thần giới, Tiên giới vv.”

Lý Vân nhíu mày, quét mắt nhìn mọi người một cái, cười khẽ nói: “Các ngươi muốn biết tung tích của những thế giới kia sao?”

“Nhiều vậy sao?”

Đám người Thái Sơ chặc lưỡi.

Bọn họ biết được rằng Thiên Diễm giới chính là một thế giới cường đại, cho dù là đã bị chia cắt rồi thì cũng còn có những người có tu vi Trường Sinh cảnh đỉnh phong tồn tại, nhưng lại không ngờ đến còn có rất nhiều thế giới mạnh hơn Thiên Diễm giới.

Nếu như bất kỳ thế giới nào trong số này hợp nhất về đây, thì e rằng cũng đủ để đè bẹp Thiên Mang sơn.

Chương 709. Nhưng cũng sẽ không quá khó.

. .

“Chư thiên vạn giới bao la vô tận.”

“Mà Thiên Diễm giới chẳng qua cũng chỉ là một góc của nó mà thôi.”

Lý Vân cười khẽ nói.

Trong mắt của một số sinh linh chí cường thì Thiên Nguyên giới có khi cũng chẳng được coi như là một thế giới nữa là, nhiều nhất thì cũng chỉ được coi như là một cái ao nhỏ mà thôi.

Cho dù là bị hủy diệt, cũng sẽ không khiến cho bất kỳ ai cảm thấy đau lòng. Mà nay.

Sau khi rất nhiều thế giới hợp nhất với nhau.

Thì chẳng qua cũng chỉ có thể đứng ngang hàng với một số thế giới hùng mạnh mà thôi, còn nếu như muốn vượt xa chúng thì đúng thật là quá khó khăn. Ít nhất.

Thì phải đợi đến khi hợp nhất thêm với một số thế giới cường đại, mới có chút hy vọng.

“Tiền bối nói chí phải.”

Thái Sơ gật đầu, hắn trầm ngâm nói: “Không biết trong mắt của tiền bối, sinh linh của thế giới nào trong số đó có thù lớn nhất với Địa Phủ, nguyện ý ra tay tương trợ chúng vãn bối?”

Những thế giới khác mạnh thì đúng là có mạnh thật.

Nhưng chẳng một ai có thể đảm bảo rằng sau khi đưa bọn họ đến đây, thì sẽ xảy ra tình huống dẫn sói vào nhà hay không. Vốn dĩ.

Bọn họ đã phải gắng gượng hết sức để chống cự lại Thiên Mang sơn, lỡ đâu lại rước về một đám người cùng một giuộc với Địa Phủ, trở mặt giúp đỡ Địa Phủ đối phó lại bọn họ, thì tất cả mọi chuyện coi như xong.

Dù sao thì.

Tiền bối vừa nói có Thiên Ma ciới còn có Quỷ giới vv.

Nghe tên thì biết dường như đó cũng chẳng phải là những thế giới tôn trọng hoà bình, cho dù là bọn họ đồng ý đối phó với Địa Phủ, nhưng đợi sau khi Địa Phủ bị tiêu diệt, thì bọn họ có suy nghĩ gì chẳng một ai biết được.

Nếu như bọn họ tiếp tục đối phó với Thiên Nguyên giới hoặc là Tu Di giới, đến lúc đó chẳng còn ai có thể ngăn cản được.

Mà Thiên Cơ Lâu chủ trước mặt này, theo như suy nghĩ của bọn họ, chính là một nhân vật thần thông quảng đại, nếu như Thiên Cơ Lâu chủ tiền bối ra tay, khẳng định có thể đoán định được thế giới nào tương đối căm hận Địa Phủ.

Hơn nữa......... Lại không có dã tâm quá lớn.

“Thế giới có thù với Địa Phủ thì đếm không hết.”

Lý Vân chậm rãi nói.

Năm đó.

Địa Phủ đã để lại nổi ám ảnh rất lớn cho vô số thế giới, cho đến ngày nay, vẫn có những Tiên Vương lâu đời cố kị chuyện Địa Phủ lại ngóc đầu trở lại.

Nhưng người có thể trợ giúp đám người Thái Sơ thì........ Lý Vân chỉ có thể cười trừ mà thôi.

“Các ngươi cho rằng người tu luyện đều thanh tâm quả dục hết rồi sao? Có thể leo lên đến được bước này, đều là những kẻ có chấp niệm mạnh mẽ, có một vài suy nghĩ không thực tế nên bỏ đi.”

Lý Vân nhàn nhạt nói.

Ý tứ của câu nói này hết sức rõ ràng.

Đó chính là kẻ thù của Địa Phủ thì rất nhiều, nhưng nếu như muốn người ta giúp bọn hắn trừ khử Thiên Mang sơn không công, sau khi làm xong việc vỗ vỗ cái mông rời đi, hơn nữa lại không can thiệp vào tương lai của bọn họ.

Điều này căn bản là không thể.

Phải biết rằng.

Mời thần thì dễ mà tiễn thần thì khó.

Chuyện này là xác định rồi.

Ngày xưa có một số Tiên Vương chưa biết đến sự tồn tại của Thiên Diễm giới thì cũng coi như vậy đi, mà bây giờ nếu như bọn họ biết được, mà còn biết thế giới này có tiềm lực vô biên.

Mà lại không có cường giả chiếm cứ.

Thử hỏi ai không động tâm?

“Này........”

Thái Sơ bất đắc dĩ thở dài một hơi, hắn cũng hiểu rằng một số suy nghĩ của hắn qua mức ngây thơ. Trên đời này, căn bản là chẳng có biện pháp nào là đẹp cả đôi đàng.

Trước mắt xem ra.

Điều duy nhất có thể trông chờ đó chính là hy vọng đám người đến đây không quá hung ác, hơn nữa sẽ không lạm sát vô cớ.

“Xin tiền bối hãy chỉ điểm, chỉ cần có thể cứu những thế giới bây giờ thoát khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng là được rồi.”

Thái Sơ cung kính nói.

Tạm thời hắn chưa nghĩ đến chuyện bồi dưỡng Tiên Vương.

Lão tổ của tộc Chu thị đứng bên cạnh cũng có suy nghĩ này, người của Thiên Mang sơn cũng đã đến đây rồi, cho dù là muốn mua tin tức thì bây giờ cũng không phải là lúc để mua, ít nhất phải đợi người của Thiên Mang sơn rời đi rồi mới bàn.

Tránh gặp cảnh giỏ tre múc nước công dã tràng.

Trước mắt nếu có thể mời về những người trợ giúp hùng mạnh, thì không thể nghi ngờ gì là hợp lý hơn chuyện bọn hắn tự mình bồi dưỡng Tiên Vương, dù sao thì Tiên Vương đến từ những thế giới kia, cũng không phải là kẻ yếu.

Đối đầu với Thiên Mang sơn, phần thắng sẽ nhiều hơn một chút.

“Vừa vặn”

Lý Vân nhìn lướt qua ngoài thành, không dấu vết thở dài một tiếng, mở miệng nói: “Ở phía tây đúng là có một thế giới hùng mạnh, có lẽ sẽ giúp được các ngươi một phen.”

Thế giới trong miệng hắn, không phải là thế giới nào khác, mà chính là Thần giới.

Vốn dĩ.

Nếu như đám người Vương Triệt không rời khỏi Đại Hoang thành, có lẽ có thể còn giữ được mạng sống, nhưng đối phương cứ khăng khăng rời đi, hắn cũng sẽ không ngăn cản.

Nhìn vào kết quả thì có thể nhận ra rằng e rằng chết đi là kết cục duy nhất của họ. Ít nhất.

Bọn họ cũng đã truyền được tin tức đi.

Chỉ cần truyền được tin tức đi, thì có thể thu hút được sự chú ý của tộc Liễu thị Thần giới, đến lúc đó Tiên Vương của tộc Liễu thị chạy đến đây, thì cục diện khó mà nói được.

“Xin tiền bối hãy chỉ điểm!”

Thái Sơ vui mừng quá đỗi.

Hắn tiến lên một bước, lấy ra không ít đồ vật đặt ở trước mặt của Lý Vân. Đứng bên cạnh.

Trường Sinh chân quân cùng lão tổ của tộc Chu thị cũng liếc nhìn nhau, thấy được sự vui mừng trong mắt của đối phương, có những Tiên Vương khác đến đây, mà còn trợ giúp đám người mình nữa vậy là ổn rồi.

Lão tổ tộc Chu thị trầm ngâm một lúc, cũng lấy ra một cái nhẫn trữ vật đặt ở trước mặt của Lý Vân.

Nếu như mua tin tức, vậy thì chẳng có lý do gì mà lại để một mình Thái Sơ phải bỏ tiền túi ra, ít nhiều gì thì hắn cũng muốn ra vẻ một chút, dù sao thì bản thân hắn cũng đang ở đây.

“Thế giới này không phải là thế giới nào khác là, mà chính là Thần giới!”

Lý Vân thu hồi tất cả số tài nguyên, chậm rãi nói: “Chẳng bao lâu nữa, trong Thần giới sẽ có một gia tộc cường đại phái người xuống đây.”

“Người được phải đến chính là ba Tiên Vương, thực lực không thể khinh thường, nếu như các người biết cách ứng phó thì tuy rằng không dễ gì đối phó được với Thiên Mang sơn, nhưng cũng sẽ không quá khó.”

Chương 710. Có vị trí cụ thể không?.

. .

“Biết cách ứng phó?”

Đứng bên cạnh.

Trường Sinh chân quân nhăn mày, hắn cảm nhận được có điềm không tốt.

Ba vị Tiên Vương đến đây, hơn nữa lại có thêm Thái Sơ tiền bối tương trợ, theo lý mà nói, thì hẳn là nắm chắc phần thắng khi đối phó với hai vị Tiên Vương của Thiên Mang sơn mới đúng.

Nhưng tại sao tiền bối lại còn nói ra cây đấy?

Dựa vào thực lực của tiền bối, nhất định sẽ không làm chuyện vô căn cứ, đương nhiên là câu nói kia của hắn có thâm ý.

“Xin hỏi tiền bối, ý tứ trong câu nói vừa rồi của ngài còn ám chỉ điều gì khác nữa sao?”

Thái Sơ cũng cảm giác được điều gì đó không đúng, hắn lấy ra vài món tài nguyên, đặt ở trước mặt Lý Vân, cung kính hỏi. Đã đến Thiên Cơ Lâu nhiều lần.

Thái Sơ cũng biết, phải biết được hết trọn vẹn một tin tức, nếu không thì, cuối cùng chính mình chết như thế nào cũng không biết, huống chi sau lưng hắn còn có người của Thiên Mang sơn nữa chứ?

Lỡ đâu bị người ta tính kế, vậy thì mọi chuyện cũng coi như xong xuôi.

“Các ngươi đã quên mất là người của Thiên Mang sơn đã đến bên ngoài Đại Hoang thành rồi sao?”

Lý Vân thu hồi tài nguyên, nhẹ nhàng bâng quơ nói.

Lời này vừa nói ra.

Bất kể là Thái Sơ hay là hai người Trường Sinh chân quân và lão tổ của tộc Chu thị đều thầm thốt lên một câu: “quả nhiên”.

Trước đây bọn họ cũng đã có suy đoán, có thể là chủ nhân của Thiên Mang sơn sẽ ra tay, mà nay nghe được câu trả lời khẳng định như vậy, lập tức xác nhận suy nghĩ trong lòng mình.

