Ánh dương ban mai len lỏi qua khung cửa sổ.
Một cánh tay ngọc ngà thò ra, đôi mắt đẹp khẽ mở, giọng nói lười biếng cất lên: "Trời sáng rồi."
Giọng nói Triệu Khang có chút yếu ớt: "Ừm, trời sáng rồi, ngủ thêm chút nữa đi."
Người con gái cúi người xuống, hôn nhẹ lên môi hắn như thể mong chờ phần thưởng: "Thích không? Ta học có giống không?"
Vẻ mệt mỏi trên mặt Triệu Khang nháy mắt tan biến, cắn nhẹ một cái: "Ta yêu nàng chết đi được!"
Thế nào mới gọi là thiên kiều bá mị, phong tình vạn chủng, nàng chính là minh chứng rõ ràng nhất. Ba ngày qua, Triệu Khang thật sự đã được thỏa mãn.
Tinh hoa của tất cả giai nhân bên cạnh hắn đều được nàng học hết, quả thật là bậc thầy võ công, tập hợp tinh túy của muôn nhà.
Mẹ kiếp! Biết sớm nàng lợi hại như vậy, đời trước mình còn giả vờ thanh cao làm cái gì!
Nàng thân mật cọ cọ vào má Triệu Khang, khẽ lên tiếng: "Ta đã thỏa mãn chàng như vậy rồi, chàng cũng nên thỏa mãn ta một chút chứ? Ta có một tâm nguyện từ lâu rồi."
Triệu lão gia bị sắc đẹp làm cho đầu óc choáng váng, miệng không ngừng gọi "Bảo bối", nói: "Nói đi, ta đều đồng ý."
Lưu Yến Nhiên thẹn thùng nói nhỏ hai tiếng.
Biểu cảm Triệu Khang nhất thời cứng đờ, nhìn ánh mắt mong chờ của nàng, ấp a ấp úng: "Việc này… không được tốt lắm đâu?"
"Sao lại không tốt? Rõ ràng chàng đã đồng ý với ta rồi." Nàng bĩu môi.
"Dù sao ta cũng là chủ một nhà mà." Triệu Khang cười gượng gạo.
Lưu Yến Nhiên không chịu buông tha, tiếp tục làm nũng, Triệu Khang nhắm mắt lại: "Thôi được rồi."
"Tốt quá, vậy ta đi tắm rửa trước đã."
Nói xong, nàng tung tăng chạy xuống giường, một lát sau quay lại, đã thay đổi thành dáng vẻ lạnh lùng, cao ngạo nhìn xuống Triệu Khang: "Quỳ xuống..."
Lại là một ngày hoang đường, kéo dài suốt bốn ngày.
Bởi vậy, khi hai người trở về, nhìn thấy ánh mắt oán hận của chúng nữ, cả hai đều có chút xấu hổ, Lưu Yến Nhiên càng thêm chột dạ trốn sau lưng Triệu Khang.
Mất nửa ngày trời mới dỗ dành được chúng nữ đang oán hận ngập trời.
Nhìn Tiêu Linh Lung các nàng vào phòng, Lưu Yến Nhiên mới dám ló đầu ra, Triệu Khang bất mãn nhéo nàng một cái: "Còn cười."
Nàng hừ một tiếng, sau đó nhỏ giọng nói: "Tối nay còn muốn không?"
"Không cần! Suýt chút nữa thì bị nàng làm cho chết ngạt!" Triệu Khang trợn mắt.
Nàng uất ức lầm bầm: "Rõ ràng là chàng nói ngọt mà."
Vào trong phòng, nhìn Tiêu Linh Lung, Diệp Hồng Tuyết, cuối cùng ánh mắt rơi trên người Tống Khinh Nhan, ánh mắt Triệu Khang không khỏi trở nên dâm tà.
Khinh Nhan cả đời này trong sạch, chỉ có mình hắn, vậy chẳng phải nói Linh Lung, Hồng Tuyết các nàng bây giờ vẫn còn là con gái?
Chậc chậc.
Vậy chẳng phải sướng muốn bay lên trời sao?
"Lại nghĩ gì lung tung đấy?"
Nghe thấy Hồng Tuyết lên tiếng, Triệu Khang vội vàng ho khan hai tiếng: "Không có gì, không có gì, đúng rồi, đã nhiều ngày như vậy, bên Phi Vũ chuẩn bị thế nào rồi?"
"Chàng còn biết đã qua nhiều ngày rồi sao!"
Tiêu Linh Lung bất mãn nói: "Chuyện nhường ngôi đã bàn bạc xong với các vị đại thần, định vào sáng ngày mai."
Diệp Hồng Tuyết tiếp lời: "Bên Cảnh quốc, ta cũng đã phái người gửi thư về, mọi thứ đều đã sắp xếp ổn thỏa, chỉ còn chờ chàng chuẩn bị tiếp theo thôi."
Triệu Khang suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Được, vậy chờ Linh Lung nhường ngôi xong, chúng ta cùng nhau trở về huyện Nguyên Giang, sau này chuyện thiên hạ gì đó, chúng ta đều không cần quản nữa."
Nghe vậy, Tiêu Linh Lung các nàng đều lộ ra vẻ mong chờ.
Lần trước, Triệu Khang bận rộn chinh chiến và nhiều việc khác, chuyện lớn nhỏ của Đại Càn đều cần hắn lo liệu.
Thời gian thực sự ở bên các nàng, nói ra cũng chỉ có mấy năm ở Dương Châu.
Lần này cuối cùng cũng không cần phải rong rủi khắp nơi nữa.
Ngày nhường ngôi cuối cùng cũng đến, thánh chỉ ban ra khắp thiên hạ.