Vốn dĩ.

Chỉ dựa vào thực của của hai vị Tiên Vương Thiên Mang sơn thì chẳng thể nào đối phó nổi với ba vị Tiên Vương. Nhưng nếu như được Thiên Cơ Lâu chủ tiền bối chỉ điểm, vậy thì không thể nói chắc được.

Nghĩ đến đây.

Trong lòng mấy người cảm thấy vô cùng phức tạp.

Bọn họ rất muốn cầu xin tiền bối đừng chỉ điểm cho người của Thiên Mang sơn, nhưng để tay lên ngực tự hỏi, bọn họ cảm thấy sức nặng bản thân bọn họ cũng chưa đủ lớn đến mức như vậy.

Có một số lời căn bản không thể nói ra.

Lỡ đâu chọc cho Thiên Cơ Lâu chủ tiền bối cảm thấy không vui, thì đúng là mất nhiều hơn được.

“Tiền bối, không biết là ba vị Tiên Vương mà ngài vừa nói, vì sao lại đột nhiên đến nơi này của chúng ta? Bọn họ sẽ vượt giới ở đâu để đến đây?”

lLo tổ của tộc Chu thị suy nghĩ một chút, mở miệng hỏi.

Hắn cảm thấy vị thế trung lập của Thiên Cơ Lâu chủ đã vô cùng rõ ràng, thay vì cầu xin tiền bối đừng trợ giúp cho Thiên Mang sơn, chi bằng hỏi rõ ràng chi tiết về ba vị Tiên Vương kia thì lại tốt hơn.

Dù sao thì.

Thiên Cơ Lâu chủ cũng chẳng có ác ý gì với những thế giới hiện nay. Nhưng ba vị Tiên Vương kia thì chưa nói chắc được gì.

Trước mắt.

Tuy rằng Địa Phủ đã ngóc đầu dậy, nhưng không thể nào mà tin tức lại được lan truyền đi nhanh như vậy, nhanh đến mức vượt cả hỗn độn, truyền vào bên trong Thần giớ, còn đưa đến ba vị Tiên Vương nữa chứ.

Có nghĩ sao thì cũng cảm thấy dường như trong chuyện này còn cất giấu một bí mật ghê gớm.

“Tuy rằng tin tức này không quá quan trọng, nhưng giá của nó cũng không thấp.”

Lý Vân ngước mắt, liếc mắt nhìn lão tổ của tộc Chu thị một cái.

Đối phương tức khắc ngầm hiểu, đem vài món đan dược Trường Sinh cảnh đặt ở trước mặt Lý Vân, mong đợi nói: “Nhờ tiền bối giải thích mối nghi ngờ.”

“Đơn giản.”

Lý Vân thu lấy đan dược, chậm rãi nói: “Bởi vì Tiên Vương còn lại của Thiên Mang sơn đến từ Thần giới, mà giờ phút này ba vị Tiên Vương đang vượt giới đến đây, là người trong gia tộc của hắn!”

“Cùng một gia tộc?”

Mắt của lão tổ tộc Chu thị nhấp nháy, đây là lần đầu tiên mà hắn nghe được tin tức này.

Nếu như bản thân hắn đoán không lầm thì, ba vị Tiên Vương của gia tộc kia đến đây, chỉ sợ là tới để thanh lý môn hộ.

Từ điểm mà suy luận, thì lập trường của đối phương tất nhiên sẽ nghiêng về phía họ, nếu như hai bên liên thủ thì Thiên Mang sơn sẽ bị huỷ diệt trong một sớm một chiều mà thôi, mà lý do tại sao Thiên Mang sơn nhắm vào ba vị Tiên Vương vượt giới mà đến kia. Chỉ sợ cũng là do.

Hai bên xuất thân cùng một gia tộc.

“Tiền bối, không biết khi nào thì đối phương sẽ vượt giới đến đây và họ sẽ đáp xuống nơi nào?”

Lão tổ của tộc Chu thị truy vấn nói.

Điểm này rất quan trọng.

Hiện nay, Thiên Mang sơn vẫn chưa có hành động gì, nhưng đợi đến khi bọn họ tiến vào Thiên Cơ Lâu, khẳng định sẽ hỏi những câu giống như vậy, đám người mình giành trước một bước, thì có thể chạy đến chỗ kia mà sắp xếp trước một chút.

Nếu là như vậy.

Cũng là tránh cho ba vị Tiên Vương kia còn chưa biết được tình hình cụ thể, đã bị Thiên Mang sơn lừa đánh chết.

“Còn chưa đủ rõ ràng hay sao?”

Lý Vân khẽ cười một tiếng, chậm rãi nói: “Tu Di giới!”

“Tu Di giới?”

Nghe thấy ba chữ này, trong lòng đám người ở đây đều cảm thấy cả kinh, nhưng sau khi bình tĩnh lại, nếu như ba vị Tiên Vương vượt giới đến đây đã biết được tin tức.

Cho nên trực tiếp xuất hiện ở Tu Di giới, cũng là điều hợp tình hợp lý.

“Tiền bối, lãnh thổ của Tu Di giới rộng lớn bao la, có vị trí cụ thể không?”

Lão tổ của tộc Chu thị lần thứ hai mở miệng hỏi.

“Tộc Liễu thị.”

.........

Lý Vân không chút để ý nói.

Tộc Liễu thị của Tu Di giới thua xa tộc Liễu thị ở Thần giới một trời một vực, nhưng nếu như Liễu Thanh Vũ đã lựa chọn gia tộc này để đầu thai chuyển thế, thì đã chứng minh hai bên vẫn có chút quan hệ.

Chẳng qua là mối quan hệ này đã quá mức xa xăm, gần như là không còn nữa.

“Tộc Liễu thị?”

Lão tổ của tộc Chu thị mang theo vẻ suy tư, dường như hắn đã từng nghe đến tên của gia tộc này, nếu như hắn không nhớ nhầm thì đó hình như là một đế tộc.

Thực lực của tộc nhân rất bình thường, không hề có bất kỳ chỗ nào nổi trội.

Tuy rằng không được coi là mạnh, nhưng cũng không được coi là quá yếu, chỉ có thể xem như thế lực bậc trung mà thôi.

Suy nghĩ nửa ngày, nhưng hắn vẫn không đoán ra được lý do vì sao ba vị Tiên Vương kia lại lựa chọn đáp xuống đó, cuối cùng chỉ có thể kết luận là vì ngẫu nhiên mà thôi.

“Đa tạ tiền bối chỉ điểm.”

Lão tổ của tộc Chu thị chắp tay, đưa mắt liếc nhìn đám người Thái Sơ một cái, hai bên liền hiểu rõ suy nghĩ của đối phương, đồng thời chắp tay nói: “Chúng vãn bối xin tạm cáo lui.”

Có ba vị Tiên Vương tới cứu viện.

Có thể tạm thời gác lại ý tưởng sử dụng tài nguyên để bồi dưỡng Tiên Vương của mình lại, bởi vì điều này không hề đảm bảo, người của Thiên Mang sơn cũng đã tới đây rồi.

Mà đám người mình còn mua cơ duyên, muốn trở thành Tiên Vương. Vậy thì chẳng khác nào tự tìm đường chết.

Trước mắt.

Chỉ có thể mượn sức của ba vị Tiên Vương, dẹp yên Thiên Mang sơn mới là điều quan trọng nhất.

Chương 711. Ý ta đã quyết.

. .

Chương 711: Ý ta đã quyết.

Sắc mặt của Lục trưởng lão tự nhiên, nhàn nhạt mở miệng nói: “bất kể chuyện này là thật, hay là giả, giờ phút này tộc Liễu thị của chúng ta cũng không thể nào chỉ ngồi nhìn mà không quan tâm được.”

“Cần phải có thái thượng trưởng lão ra mặt giải quyết.”

“Nếu không thì, một khi chuyện này truyền ra ngoài, danh tiếng của tộc Liễu thị chúng ta sẽ sụp đổ trong chốc lát.”

Một vị thái thượng trưởng lão có quyền cao chức trọng, sau khi chuyển thế , bỗng nhiên lại gia nhập vào Địa Phủ, chuyện này nếu như ồn ào khiến cho tất cả mọi người đều biết, thì tộc Liễu thị chúng ta còn có mặt mũi mà ở lại Thần giới nữa hay không?

Lại thêm vào. Bao nhiêu năm qua.

Cũng không phải là tộc Liễu thị không có kẻ thù.

Nếu như kẻ thù của bọn họ dựa vào chuyện này mà thổi phồng mọi chuyện lên, vậy thì không ổn chút nào. Nếu mọi chuyện là giả thì còn may, nếu như chuyện này là thật..........

Bọn họ không thể nào dám chắc chắn về kết cục của tộc Liễu thị, có thể là tất cả tộc nhân đều sẽ bị liên lụy bởi chuyện của Liễu Thanh Vũ.

Bởi vì người bên ngoài cũng không thể nào chắc chắn là chỉ có một mình Liễu Thanh Vũ của tộc Liễu thị đầu nhập vào Địa Phủ, hay là toàn bộ tộc Liễu thị đều có quyết định này.

Nếu như Địa Phủ của ngày xưa lại lần nữa ngóc đầu nổi dậy, mà tộc Liễu thị lại phản bội Thần giới, thì e rằng chẳng có ai có thể ngăn cản được. Trong tình huống đó, không thể nghi ngờ gì chuyện hủy diệt tộc Liễu thị là lựa chọn tốt nhất.

“Liễu Thanh Vũ trưởng lão vẫn chưa hồi âm lại, chúng ta cũng nên chờ đợi, có lẽ mọi chuyện còn có thể thay đổi được.” Sắc mặt của lão giả kia không tốt, trầm giọng nói.

Đây là hi vọng cuối cùng của bọn họ.

Vào lúc tộc trưởng triệu tập tất cả mọi người, hắn cũng đã truyền tin cho Liễu Thanh Vũ, nhưng đáng tiếc là cho đến bây giờ thì hắn vẫn chưa nhận được hồi âm.

Giống như là Liễu Thanh Vũ vẫn chưa hề đọc tin vậy.

Điều này khiến cho nội tâm của hắn thấp thỏm, ngay cả khi nói chuyện đều có chút không đủ tự tin.

“Hồi âm?”

“A!”

Cửu trưởng lão cười lạnh một tiếng, hắn bước lên một bước, đến trước mặt của lão giả, đứng sóng vai với nhau, vẻ mặt vẫn lạnh băng, nói: “Ngươi cho rằng Liễu Thanh Vũ trưởng lão sẽ hồi âm lại sao? Kể cả khi hắn hồi âm lại, thì lời nói của hắn có được mấy phần đáng tin?”

“Chuyện hắn gia nhập Địa Phủ cũng không phải là việc nhỏ, tộc Liễu thị của chúng ta thà tin là có còn hơn là không, nếu hắn không gia nhập Địa Phủ, thì tất nhiên là mọi người đều vui mừng.”

“Cùng lắm là mấy vị thái thượng trưởng lão đi không công một chuyến mà thôi.”

“Còn nếu như mà hắn gia nhập vào Địa Phủ........’’

Nói tới đây.

Trong giọng nói của Cửu trưởng lão đã mang theo một chút sát ý khiến cho người không rét mà run. Tuy rằng không có nói ra.……

Nhưng đám người đang đứng ở đây đã hiểu rõ

Thì chính là những vị thái thượng trưởng lão được phái đến đó sẽ tự mình ra tay, thanh lý môn hộ.

“Tộc trưởng, việc này còn có rất nhiều ẩn tình, lão phu cảm thấy nên cẩn thận vẫn hơn, nếu chỉ bởi vì lời nói của một thuộc hạ, mà khiến cho tộc Liễu thị của chúng ta phải làm lớn chuyện.”

“Lại phái thêm vài vị thái thượng trưởng lão ra mặt, nếu như chuyện này mà truyền ra ngoài thì e rằng tộc Liễu thị của chúng ta sẽ trở thành trò cười!”

Lão giả có chút đau lòng nói. Lỡ đâu.

Sau khi mấy thái thượng trưởng lão chạy đến đó, phát hiện tất cả mọi chuyện chủ là hiểu lầm mà thôi, thì tới chuyện rồi.

Nói không chừng người ngoài còn tưởng rằng tộc Liễu thị mới nghe gió nổi đã tưởng mưa rơi, bị Địa Phủ dọa sợ, cứ thấy gió thổi cỏ lay thì sẽ lập tức động binh đao.

Há lại không bị người chê cười sau lưng chứ?

“Vậy thì theo như Tam trưởng giả, chúng ta nên xử lý chuyện này ra sao?”

Tộc tộc trưởng tộc Liễu thị nhướng mày, tỏ ra vô cùng quan tâm hỏi.

“Lão phu cho rằng, việc này nên âm thầm lặng lẽ giải quyết, tốt nhất là nên phái người đi tìm hiểu rõ ràng trước cũng không muộn, nếu như những người được phái đi tử vong, thì có thể chứng minh một điều là Liễu Thanh Vũ trưởng lão đã gia nhập vào Thiên Mang sơn.”

“Nếu như họ không chết thì vừa vặn có thể cho Liễu Thanh Vũ trưởng lão mộ cơ hội để giải thích.”

“Nếu là như vậy thì tộc Liễu thị của chúng ta cũng không cần phải là lớn chuyện đến mức mà tất cả mọi người đều biết được.”

Nói rồi.

Tam trưởng lão liếc mắt nhìn hai người còn lại một cái, nhàn nhạt hừ lạnh một tiếng.

Theo như suy nghĩ của hắn, cách xử lý này của hắn có thể gọi là lão luyện thành thục, là biện pháp phù hợp nhất, tránh cho tộc Liễu thị bị mất mặt trướ c toàn bộ Thần giới.

“Tam trưởng lão cũng biết những chuyện liên quan đến Địa Phủ, bất kể ra sao thì tộc Liễu thị của chúng ta cũng không thể chỉ ngồi nhìn mà không làm gì chứ?”

Sắc mặt của tộc trưởng tộc Liễu thị dần dần trở nên rét lạnh, hắn trầm giọng nói: “Liễu Thanh Vũ trưởng lão cũng không phải là người thường, hắn chính là một Tiên Vương, mà thế lực có thể khiến cho một Tiên Vương cao quý đầu nhập, thì chẳng hề bình thường chút nào!”

“Tộc trưởng. Ngươi..........”

Sắc mặt của Tam trưởng lão thay đổi, không vui nói: “Hay là tộc trưởng cũng cho rằng Liễu Thanh Vũ trưởng lão đã gia nhập Thiên Mang sơn? Nên nhớ đó chỉ là lời nói phiến diện của một bên mà thôi.”

“Ồ?”

Tộc trưởng tộc Liễu thị lạnh giọng nói: “Vậy thì sao Liễu Thanh Vũ trưởng lão lại chậm chạp không hồi âm? Tuy rằng hắn đã đã luân hồi chuyển thế, nhưng vẫn còn liên lạc với tộc Liễu thị chúng ta, thì không thể nào khi thuộc hạ của hắn đã truyền tin về, mà hắn lại chậm chạp không hồi âm.”

“Có lẽ........”

Tam trưởng lão biện giải nói: “Có lẽ Liễu Thanh Vũ trưởng lão dã gặp phải rắc rối gì rồi.”

“Chuyện rắc rối mà có thể uy hiếp đến một vị Tiên Vương, vậy thì càng cần phải có đám người thái thượng trưởng lão ra mặt mới được.”

Tộc trưởng tộc Liễu thị vung tay áo lên, lạnh lùng nói: “Ý ta đã quyết, hôm nay ta sẽ đến gặp các vị thái thượng trưởng lão, mời bọn họ ra mặt đưa Liễu Thanh Vũ trưởng lão về.”

“Nếu mọi chuyện đều là hiểu lầm, thì tộc Liễu thị của chúng ta sẽ không làm gián đoạn hành trình chuyển thế trùng tu của Liễu Thanh Vũ trưởng lão.”

“Nhưng nếu như mọi chuyện là thật, thì tộc Liễu thị của chúng ta quyết sẽ không cùng Địa Phủ thông đồng làm bậy!”

Chương 712. Chỉ cho một con đường sáng.

. .

Chương 712: Chỉ cho một con đường sáng.

Hôm sau.

Thần giới.

Trong cấm địa của tộc Liễu thi, bóng dáng của ba khí tức khủng bố lao thẳng lên bầu trời, phất tay xé rách hư không, bóng người bước vào trong đó, ngay lập tức biến mất không còn dấu vết.

Hành động này.

Khiến cho vô số thế lực trên Thần giới xôn xao theo.

Ngay bây giờ, Tiên Đế không còn nữa, chuẩn Tiên Đế thì hiếm hoi, Tiên Vương chính là chiến lực hàng đầu, đột nhiên có ba vị Tiên Vương bỗng nhiên xuất hiện.

Đây chính là một chuyện kinh thiên động địa.

Không biết có bao nhiêu người, trong lòng lộp độp một tiếng, thầm than một câu ‘không ổn’. chỉ sợ.

Là ba vị Tiên Vương kia đến để đối phó với bọn họ.

Cũng may, sau khi ba vị Tiên Vương hiện thân, thì đã biến mất không thấy tung tích, không hề có bất kỳ động tĩnh gì truyền đến, khiến cho rất nhiều người âm thầm thở phù nhẹ nhõm một hơi.

Nhưng đồng thời.

Trong lòng của bọn họ lại dấy lên một nổi nghi ngờ.

Tộc Liễu thị hành động phô trương như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?

Ba vị Tiên Vương là cả một vấn đề, ở Thần giới thì có lẽ không thể nào lộng hành không e sợ, nhưng ở các thế giới khác thì có thể sang bằng tất cả!

Nếu ba người này đáp xuống, chỉ riêng uy thế thôi thì cũng đã đủ làm vỡ nát vô số thế giới.

“..........”

Giờ phút này.

Trong lòng của rất nhiều người không hẹn mà cùng nghĩ đến.

......

Cùng lúc đó. Bên ngoài Thiên Cơ Lâu.

Chủ nhân của Thiên Mang sơn cùng Liễu Thanh Vũ sánh vai nnhau mà đến.

Hai người đứng ở trước cửa Thiên Cơ Lâu, chủ nhân của Thiên Mang sơn ngẩng đầu nhìn thoáng qua gác mái trước mặt, trong mắt mang theo vẻ nặng nề.

Trong mắt hắn. Tòa nhà trước mặt này.

Rõ ràng gần ngay trước mắt, nhưng lại như xa cuối chân trời, toàn thân tòa tháp được bao phủ bởi một tầng sương mù, khiến cho lòng người không tự chủ được mà xuất hiện cảm giác kính trọng vô biên.

“Thiên Cơ Lâu chủ, danh bất hư truyền..”

Chủ nhân của Thiên Mang sơn trầm giọng nói.

Tiếng nói vừa dứt.

Hắn lặng lẽ liếc mắt nhìn một tòa nhà cách đó không xa, rồi sau đó nhàn nhạt nói: “Chúng ta cũng đi gặp vị Thiên Cơ Lâu chủ tiền bối kia một lần đi.”

“Được.”

Liễu Thanh Vũ lãnh đầu.

Hắn đã ngưỡng mộ danh tiếng của Thiên Cơ Lâu chủ từ lâu, hôm nay có thể gặp một lần, đương nhiên là sẽ không bỏ qua cơ hội này, sau khi hai người đi vào. Cách đó không xa.

Trong một tòa nhà.

Mạnh Khánh Chi lập tức thu hồi thần thức, hắn còn cảm thấy sợ hãi vỗ vỗ ngực, nghĩ mà sợ nói: “Hù chết lão phu.”

Mới vừa rồi, thần thức của mình vừa mới quét đến thì đã bị người nọ phát giác, tuy chỉ với một cái liếc mắt nhẹ nhàng, nhưng lại khiến cho hắn có cảm giác như đang đối mặt với một con hung thú viễn cổ.

Cái loại cảm giác gần như là hít thở không thông này, hắn chưa bao giờ trải qua.

Cho dù là đối mặt với chủ nhân của Địa Phủ, cũng không có loại cảm giác này.

Nếu như hắn không phải đang ở bên trong Đại Hoang thành, thì e rằng hắn đã chạy trối chết, đương nhiên có thể chạy thoát được hay không, thì còn chưa biết.

“E rằng hai người kia không phải là thu vi Trường Sinh cảnh.”

Mạnh Khánh Chi tính toán trong lòng.

Cũng không phải là hắn chưa từng tiếp xúc với người có tu vi Trường Sinh cảnh, nhưng cho dù là Thái Sơ hay là chủ nhân của Địa Phủ cũng không thể nào mang lại cho hắn cảm giác áp lực như vậy.

Nếu không phải là người có tui vi Trường Sinh cảnh. Vậy chỉ còn một khả năng. Đó chính là Tiên Vương trong truyền thuyết!

Sở dĩ là trong truyền thuyết, là bởi vì trong kiếp sống của hắn, hắn chưa từng nghe nói đến cảnh giới này, mà sau khi những thế giới hùng mạnh như Tu Di giới hợp nhất đến đây.

Thì cảnh giới Tiên Vương cũng dần dần được biến đến rộng rãi mà thôi.

Mạnh Khánh Chi cũng chỉ là được nghe nói đến mà thôi, nhưng hắn không ngờ đến nhanh như vậy mà đã có thể nhìn thấy Tiên Vương còn sống sờ sờ. Hơn nữa.

Còn bước vào Thiên Cơ Lâu.

“Đến ngay cả Tiên Vương mà cũng phải đến gặp Thiên Cơ Lâu chủ tiền bối sao?”

Mạnh Khánh Chi thấp thỏm bất an, thế giới này biến hóa quá lớn, trước kia thì Đại Đế vẫn là chiến lực hàng đầu, nhưng hiện tại thì còn chẳng chen được vào hàng thứ hai nữa là.

Hắn có một loại cảm giác như mình bị thế giới này bỏ rơi.

Nếu như thực lực của bản thân hắn không thể tăng lên, thì sao này phỏng chừng chỉ cần một suy nghĩ của Tiên Vương cũng đủ để khiến cho hắn và Cửu U Ma tông tan thành mây khói trong nháy mắt.

Thậm chí, ngay đến cả cơ hội chạy đến Thiên Cơ Lâu cũng chẳng còn.

Thực lực chênh lệch quá lớn, chẳng thể nào là chuyện mà một chút mánh khóe nhỏ có thể bù đắp được rồi. Trừ phi.