Phi Vũ khoác lên mình long bào mà hắn hằng mong ước, Lục Tuyết Oánh và Tiêu Cẩm lần lượt được phong làm Hoàng hậu và Quý phi.
Sau khi nghi thức đăng cơ kết thúc, Tiêu Phi Vũ dẫn theo hai vị giai nhân đến cổng thành đế đô.
Triệu Khang cùng mọi người đã chuẩn bị xong xuôi.
Nhìn Triệu Khang, Tiêu Phi Vũ cười nói: "Thật sự không muốn làm Quốc sư nữa sao?"
"Thôi đi, ta vẫn thích làm Huyện lệnh của ta hơn, sau này rảnh rỗi đừng có đến làm phiền ta! Các phu nhân lên xe thôi!"
Lời nói của hắn khiến cho đám đông xung quanh ghen tị muốn chết, mẹ kiếp! Chín người vợ, người nào người nấy đều xinh đẹp như tiên nữ, thật muốn tháo hết bánh xe ngựa của hắn!
Vẫy tay chào tạm biệt Tiêu Phi Vũ, Triệu Khang bước lên cỗ xe ngựa sang trọng do các thợ thủ công trong cung ngày đêm gấp rút chế tạo.
Nhìn xe ngựa dần khuất xa, Tiêu Phi Vũ mỉm cười, giữ hai nàng lại: "Đi thôi, chúng ta cũng về cung nào, bọn họ tiêu dao tự tại, chúng ta sau này phải 'họa địa vi lao' rồi."
"Vậy chẳng phải là thiệt thòi cho Hoàng thượng sao?" Tiêu Cẩm cười nói.
Tiêu Phi Vũ suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Nói cũng đúng, về cung nói với tổng quản thái giám, trẫm thân thể không khỏe, ba ngày tới không lâm triều."
"Không lâm triều thì Hoàng thượng muốn làm gì?" Lục Tuyết Oánh ngẩn người.
"Tất nhiên là ở bên cạnh hai nàng rồi, sinh con nối dõi."
Thanh Châu.
Thiếu nữ mười sáu, mười bảy tuổi kinh ngạc nhìn thiếu niên trước mặt, người cũng trừng độ tuổi với nàng.
"Thật hay giả vậy? Đại Càn chúng ta thật sự có Thần nữ sao?"
Tiêu Huyền Sách ho khan một tiếng: "Đương nhiên là thật, ta bôn ba giang hồ chưa bao giờ lừa người, ta còn viết những trải nghiệm với các vị Thần nữ thành sách, muội muốn xem thì đi theo ta về chỗ ở, ta lấy cho muội xem."
"Được, dẫn đường!" Ngô Thanh Loan hừ lạnh một tiếng.
Mãi cho đến xế chiều.
Huyền Sách hoàng tử trùm chăn lau nước mắt, mẹ kiếp! Lần trước bị cưỡng bức, lần này lại bị cưỡng bức!
Ông trời sao lại đối xử với con như vậy!
Bên cạnh, Ngô Thanh Loan đã mặc xong quần áo, xoay người lại liếc nhìn thiếu niên một cái, ném bộ y phục lên mặt hắn, khinh thường nói: "Tên vô dụng, khóc cái gì mà khóc! Tự mình lau đi, ta đi trước đây, hai ngày nữa lại đến tìm ngươi."
Bánh xe lăn bánh trên đường núi, phía trước đã xuất hiện tường thành.
Triệu Khang mỉm cười, hôn lên môi Bạch Lộ đang nằm trong lòng: "Đến rồi."
Trương Long, Điếu ca nhìn thấy Triệu Khang mang về cả xe mỹ nhân, đều bị dọa sợ.
Đặc biệt là khi nghe Triệu Khang nói còn muốn tổ chức hôn lễ một lần nữa, càng thêm kinh ngạc.
Nhưng chỉ cần là lời Triệu Khang nói, dù có hoang đường đến đâu bọn họ cũng sẽ làm theo.
Mất đủ năm ngày.
Một hôn lễ long trọng hơn lần trước rất nhiều được tổ chức, từ Tiêu Linh Lung cho đến Lưu Yến Nhiên cuối cùng, không thiếu một ai.
Vén lên từng tấm khăn voan đỏ, Tiêu Linh Lung khuynh thành tuyệt sắc, Diệp Hồng Tuyết đại phương trí tuệ, Tần Ngọc Phượng yêu kiều vô cùng, Ngô Tâm Nghi đoan trang hiền thục, Tào Bạch Lộ thông minh dịu dàng, Tống Khinh Nhan xinh đẹp động lòng người, Công Tôn Vân Tú tựa như tiên nữ giáng trần cho đến Lưu Yến Nhiên phong tình vạn chủng.
Chín ánh mắt chứa đầy nhu tình cùng nhìn về phía hắn.
Trong lòng Triệu Khang dâng lên muôn vàn cảm xúc, cả đời này có các nàng là đủ rồi!
"Xếp hàng ngay ngắn cho ta, ai tới trước!"
Lời còn chưa dứt, bộ y phục tân lang trên người đã bị xé rách thành từng mảnh, động tác thô bạo như vậy khiến Triệu Khang sợ đến mức ôm ngực lùi về sau.
"Các nàng… Các nàng muốn làm gì! Đừng tới đây, cứu mạng!"
Trước mắt đâu phải là những mỹ nhân xinh đẹp động lòng người, rõ ràng là một đám sói đói!
Công Tôn Vân Tú cười lạnh một tiếng: "Kêu đi, chàng càng kêu to, chúng ta càng hưng phấn! Có hét đến rách cổ họng cũng sẽ không có ai đến cứu chàng đâu!"
"Toang rồi! Kiếp sau gọi ta là Kim Hỏa Thuần Thanh!"
……