Cửu U Ma tông dọn đến Đại Hoang thành. Chuyện này rõ ràng là không thực tế.

“Làm sao để thực lực tăng lên nhanh chóng đây?”

Mạnh Khánh Chi giống như con kiến bò trên chảo nóng, hắn có rất nhiều tài nguyên, nhưng muốn tài nguyên thông qua Thiên Cơ Lâu, rồi chuyển hóa trở thành cơ duyên, sau đó mới chuyển hóa thành thực lực.

Thì cần phải có thời gian. Không thể nào muốn là được.

Hơn nữa.

Thực lực tăng lên quá nhanh, dễ dẫn tới căn cơ không ổn, mặc dù trong thời gian ngắn mình đã trở thành Chân Tiên, bước vào cảnh giới Trường Sinh, thì đã làm sao?

Sẽ chỉ khiến cho mình trở thành đá lót đường của những thiên tài, bị khiêu chiến vượt cấp một cách vô nhân tính mà thôi.

Vốn là một thiên tài trẻ tuổi của Thiên Nguyên giới vô số năm về trước, Mạnh Khánh Chi sẽ không cho phép chuyện này xảy ra với chính mình.

“Nếu thật sự mà không được nữa, thì lão phu cũng không phải là không thể cân nhắc đến truyền thừa của Địa Phủ ......”

Mạnh Khánh Chi vuốt nhẫn trữ vật trên tay, trong con ngươi hiện lên một tia sáng lạnh, lẩm bẩm nói. Đã trải qua trận chiến ở Huyền Quang giới.

Hắn vô cùng hiểu biết về sự mạnh mẽ của Địa Phủ.

Đặc biệt là thời gian gần đây, nghe nói Tu Di giới vừa mới được hợp nhất về đây, đã nổi lên một trận sóng to gió lớn, nhưng mà cụ thể là đã xảy ra chuyện gì.

Thì hắn cũng không biết rõ.

Nhưng nghe người ta nói, hình như là có liên quan đến Địa Phủ.

Hai thế giới hùng mạnh thì đều có tin đồn về Địa Phủ, điều này đã chứng minh được sự đáng sợ của truyền thừa Địa Phủ.

Nếu như mình đã lấy được truyền thừa của Địa Phủ thì còn lo gì không thể quật khởi?

Còn về phần ảnh hưởng mang lại, vậy thì không quan trọng, chỉ cần có thực lực, hà tất phải để ý chuyện làm sao mà có được thực lực chứ?

Thứ duy nhất khiến cho hắn lo lắng chính là, thực lực của hắn chẳng là gì. Nếu như tùy tiện nhúng tay vào, chỉ sợ sẽ bị người ta dễ dàng nghiền thành bụi, còn chẳng có cơ hội mà luân hồi chuyển thế nữa.

“Chỉ mong Thiên Cơ Lâu chủ tiền bối có thể chỉ cho ta một con đường sáng!”

Mạnh Khánh Chi ngẩng đầu, nhìn về hướng Thiên Cơ Lâu, lẩm bẩm nói.

Chương 713. Trở thành chuẩn Tiên Đế?.

. .

“Vãn bối Liễu Thanh Vũ, bái kiến Thiên Cơ Lâu chủ tiền bối!”

“Vãn bối phong Thặng, bái kiến Thiên Cơ Lâu chủ tiền bối!”

Thiên Cơ Lâu nội.

Liễu Thanh Vũ cùng chủ nhân của Thiên Mang sơn cùng nhau chắp tay hành lễ.

“Ngồi đi.”

Lý Vân ngẩng đầu lên, quét mắt nhìn hai người một cái, duỗi tay chỉ ghế dựa bên cạnh, mở miệng nói.

“Đa tạ tiền bối.”

Hai người nghe thấy vậy.

Trong lúc lơ đãng, đưa mắt nhìn nhau một cái, cùng nhìn thấy suy nghĩ trong mắt của đối phương.

Tuy rằng Thiên Cơ Lâu chủ chỉ nói hai chữ mà thôi, nhưng hai chữ này đã để lộ ra thái độ của hắn, chính là không hề có bất kỳ ác gì đối với Địa Phủ.

Dù sao thì.

Nếu như có ác ý, thì ngay bây giờ đối phương đã có thể ra tay.

Trước đây, bọn họ đã từng hành động ở gần Đại Hoang thành, đối phó với hai người Trương Chính Phong cùng Vương Triệt, vốn dĩ có thể lặng yên không một tiếng động giải quyết đối phương.

Nhưng sở dĩ lại chọn gióng trống khua chiêng mà động thủ.

Đơn giản là muốn thử thái độ của Thiên Cơ Lâu chủ, dựa vào thực lực của Thiên Cơ Lâu chủ, có thể dò xét được mọi nhất cử nhất động của họ, một khi Thiên Cơ Lâu chủ muốn xuống tay với bọn họ, bọn họ có thể nhanh chóng chạy thoát.

Nhưng Thiên Cơ Lâu chủ không chọn động thủ.

Điều này vô hình trung ngầm đồng ý, đã xóa tan nổi nghi ngờ trong lòng hai người, đây cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng mà vì sao bọn họ dám đến Thiên Cơ Lâu.

“Tiền bối, vừa rồi hai người vãn bối có chỗ mạo phạm ở bên ngoài kia, xin tiền bối lượng thứ.......”

Liễu Thanh Vũ chắp tay.

Hắn biết.

Trên thế gian này, chẳng có điều gì có thể giấu được Thiên Cơ Lâu chủ.

Hai người họ có thể đã sử dụng một chút thủ đoạn nhỏ, nhưng những thủ đoạn này, không đồng nghĩa với việc là Thiên Cơ Lâu chủ không biết, đối phương có thể không truy cứu, nhưng hai người bọn họ lại không thể coi như chưa từng xảy ra.

Dù sao thì.

Hai người còn phải nhờ vả Thiên Cơ Lâu chủ.

Đối phương chỉ cần giấu diếm một chút tin tức, thì có thể đẩy hai người vào chỗ chết.

“Ồ?”

Lý Vân cười khẽ.

“Là chuyện của hai người Vương Triệt sao?”

“Dạ..........”

Liễu Thanh Vũ căng da đầu nói.

Ở nơi giao thủ, hai người kia đã từng nói ra chuyện bản thân mình gia nhập Thiên Mang sơn, hiển nhiên là hai người này đã đến Thiên Cơ Lâu một chuyến.

Chẳng ai có thể biết được giao tình của hai người bọn họ và Thiên Cơ Lâu chủ là như thế nào. Nếu vừa gặp mà đã đã thân, thì lớn chuyện rồi.

Đương nhiên.

Xác suất của chuyện này là không lớn, một người như Thiên Cơ Lâu chủ, thì chưa chắc hai người Vương Triệt cùng Trương Chính Phong đã có thể lọt vào mắt của Thiên Cơ Lâu chủ.

Nhưng là Liễu Thanh Vũ không dám đánh cuộc.

Nếu như đoán sai.

Vậy thì sẽ thua hết cả bàn cờ.

“Ta từng chỉ điểm cho hai người kia, nhưng bọn hắn chưa từng để tâm đến lời của ta, có lẽ là số kiếp như vậy.”

Lý Vân thong thả ung dung nói.

Những gì nên nói thì mình đã nói, hơn nữa mục đích ban đầu của câu nói kia, chẳng qua là cũng chỉ muốn làm hết sức để giữ lấy hai gốc cỏ mà thôi.

Nhưng hai gốc cỏ kia đúng là không biết phấn đấu, thì hắn cũng hết cách. Dù sao cũng không thể tự mình ra tay cứu bọn họ chứ?

Cũng không phải không thể tự mình ra tay, chẳng qua là không càn thiết, hai người kia còn chưa đủ tư cách để hắn phải đích thân động thủ một lần.

“Tầm nhìn của bọn họ quá hẹp, không thể nào lý giải được ý nghĩa trong lời nói của tiền bố, ngã xuống cũng là điều hợp tình hợp lý.”

Liễu Thanh Vũ chắp tay, lời nói vô cùng chân thành, nhưng sắc mặt lại trở nên nhẹ nhàng hơn.

Hắn lặng im liếc nhìn chủ nhân của Thiên Mang sơn, ngay sau đó quay đầu lại, cười khẽ nói: “Không dám gạt tiền bối, hôm nay vãn bối đến đây, thật ra là chuyện quan trọng.”

“Muốn trở thành chuẩn Tiên Đế sao?”

Lý Vân cười như không cười nhìn Liễu Thanh Vũ, nhàn nhạt nói: “E rằng người muốn tiến thêm một bước không phải ngươi, mà là người đứng bên cạnh ngươi?”

Nói rồi.

Lý Vân dời mắt nhìn chủ nhân của Thiên Mang sơn.

Thân thể của chủ nhân Thiên Mang sơn run lên, cuống quít đứng dậy, nơm nớp lo sợ, dường như là bị nhìn thấu mọi suy tư vậy, không dám đối mặt với Lý Vân.

Hắn cuối người về phía trước, chắp tay nói: “Tiền bối tuệ nhãn, vãn bội bội phục!”

Tuy là đã trải qua vô số sóng to gió lớn, thì giờ phút này chủ nhân của Thiên Mang sơn cũng không thể nào giữ được bình tĩnh, bởi vì ngay khi tiến vào, vị Thiên Cơ Lâu chủ trước mặt này đã tạo cho hắn một cảm giác ngưỡng mộ như núi cao.

Lần đầu khi hắn có được cảm giác này chính là kh Địa Phủ càng quét vạn giới.

Ngay lúc đó, khi hắn bái kiến chủ nhân của Địa Phủ, cũng đứng rất xa nhìn thoáng qua, chỉ cần liếc mắt một cái, thì đã để lại cho hắn một ấn tượng là không thể nào tiêu diệt được.

Mà nay.

Cảnh đời đổi dời.

Hắn cho rằng trên thế gian này đã không còn những người tựa như thần ma từ lâu rồi. Nhưng không ngờ tới, hôm nay lại nhìn thấy một người tương tự ở trong Thiên Cơ Lâu.

Đối mặt với người như vậy, dù có kiêm tốn đến mức nào, thì đều là điều đương nhiên, bởi vì người như vậy có thể khiến cho mình vạn kiếp bất phục chỉ trong giây lát.

“Chuẩn Tiên Đế.”

Lý Vân cười khẽ, ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, toàn bộ Thiên Cơ Lâu đều vọng lên những tiếng vang thanh thúy, dường như đang gõ vào lòng hai người kia vậy, khiến cho tâm trang của bọn họ trở nên vô cùng nặng nề.

“Các ngươi cũng biết, phóng tầm mắt nhìn khắp chư thiên vạn giới, vạn cổ thời không, chuẩn Tiên Đế đều là người kinh tài tuyệt diễm nhất?”

“Phàm là những nhân vật như vậy, đều có thể kiến lập nên một thế lực bất hủ, thiên địa diệt mà ta bất diệt, muốn trở thành một người như vậy, cũng chẳng hề đơn giản như vậy đâu.”

“Từ sau khi Địa Phủ huỷ diệt cho đến nay, các ngươi đã từng biết ai trở thành chuẩn Tiên Đế chưa?”

Lý Vân chậm rãi nói.

Lời này vừa nói ra.

chủ nhân của Thiên Mang sơn lâm vào trầm mặc, hắn đã bị phong ấn, hắn cũng chẳng biết được mấy chuyện của Tu Di giới, chứ đừng nói chi là các thế giới khác.

Liễu Thanh Vũ càng thêm nghiêm túc.

Theo như hắn biết, từ vạn cổ tới nay, thật đúng là chưa từng có chuẩn Tiên Đế nào cả.

Thế cho nên có rất nhiều tu luyện giả không còn biết đến cái cảnh giới chuẩn Tiên Đế này rồi, không ít người cho rằng, Tiên Vương chính là cái đích cuối cùng của việc tu luyện.

Nếu không phải do tộc Liễu thị của bọn họ có truyền thừa lâu đời, phỏng chừng cũng không biết trên cảnh giới Tiên Vương còn có hai cái cảnh giới nữa.

Chương 714. Chẳng lẽ là ngươi không tin ta?.

. .

Chương 714: Chẳng lẽ là ngươi không tin ta?.

“Tiền bối, nếu như vãn bối muốn tiến thêm một bước, thì phải cần bao nhiêu tài nguyên?”

Chủ nhân của Thiên Mang sơn kiên nhẫn hỏi.

Bản thân hắn chuẩn bị lâu như vậy, chính là vì ngày hôm nay, nếu như Thiên Cơ Lâu chủ cũng không có cách nào để làm cho hắn đột phá, thì e rằng hắn có chết cũng không thể nhắm mắt.

“Nhiều quá rồi.”

Lý Vân liếc mắt nhìn chủ nhân của Thiên Mang sơn một cái, nhàn nhạt nói.

“Với tư chất của ngươi, đời này không thể nào đột phá được cảnh giới chuẩn Tiên Đế, nếu như muốn tiến thêm một bước, vậy thì cũng gần với chuyện nghịch thiên sửa mệnh, ngươi có biết được những nguy hiểm trong chuyện này không?”

Lý Vân chỉ chiếc nhân trữ vật trên tay của chủ nhânb Thiên Mang sơn, từ tốn nói:

“Chỉ với số tài nguyên của hai thế giới gom góp lại với nhau, còn chưa thể nào làm người tiến thêm một bước được.”

Nếu như gom góp hết tài nguyên của Thiên Diễm giới tước đây vào tay hắn, thì có lẽ có thể làm chủ nhân của Thiên Mang sơn tiến thêm một bước.

Nhưng giờ phút này Thiên Diễm giới...........

Chẳng qua cũng chỉ mới hợp nhất lại với nhau mà thôi.

Trước đây thì Thiên Diễm giới vẫn còn là ba thế giới nhỏ độc lập, thì có được bao nhiêu tài nguyên chứ?

Còn chưa nói đến chuyện trước kia Huyền Quang giới đã bị Địa Phủ càng quét sạch sẽ, còn hai thế giới còn lại, căn bản không đủ để khiến cho ochủ nhân của Thiên Mang sơn đột phá.

“Cần nhiều như vậy sao?”

Chủ nhân của Thiên Mang sơn cứng họng.

Hắn nghĩ rằng nếu như mình muốn đột phá chuẩn Tiên Đế, tất nhiên sẽ hao tổn rất nhiều, nhưng không ngờ tới lại phải hao tổn nhiều như vậy. Phải biết rằng.

Bản thân hắn đã càng quét sạch sẽ Chân Võ giới cùng Tu Di giới rồi. Đã như vậy mà còn chưa thỏa mãn điều kiện.

Chỉ có trời mới biết, muốn tiến thêm một bước, thì cần phải có bao nhiêu tài nguyên. Đặc biệt là.

Vừa rồi Thiên Cơ Lâu chủ đã nói rõ cho hắn, hắn căn bản không có tư chất để đột phá chuẩn Tiên Đế, suýt chút nữa đã khiến cho hắn tuyệt vọng.

Cũng may là.

Thiên Cơ Lâu chủ không có nói, lực bất tòng tâm.

Chỉ cần Thiên Cơ Lâu chủ chịu hỗ trợ, bất kể là phải tốn bao nhiêu tài nguyên, hắn chẳng hề để tâm, cho dù là phải khai chiến với Thần giới cũng chẳng là gì cả.

“Từ vạn cổ đến nay chưa hề có chuẩn Tiên Đế, mà một kẻ không đủ tư chất, vận may lại ít như ngươi, lại muốn trở thành chuẩn Tiên Đế..........”

Đương nhiên là phải trả một cái giá không hề rẻ. Lý Vân nhẹ giọng nói.

Chuẩn Tiên Đế chỉ kém Tiên Vương một cảnh giới mà thôi. Nhưng có thể nói là chúng khác nhau như trời với đất.

Tiên Vương.

Mỗi một thế giới hùng mạnh đều sẽ có vài người, trong những thế giới khủng bố như là Thần giới, Tiên giới, từ xưa đến nay, sau bề dày của lịch sử.

Không biết là trên mặt nổi có bao nhiêu Tiên Vương, còn lại những kẻ lặng lẻ ẩn mình, ra ngoài trải nghiệm thì chẳng đến một ngàn cũng phải được ám trăm người.

Nhưng số lượng Tiên Vương nhiều đến như vậy mà lại chẳng có đến một vị chuẩn Tiên Đế, bởi vậy có thể thấy được độ khó của việc trở thành chuẩn Tiên Đế.

“Tiền bối có thể chỉ rõ, cụ thể cần bao nhiêu tài nguyên không?”

Chủ nhân của Thiên Mang sơn cắn răng nói.

Chấp niệm của hắn quá sâu, nếu như không thể trở thành chuẩn Tiên Đế, chỉ sợ sẽ trở nên điên loạn mất, bây giờ biết rõ bản thân hắn không hề có khả năng này, nhưng hắn lại muốn biết cái giá của nó.

“Với tư chất của ngươi, ít nhất phải có được mười vật phẩm cấp chuẩn Tiên Đế!”

“Có thể là binh khí, hay công pháp, hoặc là đan dược đều được.”

Lý Vân lạnh nhạt nói.

Lời này vừa nói ra.

Giống như một tia sấm sét bổ xuống từ trên trời, đánh lên trên người của chủ nhân Thiên Mang sơn, chấp niệm từ vạn cổ đến nay, khiến cho cả người hắn trở nên ngây ngẩn.

Mười vật phẩm........... Cấp chuẩn Tiên Đế.

Chuyện này làm người ta khó có thể tin.

Từ xưa đến nay, còn chưa chắc là đã tồn tại mười vị chuẩn Tiên Đế. Còn mình phải chạy đi đâu để kiến mười vật phẩm cấp chuẩn Tiên Đế đây?

Cho dù là những thứ đó có tồn tại, bản thân mình có thể lấy được chúng sao?

Chỉ sợ vừa mới tới gần, thì đã bị khí tức của chúng đánh cho trọng thương, dù gì thì bất cứ đồ vật gì có liên quan đến chuẩn Tiên Đế, đều không phải là thứ mà người khác có thể dễ dàng đụng vào được.

Cho dù là vị chuẩn Tiên Đế kia đã chết đi, nhưng lỡ đâu một sợi thần hồn của hắn vẫn bất diệt thì sao? Thế giới diệu kỳ, mọi chuyện đều có thể xảy ra.

Tùy tiện cướp lấy những đồ vật như vậy, cuối cùng xác suất mà mình phải mất mạng là rất lớn.

“Hừ..........”

Liễu Thanh Vũ trong lúc lơ đãng, liếc nhìn chủ nhân của Thiên Mang sơn một cái, tuy rằng hắn đã gia nhập Thiên Mang sơn, nhưng lại không phải là thuộc hạ của chủ nhân Thiên Mang sơn.

Trước mắt.

Theo như suy nghĩ của hắn thì đối phương coi như xong đời rồi.

Cho dù hắn có khả năng vô tận, cũng không thể nào lấy ra được mười vật phẩm cấp chuẩn Tiên Đế . Nếu hắn có thể kiếm được, vậy thì hắn đã chẳng phải là chủ nhân của Thiên Mang sơn.

Nếu như đối phương đã hết hi vọng rồi, vậy thì bản thân mình còn có thể cân nhắc một chút, dù sao thì mình còn có truyền thừa của Địa Phủ, lỡ đâu mình lại có thể trở thành chủ nhận của Địa Phủ đời tiếp theo thì sao?

“Xin hỏi tiền bối, nếu như vãn bối muốn tiến thêm một bước thì sao?”

Liễu Thanh Vũ tỏ ra tự nhiên nói.

Theo như hắn nghĩ thì bản thân ra đời sau khi Địa Phủ bị huỷ diệt, chỉ một thời gian ngắn sau thì đã trở thành Tiên Vương, rồi sau đó lại nghịch thiên chuyển mệnh bước vào luân hồi.

So về tài năng thì phải đáng gờm hơn chủ nhân của Thiên Mang sơn gấp nhiều lần. Chắc là.

Số lượng tài nguyên cần tiêu tốn chắc cũng ít hơn nhiều.

Nếu như hắn tiến được thêm một bước, điều này đúng là không thể không cân nhắc, rồi sau đó mình sẽ nhận chủ nhân của Thiên Mang sơn làm thuộc hạ.

“Cũng giống như hắn thôi.”

Lý Vân liếc mắt nhìn Liễu Thanh Vũ một cái, không vui nói.

“Ách.........”

Trong phút chốc.

Liễu Thanh Vũ choáng váng cả người.

Sao có thể?

Năm xưa mình còn được Thần giới xưng tụng là thiên tài hàng đầu, tại sao số tài nguyên cần tiêu hao lại bằng với chủ nhân của Thiên Mang sơn được chứ?

“Có phải là tiền bối tính sai rồi không?”

Liễu Thanh Vũ truy vấn nói.

“Chẳng lẽ ngươi không tin ta?”

Lý Vân liếc mắt, giọng điệu lạnh lùng, mang theo gai góc.

Chương 715. Cũng không phải ai cũng có thể biết được.

. .

“Ta cũng không có đủ tố chất để trở thành chuẩn Tiên Đế sao?”

Liễu Thanh Vũ trợn mắt cứng họng.

Bản thân hắn đường đường là thiên tài của cả một thế hệ, vượt trội hơn người của cả một thế hệ trên Thần giới, sao lại có thể không có tố chất để trở thành chuẩn Tiên Đế được chứ?

Chuyện này không khoa học chút nào.

“Nói đúng ra, ngươi mạnh hơn hắn một bậc, nhưng cũng không nhiều lắm, số tài nguyên cần tiêu hao thì cũng giống nhau.”

Lý Vân nhẹ nhàng thờ ơ nói.

“Này.........”

Chủ nhân của Thiên Mang sơn và Liễu Thanh Vũ không biết nói gì nữa.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, gần như là đều nhìn thấy được sự tuyệ vọng trong mắt của đối phương.

Một người thì cần đến mười vật phẩm cấp chuẩn Tiên Đế, hai người cộng lại với nhau là hai mươi món, gần như là khỏi cần nghĩ ngợi thêm nữa.

Chớ nói chi đến Thần giới.

Mà ngay đến cả Tiên giới, mạnh hơn Thần giới rất nhiều.

Ngoại trừ trong sách cổ có ghi chép lại là có một vị Tiên Đế, ba vị chuẩn Tiên Đế ra, thì chẳng còn có bất kỳ ghi chép nào khác nữa, nói cách khác, gom góp hết tất cả tài nguyên của chư thiên vạn giới lại.

Gần như là không đủ để giúp cho hai người trở thành chuẩn Tiên Đế. Không phải vì những nguyên nhân khác.

Mà chỉ là vì chuẩn Tiên Đế vô cùng ít ỏi, từ xưa đến nay, chỉ xuất hiện hai vị Tiên Đế, một vị là Tiên Đế của Tiên giới, một vị là Tiên Đế của Địa Phủ.

Chuẩn Tiên Đế thì nhiều hơn một chút, nhưng cũng vô cùng ít ỏ, đếm trên đầu ngón tay.

Còn những đồ vật mà Tiên Đế lưu lạ, hai người bọn họ còn chẳng dám mơ đến, căn bản là không thể nào lấy được, còn những đồ vật mà chuẩn Tiên Đế lưu lại thì cũng đã mai một, mất dạng.

Có đủ để cho một người đột phá hay không, cũng khó mà nói chắc được.

Càng chưa nói đến chuyện là làm cho người còn lại bước được đên bước cuối cùng.

“Xin hỏi tiền bối, ngài có biện pháp nào khác để giúp hai người vãn bối tiến thêm một bước không?”

Chủ nhân của Thiên Mang sơn dò hỏi.

“Không có.”

Lý Vân ngẩng đầu.

Mắt trong suốt mà nhìn hai người, trầm giọng nói: “Các ngươi cho rằng dễ dàng đạt đến chuẩn Tiên Đế lắm sao? Biện pháp chỉ có một, mà cũng chỉ có một lối đi mà thôi.”

“Trong chuyện này có sự nguy hiểm rất lớn, nếu ta đã chỉ điểm cho các ngươi rồi, nhưng có thể thành công đi đến được bước cuối cùng hay không thì rất khó nói.”

“Chỉ có một biện pháp, mà còn chứa đựng nguy hiểm cao....... “ Chủ nhân của Thiên Mang rùng mình.

Trong lòng hắn bỗng nhiên xuất hiện một dự cảm không ổn, trực giác nói cho hắn, có lẽ đây cũng chẳng phải là biện pháp gì hay ho, có thể chuyện này có liên quan đến một chuẩn Tiên Đế nào đó.

Dù sao thì.

Thứ mà có thể khiến một vị Tiên Vương, đột phá thành công trở thành một chuẩn Tiên Đế, ít nhất cũng phải là cơ duyên của một người có tu vi từ chuẩn Tiên Đế trở lên lưu lại, cứ thử tưởng tượng, nếu chuyện này có liên quan đến một Tiên Đế thì cũng là điều nên có.

“Tiền bối, nếu như Liễu Thanh Hoằng muốn trở thành chuẩn Tiên Đế, thì cần bao nhiêu tài nguyên?”

Liễu Thanh Vũ nhẹ giọng hỏi.

Liễu Thanh Hoằng là người xuất sắc nhất trong tộc Liễu thị từ xưa đến nay, thực lực của hắn đã đạt đến cảnh giới Tiên Vương đỉnh phong, chỉ còn kém một chút nữa thì sẽ bước chân vào cảnh giới chuẩn Tiên Đế.

Trong Thần giới.

Vẫn luôn có lời đồn đãi, Liễu Thanh Hoằng là người có hy vọng lớn nhất trở thành chuẩn Tiên Đế.

Những người được liệt vào danh sách giống như Liễu Thanh Hoằng, chẳng có một ai nằm ngoài những kẻ đã sống rất lâu đời, chỉ có một mình Liễu Thanh Hoằng là ra đời sau trận đại chiến ở Địa Phủ, hắn còn sinh sau đẻ muộn hơn cả Liễu Thanh Vũ nữa.

“Thiên tài già kia của tộc Liễu thị các ngươi sao?”

Lý Vân cười khẽ nói.

“Ách.......... Dạ.”

Liễu Thanh Vũ xấu hổ nói.

Tuy rằng Liễu Thanh Hoằng ra đời muộn, nhưng nếu như so với hắn mà nói thì tính đến hiện tại, hắn cũng đã sống được hàng tỉ năm rồi.

Bất kể là ở một thế giới nào thì cũng đã thành một lão quái vật không hơn không kém. Gọi hắn là thiên tài già cũng chẳng có gì là quá đáng.

“Cũng giống như các ngươi mà thôi.”

Lý Vân không mặn không nhạt nói.

“.......... giống nhau?”

Liễu Thanh Vũ gần như là hoài nghi bản thân hắn nghe lầm..... Sao có thể?

Tư chất của Liễu Thanh Hoằng, đến ngay cả hắn cũng cực kỳ bội phục, nếu nói bản thân hắn là một nhân vật có một không hai trong một thế hệ, thì Liễu Thanh Hoằng là một nhân vật có một không hai trong cả nửa kỷ nguyên!

Trong mấy ngàn vạn năm, chưa từng có ai có thể phá vỡ được kỷ lục tu luyện của hắn.

Khi hắn ra đời, lúc ấy tộc trưởng tộc Liễu thị đã từng nói rằng Liễu Thanh Hoằng - con trai hắn có tố chất của một Tiên Đế.

Trên thực tế.

Cũng đúng là như thế.

Liễu Thanh Hoằng đúng là giống như một vị Tiên Đế trẻ tuổi, không có đối thủ trong những người có cùng tu vi, trong khoảng thời gian ngắn đã bỏ xa tất cả mọi người, cuối cùng lại trở thành Tiên Vương từ rất sớm.

Khiến cho vô số người hâm mộ không thôi.

Nhưng một nhân vật kinh tài tuyệt diễm như vậy.

Mà Thiên Cơ Lâu chủ tiền bối lại nói hắn cũng cần đến mười vật phẩm cấp chuẩn Tiên Đế, điều này có nghĩa là gì?

Phải chăng có nghĩa là tất cả những người có tu vi Tiên Vương đỉnh cao đều phải cần số lượng tài nguyên giống như nhau? Nói cách khác.

Con đường trở thành chuẩn Tiên Đế đã bị chặn đứng rồi sao?

Muốn trở thành chuẩn Tiên Đế, gần như là chuyện không có khả năng?

“Tiền bối, phải chăng trong chuyện này còn có ẩn tình gì?”

Liễu Thanh Vũ hỏi với vẻ mặt nghiêm túc.

Số tài nguyên mà mỗi một cá nhân phải hao tổn để trở thành chuẩn Tiên Đế gần như là giống nhau, điều này đồng nghĩa với việc trong chuyện này có điều gì đó bí ẩn.

Ít nhất.

Theo như hắn nghĩ thì, hắn và Liễu Thanh Hoằng mạnh hơn một chút so với những Tiên Vương khác.

Mà chủ nhân của Thiên Mang sơn, có thể sinh tồn qua bao nhiêu năm tháng như vậy thì cũng có chỗ hơn người, đáng ra là không cần phải tốn nhiều tài nguyên như vậy mới có thể miễn cưỡng trở thành một chuẩn Tiên Đế.

“Tất nhiên là có ẩn tình.”

Lý Vân gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, chậm rãi nói: “Nhưng mà cũng không phải ai cũng có thể biết được ẩn tình này.”

Nói rồi.

Lý Vân nâng chén trà, từ tốn nhấp một ngụm. Ý tứ không cần nói cũng biết.

Chương 716. Đây chẳng phải là hại người hay sao?.

. .

“Quả nhiên.”

Liễu Thanh Vũ thầm nghĩ trong lòng. Trong những năm tháng xa xưa trước đây.

Tuy rằng rất khó để chạm đến cảnh giới Chuẩn Tiên Đế, nhưng trong những năm tháng dài rộng đó cũng đã xuất hiện một hai người, nhưng mãi cho đến ngày nay, Địa Phủ đã bị diệt vong sau nhiều năm.

Nhưng lại chưa từng có chuẩn Tiên Đế xuất hiện. Dù có nhìn thế nào thì cũng có chút không thực tế.

Nếu như trong này không có chút gì bí mật thì, hắn là không tin.

“Tiền bối, tin này đáng giá bao nhiêu?”

Liễu Thanh Vũ mở miệng hỏi. Vừa rồi.

Ý nghĩa trong câu nói vừa rồi của tiền bối đã rất rõ ràng rồi, hắn cũng không phải là đồ ngốc, nếu như muốn biết được loại tin tức này thì phải dùng những đồ vật có giá trị tương đương để trao đổi.

Còn cụ thể cần bao nhiêu tài nguyên, vậy thì phải xem ý của Thiên Cơ Lâu chủ.

“Không nhiều lắm.”

Lý Vân nhún vai, chậm rãi nói: “Một vật phẩm cấp Tiên Vương là được rồi, dù sao thì cũng không phải chỉ có một người biết tin này.”

“Ồ??”

Liễu Thanh Vũ và chủ nhân của Thiên Mang sơn đều nhíu mày.

Hai người bọn họ đã chuẩn bị tâm lý sẽ mất một đống máu.

Trăm triệu lần không ngờ rằng chỉ cần một vật phẩm cấp Tiên Vương, là có thể biết được một bí mật động trời, khiến cho hai người bọn họ nhất thời chưa kịp phản ứng lại.

Theo lý mà nói.

Loại tin tức tuyệt mật này ít nhất phải có giá từ một vật phẩm cấp chuẩn Tiên Đế trở lên? Rồi sau đó.

Bọn họ nghĩ đến chuyện tin tức, không chỉ có một người biết, trong lòng lại nhanh chóng bình tĩnh lại.

Trong tay của chủ nhân Thiên Mang sơn xuất hiện một cái tháp nhỏ vô cùng cổ kính, đưa đến trước mặt của Lý Vân, cung kính nói: “Xin thỉnh tiền bối giải đáp nghi ngờ.”

Cổ tháp này.

Cũng chẳng phải thứ nào khác, mà chính là cổ tháp hắn cướp được từ tộc Tiêu thị, bây giờ lấy ra để đổi lấy một tin tức thì cũng rất hợp lý. Nhưng mà sau khi Lý Vân nhận lấy nó, cẩn thận đánh giá cái cổ tháp này, rồi thu lại nó. Hai người bọn họ đứng bên cạnh.

Đã có chút nóng lòng. Lý Vân chậm rãi mở miệng.

“Bao nhiêu năm nay, chẳng có ai có thể trở thành chuẩn Tiên Đế, nguyên nhân rất đơn giản, đó chính là có người chặt đứt một phần pháp tắc Thiên Đạo, cắt đứt con đường của tất cả mọi người.”

“Cái gì?”

Nghe thấy câu nói đó.

Liễu Thanh Vũ và chủ nhân của Thiên Mang sơn mắt to trừng mắt nhỏ, suy nghĩ đầu tiên trong đầu đó là không thể nào. thiên đạo pháp tắc.

Đó là cái gì?

Đó là nền tảng của một thế giới, thậm chí là của vô số thế giới. Há là chuyện mà sức người muốn chặt đứt là chặt được được đâu? Đây cũng chẳng phải là chuyện đùa.

Nhưng nghĩ đến đây là do chính miệng Thiên Cơ Lâu chủ tiền bối nói, bọn họ cố kiềm chế sự kinh ngạc trong lòng, lẳng lặng chờ Lý Vân nói tiếp.

Bọn họ biết rằng nếu như Thiên Cơ Lâu chủ đã nói như vậy, khẳng định là có lý do của hắn.

“Nói chính xác là chỉ chặt đứt con đường phía trước của các ngươi mà thôi.”

.

“Này.........”

Liễu Thanh Vũ khó hiểu, hắn không hiểu ra làm sao, chắp tay nói: “Tiền bối có thể nói rõ được không?”

“Con đường tu luyện này của các ngươi đã không còn đi tiếp được nữa, bởi vì thiên địa pháp tắc không cho phép, trừ phi có người có thể lập ra một con đường tu luyện mới.”

“Nếu không thì vĩnh viễn sẽ không xuất hiện thêm một chuẩn Tiên Đế, thậm chí là Tiên Đế nào nữa.”

“Từ xưa đến nay, có một người phát giác ra một số điều không đúng, muốn bù đắp lại cho con đường phía sau, nhưng phần khiếm khuyết của thiên địa pháp tắc, cũng không phải là thứ mà sức người có thể bù đắp lại được.”

Lý Vân thong thả ung dung nói.

Mỗi một câu một chữ giống như sét đánh giữa trời quang, đánh vào đầu óc của hai người, khiến cho bọn họ không thể nào bình tĩnh lại được, con đường tu luyện bị cắt đứt?

Vậy thì phải làm như thế nào đây?

Ý nghĩa trong câu nói này của tiền bối đã rất rõ ràng, đó chính là trong hệ thống tu luyện hiện tại, cho dù là ngươi có tu luyện bất kỳ loại công pháp nào, mà nếu như không thoát khỏi vi của hệ thống này.

Thì vĩnh viễn cũng không thể nào có thể xuất hiện người có tu vi chuẩn Tiên Đế.

Trừ phi xuất hiện người có thể thành lập một hệ thống tu luyện mới. Nhưng một nhân vật như vậy.

Cả một kỷ nguyên cũng chẳng thể xuất hiện được một người, chờ cho đến khi hệ thống tu luyện mới xuất hiện, thì chỉ có trời biết đến ngày tháng năm nào.

“Ý của tiền bối là, nếu như chúng vãn bối muốn trở thành chuẩn Tiên Đế, thì phải sáng tạo ra một con đường tu luyện mới hay sao?”

Chủ nhân của Thiên Mang sơn đầy chua xót nói.

Đối với hắn mà nói, thì việc sáng tạo ra một bộ công pháp hoàn toàn mới thì quả thực quá đơn giản, dù sao thì thực lực Tiên Vương của hắn đã có sẵn đó, ý tưởng chợt xuất hiện trong đầu thì đã có ngay một bộ công pháp xuất sắc rồi.

Bất kỳ một ý tưởng nào cũng có thể tạo thành một công pháp, đủ sức cho người ta có thể thành Đế. Đây là ưu điểm của kẻ mạnh, thực lực dư dả. Đối với hắn mà nói, việc sáng tạo ra một bộ công pháp cũng đơn giản như là ăn cơm uống nước vậy.

Nhưng mà muốn sáng tạo ra một hệ thống tu luyện hoàn toàn mới. Điều này quả thực là khó khăn.

Trong hệ thống tu luyện này, hắn đã đạt đến cảnh giới Tiên Vương đỉnh cao, con đường phía trước đã hoàn toàn bị bịt kín rồi, muốn thoát khỏi phạm trù này, đi con đường riêng của mình, quả thực khó như lên trời.

Có thể nói.

Thực lực càng cao, thì càng bị hệ thống tu luyện trước mắt hạn chế càng lớn, cũng giống như một Tiên Vương như hắn. Vậy thì có thể nhận định rằng, thành tựu cả đời này chỉ đến thế này mà thôi.

“Xin hỏi tiền bối, rốt cuộc thì ai đã chặt đứt con đường phía trước?”

Liễu Thanh Vũ trầm giọng hỏi.

Sắc mặt hắn âm trầm như nước, tâm tình vô cùng nặng nề, ngày xưa không biết thì cũng coi như thôi, nhưng bây giờ đã biết rồi, hắn hận không thể nào tự tay sang bằng phần mộ tổ tiên của kẻ đã chặt đứt Thiên Đạo.

Chẳng phải là làm hại người hay sao chứ? Hơn nữa.

Không phải chỉ làm hại một người hai người, mà lại làm hại vô số người, có thể nhận ra được nếu như sau này không có nhân vật khai sáng xuất hiện, thì tất cả mọi người đều hoàn toàn bị kìm hãm.

Theo như suy nghĩ của hắn, thì người có thể làm được chuyện này, hơn nữa có đủ thực lực và động cơ. E là.

Chỉ có chúa tể của Địa Phủ trong truyền thuyết kia mà thôi!

Chương 717. Cũng không phải rất khó.

. .

“Dạ Phong Hành.”

Lý Vân chậm rãi phun ra ba chữ. Nghe thấy ba chữ này.

Chủ nhân của Thiên Mang sơn và Liễu Thanh Vũ đều cảm thấy bối rối. Người kia là ai?

Chưa từng nghe thấy cái tên này mà.

Chẳng lẽ là tên của thật của chủ nhân Địa Phủ ngày xưa sao? Dù sao thì.

Sau khi Địa Phủ càng quét khắp chư thiên, thì chẳng còn ai nhắc đến tên thật của hắn nữa, cái tên này đã trở thành một điều cấm kỵ, bất kỳ ai nhắc đến cái tên này thì hắn đều có thể cảm nhận được.

Nếu như nói đến chuyện tốt lành thì cũng coi như thôi.

Còn nếu như nói những lời bậy bạ, thì e rằng chủ nhân của Địa Phủ chẳng hề nề hà gì mà dùng một tia suy nghĩ để giết chết ngay kẻ dám nhắc đến tên của hắn.

Cũng chính vì nguyên nhân này.

Dần dà.

Mà tên tuổi của người sáng lập ra Địa Phủ đã chẳng còn nữa. Trên đời này cũng chẳng có ai có thể biết được tên thật của hắn nữa.

“Sai rồi.”

Lý Vân đưa mắt nhìn Liễu Thanh Vũ và chủ nhân của Thiên Mang sơn một cái, nháy mắt đã nhìn thấu suy nghĩ trong đầu của hai người này, hắn lắc lắc đầu, nói: “Có lẽ là các ngươi không biết hắn.”

“Nhưng hắn còn có một tên gọi khác, đó là Thần Đế.”

“Hắn đã từng kiến lập nên một thế lực không hề thua kém Địa Phủ, tên của nó là Thần Đình.”

“Thần........... Đình?????”

Đứng bên cạnh.

Thân thể của chủ nhân Thiên Mang sơn run lên, trong đôi mắt hắn là vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Có lẽ là bởi vì Liễu Thanh Vũ sinh sau đẻ muộn, chưa từng trải qua trận chiến năm xưa ở Địa Phủ, nhưng hắn lại đã từng nếm trải, bất kể là chủ nhân của Địa Phủ hay là chủ nhân của Thần Đình.

Đều là những nhân vật mà chỉ cần một động tác nhỏ là đủ có thể hủy thiên diệt địa.

Cho dù là có đứng xa để nhìn thôi, thì cũng đủ để khiến cho tâm hồn con người chấn động dữ dội, huống hồ chỉ là những người mà đứng gần hai người kia.

Cho đến ngày nay.

Lại nghe nhắc đến tên của hai người này, chủ nhân của Thiên Mang sơn cũng không khỏi cảm thấy hãi hùng khiếp vía. Dường như là chính bản thân hắn lại trở về những ngày tháng đắm chìm trong máu lửa kia.

Cho dù là hắn đã đạt đến tu vi Tiên Vương đỉnh phong từ lâu rồi, nhưng hắn vẫn tự hỏi bản thân, nếu như lại một lần nữa trở về niên đại kia, thì vẫn chẳng có chút cảm giác an toàn nào, bởi vì trận chiến ấy quá mức khủng bố.

Từ Tiên Đế, chuẩn Tiên Đế cho đến Đại Đế, Thánh Nhân, đã có không biết bao nhiêu tu luyện giả bị cuốn vào trận chiến năm đó. Chiến trường lan rộng vô số thế giới.

Một Tiên Vương như hắn mà tham dự vào, thì cũng chỉ như một gợn sóng hơn lớn mà thôi.

Căn bản là không thể làm nên trò trống gì trong thế cục tổng thể của chiến trường, cái loại cảm giác bất lực kia khiến cho đầu óc hắn như phát điên, thật sự là quá sức đáng sợ.

“Tiền bối nói là người đã ra tay chặt đứt con đường phía trước, chính là chủ nhân của Thần Đình sao?”

Liễu Thanh Vũ có chút không thể tin nói.

Vị Thần Đế này chính là Tiên Đế đầu tiên trong lịch sử, mà cụ thể điều này có phải là sự thật hay không, thì không biết được, nhưng trong sách cổ có ghi lại như vậy.

Nếu như không có vị Thần Đế này chứng đạo.

Cho đến bây giờ, có thể là trong lòng của vô số người chuẩn Tiên Đế đã là cảnh giới tối cao rồi.

Cho dù là vị Thần Đế kia đã sớm đã biến mất trong dòng sông lịch sử, mà Thần Đình do một tay hắn kiến lập cũng đã tan thành mây khói rồi. Nhưng mà hệ thống tu luyện mà hắn lưu lại vẫn phát triển mạnh mẽ.

Có thể nói.

Trong thời đại bây giờ.

Mỗi một tu luyện giả đều đang đi theo con đường của Thần Đế.

Nhưng cũng chính vì nguyên nhân này mà khiến cho người ta cảm thấy có chút không thể tin, người mà ra tay chặt đứt con đường tu luyện lại chính là người sáng tạo ra hệ thống tu luyện này.

Điều này khiến cho người ta không thể hiểu được.

Hắn làm như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?

Cho dù là muốn chặt đứt thì ngươi cũng nên chặt đứt con đường tu luyện mà chủ nhân của Địa Phủ kiến tạo ra mới phải chứ, dù sao thì chủ nhân của Địa Phủ cũng là kẻ tạo ra một lối đi mới, sáng tạo ra một con đường tu luyện hoàn toàn mới.

Để phòng ngừa Địa Phủ tro tàn lại cháy, chặt đứt con đường tu luyện phía trước của Địa Phủ, chẳng phải là rất tốt hay sao? Hà cớ gì mà đích thân chặt đứt truyền thừa của mình chứ?

“Đúng vậy.”

Lý Vân gật đầu, đồng thời nhìn Liễu Thanh Vũ một cách thâm thúy, giọng điệu có chút trầm thấp: “Con đường tu luyện mà do chủ nhân của Địa Phủ sáng tạo ra, cũng đã bị chặt đứt”

“Ta..........”

Lửa giận trong lòng Liễu Thanh Vũ bùng phát.

Vị Thần Đế kia cũng thâm hiểm quá đi mất. Chặt đứt tất cả con đường tu luyện, vậy chẳng phải là chặt đứt con đường tu luyện của tất cả mọi người rồi hay sao?

Uổng công bọn họ cực khổ thâu tóm truyền thừa của Địa Phủ. Kết quả coi như xong.

Tất cả đều trở thành hoa trong gương, trăng trong nước.

Nếu như Tiên Vương là điểm dừng cuối cùng, thì tất cả những gì mà bọn họ đã làm trước đây, chẳng phải nực cười như một thằng hề hay sao? Không thể tiến thêm một bước thì cũng thôi đi.

Mà ngược lại còn dính dáng đến Địa Phủ, đắc tội với một đám kẻ thù, dù sao thì một số sinh linh ở Thần giới cũng sẽ không dễ dàng mà buông tha cho bọn họ, chắc chắn là sẽ đuổi đến xử lý bọn họ.

“Thật ra thì muốn sáng tạo ra một con đường tu luyện hoàn toàn mới, cũng không phải rất khó.”

Lý Vân nhẹ nhàng hững hờ nói.

Có thể những người khác sẽ bị hạn chế tầm nhìn, nhưng hắn chỉ bẻ ngón tay thôi thì cũng đã có thể đếm ra được đến vài loại, ví dụ như: Thân vi chủng, hoa phấn lộ .........

Mà thứ thấp kém nhất thì cũng có Nhất thủ đấu khí, hoặc là Bách vạn niên hồn hoàn.

Nếu như loại xuất sắc ưu tú thì trực tiếp sáng tại ra Kim đan đại đạo, cũng chẳng phải là không thể.

Lý Vân có thể nghĩ ra được nhiều con đường tu luyện mới dễ như trở bàn tay, nhưng còn sinh linh của thế giới có thể sáng tạo ra được hay không, vậy thì khó mà nói.

Cho dù Lý Vân có nói cho họ tên và ý nghĩ của những hệ thống tu luyện đó.

Nhưng chờ cho đến khi bọn họ thử nghiệm, rồi cuối cùng hoàn thiện hệ thống tu luyện này thì, còn không biết là phải đến ngày tháng năm nào nữa.

Đương nhiên.

Theo như suy nghĩ của Lý Vân.

Nếu như không được số mệnh Thiên Đạo che chở, thì tự tiện khiến tạo ra một con đường tu luyện mới, thì nguy cơ bị tẩu hỏa nhập ma sẽ càng lớn hơn.

Nói không chừng, một ngày nào đó còn chết đi một cách không rõ ràng nữa.

Chương 718. Lan truyền khắp chư thiên vạn giới thì sao?

. .

“Tiền bối cứ đùa.”

Liễu Thanh Vũ chua xót nói.

Theo như suy nghĩ của hắn.

Thực lực của vị Thiên Cơ Lâu Chủ tiền bối trước mắt này, đương nhiên là phải trên cảnh giới Tiên Vương, thấp nhất là chuẩn Tiên Đế, cao nhất thì có thể là một Tiên Đế.

Đối phương chắc chắn là đã kiến tạo một con đường tu luyện ra thuộc về chính mình.

Nếu như có thể đi theo con đường của hắn, trở thành một vị chuẩn Tiên Đế, tất nhiên là không khó, nhưng vị tiền bối trước mặt này, dường như không hề có suy nghĩ muốn truyền phương pháp tu luyện lại cho bọn họ.

Điều này cũng khiến cho bọn họ không dám mở miệng dò hỏi. Còn về phần.

Có lẽ đối với Thiên Cơ Lâu Chủ mà nói, kiến tạo ra một con đường tu luyện khác thì vô cùng đơn giản, nhưng đối với bọn họ mà nói, thì chẳng khác gì một ngõ cụt.

Nếu như tùy tiện làm thử, nói không chừng trực tiếp tẩu hỏa nhập ma.

“Thần Đế làm như vậy, tuy rằng đoạn tuyệt tương lai của Địa Phủ, nhưng đồng thời cũng chặt đứt tương lai của tất cả mọi người, hà tất phải làm vậy?”

Liễu Thanh Vũ thở dài nói.

“Hắn phòng ngừa đại họa mà thôi.”

Lý Vân hờ hững lạnh lùng nói.

Chẳng ai có thể biết được là sau này Địa Phủ có tro tàn lại cháy hay không, mặc dù Địa Phủ đã bị sang phẳng rồi, nhưng trên con đường tu luyện mà bản thân hắn sáng tạo ra, có khi nào lại tiếp tục sinh ra một kẻ có dã tâm nữa hay không?

Vị Thần Đế kia đã trực tiếp chặt đứt tất cả những con đường dẫn bước đến tu vi chuẩn Tiên Đế. Muốn giới hạn cho tất cả người tu luyện dừng lại ở mức cảnh giới Tiên Vương mà thôi. Nếu là như vậy.

Thì cho dù có kẻ nảy sinh dã tâm không nên có, cũng sẽ chẳng thể mang lại ảnh hưởng quá lớn, dù sao thì tuy rằng Tiên Vương có mạnh mẽ đi chăng nữa, thì cũng có không ít những người như vậy.

Sẽ không giống với Tiên Đế, một khi ra tay thì sẽ ảnh hưởng đến cả chư thiên vạn giới.

“Tiền bối, tại hạ có thể hiểu được nổi khổ tâm của Thần Đế, nhưng vừa nãy tiền bối đã có nói, có thể làm cho người ta thành công đạt đến cảnh giới chuẩn Tiên Đế, có thật vậy không?”

Liễu Thanh Vũ chà xát hay tay, tò mò hỏi. Đi theo đường của người ta thì chẳng được rồi.

Nhưng trước mắt Thiên Cơ Lâu Chủ có cách, hắn vẫn không muốn từ bỏ cơ hội này, bất kể là biện pháp gì, bất kể là nguy hiểm ra sao, hắn cũng muốn thử một lần.

Đứng bên cạnh.

Chủ nhân của Thiên Mang sơn cũng tỉnh táo lại.

Hắn cũng rất tò mò về biện pháp như lời của Thiên Cơ Lâu Chủ nói.

Nếu như có thể tiến thêm một bước, như vậy thì trong chư thiên vạn giới, hắn sẽ chẳng còn bất kỳ đối thủ nào, bởi vì tiền bối đã nói là tu luyện con đường phía trước đã bị chặt đứt.

Có thể khẳng định là một khi hắn trở thành chuẩn Tiên Đế, thì đó chính là thiên hạ vô địch! Còn về phần.

Tiên Đế hoặc là chuẩn Tiên Đế ngày xưa, còn sống hay không, hắn chưa nghĩ tới, bởi vì theo như suy nghĩ của hắn thì những nhân vật như vậy, sau khi trải qua trận chiến năm xưa ở Địa Phủ.

Mặc dù chưa chết đi, thì cũng chỉ còn lại chút hơi tàn mà thôi, chẳng thể nào mang lại uy hiếp quá lớn cho hắn.

“Tất nhiên là thật.”

Lý Vân gật đầu, hắn thong thả ung dung nói: “Tuy rằng ta có biện pháp làm cho các ngươi bước vào cảnh giới tiếp theo, nhưng e rằng hai người các ngươi không trả nổi cái giá đó mà thôi

“Điểm này, vãn bối hiểu rõ.”

Liễu Thanh Vũ tò mò hỏi: “Nhưng tiền bối có thể tiết lộ một chút về biện pháp cụ thể để trở thành chuẩn Tiên Đế được không? Cũng là để cho trong lòng ai người vãn bối có chút lòng tin không?”

Lời này.

Liễu Thanh Vũ không phải là muốn tay không bắt giặt, mà là muốn biết biện pháp trong miệng Thiên Cơ Lâu Chủ tiền bối thật sự có thể thành hiện thực.

Dù sao thì.

Cả hai con đường tu luyện phía trước đều đã bị chặt đứt.

Muốn tiến thêm một bước, thì cần phải trả một cái giá rất lớn, điều này khiến cho cả hai người không thể không thận trọng được.

“Địa Phủ.”

Lý Vân đưa mắt nhìn hai người một cái, chậm rãi phun ra hai chữ. Dừng lại một chút.

Hắn còn nói thêm: “Thần Đế.”

“Hả?”

Liễu Thanh Vũ và chủ nhân của Thiên Mang sơn vô cùng khó hiểu. Ý của tiền bối là gì.

Không phải nói là hệ thống tu luyện của hai người này đều bị chặt đứt rồi sao? Chẳng lẽ, tiền bối có biện pháp để sửa chữa hay sao?

Đúng rồi.

Người như tiền bối e là chẳng phải cùng cấp như đám Thần Đế, đối phương có thể chặt đứt, tiền bối lại có thể khôi phục được nó, dường như cũng là điều hợp tình hợp lý.

Phỏng chừng.

E rằng bọn họ phải trả giá để nhờ Thiên Cơ Lâu Chủ tiền bối ra tay rồi. Tuy rằng.

Điều này đi ngược lại với thông lệ là không bao giờ ra tay của Thiên Cơ Lâu Chủ.

Nhưng chỉ cần Thiên Cơ Lâu Chủ tiền bối có biện pháp, vậy là đủ rồi.

“Tiền bối đã có biện pháp, thì vãn bối yên tâm rồi.”

Liễu Thanh Vũ chắp tay.

Hắn đưa mắt nhìn chủ nhân của Thiên Mang sơn, mỉm cười nói: “Vãn bối tạm thời cáo từ.”

“Này.....”

Chủ nhân của Thiên Mang sơn nhíu mày, trong lòng hắn hoài nghi, Liễu Thanh Vũ này muốn làm cái quái gì? Từ sau khi hai người hắn vào đây, còn chưa kịp hỏi ra tin tức gì mà đã phải rời đi rồi? Hơn nữa.

Đám người vừa rồi rời khỏi Thiên Cơ Lâu, rõ ràng đã mua được tin gì đó từ Thiên Cơ Lâu, chẳng lẽ bọn họ không nên hỏi thử mà đã rời khỏi đây rồi sao?

Tuy rằng trong lòng hắn cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Nhưng chủ nhân của Thiên Mang sơn vẫn lựa chọn tin tưởng Liễu Thanh Vũ, hắn vung tay ôm quyền, cung kính nói: “Vãn bối cáo từ.”

“Không tiễn.”

Bên ngoài Thiên Cơ Lâu. Hai người vừa mới bước ra bên ngoài.

Chủ nhân của Thiên Mang sơn đã nhịn không được, vẻ mặt không vui nói: “Liễu đạo hữu, ngươi muốn làm cái quái gì vậy?”

“Chẳng phải là chúng ta đã biết được điều muốn biết rồi sao? Bây giờ không đi khỏi đây thì đợi đến khi nào?”

Liễu Thanh Vũ thần sắc tự nhiên nói.

“Chúng ta đã biết cái gì?”

“Làm sao để trở thành chuẩn Tiên Đế? Hay là chuyện người khác muốn đối phó với chúng ta?”

Ánh măt của chủ nhân của Thiên Mang sơn lạnh băng, lạnh giọng nói.

“Chuẩn Tiên Đế vô cùng xa xôi mờ mịt, tuy rằng Thiên Cơ Lâu Chủ tiền bối có biện pháp, nhưng cái giá của nó không phải là thứ mà ta và ngươi có thể trả nổi, thay vì phung phí tài nguyên vô ích, chi bằng để dành sau này dùng vào việc quan trọng.”

Liễu Thanh Vũ mỉm cười nói.

“Có ý gì?”

Chủ nhân của Thiên Mang sơn khó hiểu.

“ Người muốn trở thành chuẩn Tiên Đế không biết hai người chúng ta, chỉ dựa vào chúng ta thì không thể nào gom góp đủ tài nguyên, nhưng nếu như chúng ta lan truyền tin tức này ra khắp chư thiên vạn giới thì sao?

Liễu Thanh Vũ trầm giọng nói.

Bình Luận (0)
Comment