Huyện Lệnh Rất Bận!

Chương 42

Bắt đầu từ đầu

"Sở huynh, Sở huynh? Ta có chuyện cần thương lượng."

"À, được rồi." Sở Liên Phong vội vàng thu hồi ánh mắt từ trên người Mộ Dung Hi Nguyệt về.

"Theo như kinh nghiệm của lão phu, nếu đem đi nhúng nước chắc chữ sẽ hiện lên."

"Ta đã thử rồi, hôm qua vô luận là đem khăn tay nhúng nước hay là dùng nến hơ khô thì cũng chẳng xuất hiện thêm cái gì."

"Vậy, chắc là có huyền cơ nào đó được giấu trong cái khăn tay này rồi."

"Vậy sao, khăn tay mỏng như vậy cánh ve, không thể nào cất giấu cái gì được."

"Cái này, Sở Tướng quân, ngươi thấy thế nào? Sở Tướng quân?"

"Sở huynh, Sở huynh?"

Dương Hiếu Dân và Hách Liên Minh Kính kêu.

Sở Liên Phong thấy bản thân lại vô tình nhìn Mộ Dung Hi Nguyệt có chút lúng túng ho nhẹ hai tiếng "Cái gì?"

"Sở huynh, ngươi đang suy nghĩ gì đấy, ta có cảm giác ngươi không tập trung?"

"Xin lỗi, có thể do hôm qua ta ngủ không được ngon!" Sở Liên Phong cười xin lỗi mọi người, hắn bị thế nào vậy, Quận chúa đối với mình như vậy không phải là điều mà mình luôn mong muốn sao? Vì sao bây giờ.... thấy ánh mắt Mộ Dung Hi Nguyệt vẫn không có nhìn về phía mình, trong lòng vì sao lại có cảm giác thiếu thiếu gì đó. "Chúng ta tiếp tục đi."

" Ừ..."

Mộ Dung Hi Nguyệt ngồi ở một bên cảm thấy quá nhàm chán, thật không hiểu nổi chỉ là một cái khăn tay thôi mà ba người vây quanh nhìn mấy canh giờ cũng không có kết quả gì. Cuối cùng Đại tiểu thư mất hết kiên nhẫn, đi tới.

"Quận chúa?"

"Đại tiểu thư?"

"Không phải là chỉ là một cái khăn tay thôi sao, làm gì mà ba người các ngươi nhìn hoài vậy, chưa tìm được manh mối sao? Đưa đây!"

"Dạ..."

"Khăn tay này cũng không có gì đặc biệt a." Mộ Dung Hi Nguyệt giơ khăn tay lên nhìn "Loại vải này ở trong cung có nhiều, phía trên không phải chỉ thêu đóa hồng liên, khắc chữ Yên thôi sao. Bất quá cách thêu ngược lại đặc biệt tinh xảo, nếu không tại sao chỉ là một đóa hồng liên thôi mà cần phải thêu nhiều cánh làm gì? Không thấy mệt sao?"

"Đại tiểu thư, ngươi mới vừa nói cái gì?" Hách Liên Minh Kính như được lời nói của Mộ Dung Hi Nguyệt thức tỉnh, có chút kích động hỏi.

"Không thấy mệt sao?" Lời này có gì lạ à?

"Không phải, là câu trước câu này."

"Nếu không tại sao chỉ là một đóa hồng liên thôi mà cần phải thêu nhiều cánh làm gì?" Câu này thì thế nào?

"Chính là câu này!" Hách Liên Minh Kính cầm khăn tay, đếm đếm "Ba mươi, có ba mươi đóa?"

"Hiền đệ, có phát hiện mới à?"

"Ba mươi đóa, thêu ba mươi đóa, các ngươi nói xem ba mươi là ý gì?"

Mọi người lắc đầu....

Ba mươi? Ba mươi tết?

Cả ngày hôm đó, từ đầu đến cuối không thể hiểu nổi ba mươi là ý gì.

"Đại tiểu thư, xin lỗi. Vốn là phải đi chơi chúc mừng ngươi khỏi bệnh rồi, nhưng mà......."

"Ai, được rồi!" Mộ Dung Hi Nguyệt có chút dí dỏm đưa ra hai ngón tay "Lần này cho ngươi nợ, lần sau trả gấp đôi ~ "

"Không thành vấn đề ~" Hách Liên Minh Kính có chút nuông chiều nói. "Sắc trời không còn sớm, Đại tiểu thư ngươi mau trở về đi."

"Ừ, ngày mai ta lại tới tìm ngươi."

Phủ Quận chúa ------

Trở về phủ sau khi Mộ Dung Hi Nguyệt tắm rửa chải đầu rửa mặt xong, lúc chuẩn bị đi ngủ phát hiện trong phòng xuất hiện một người mặc áo đỏ.

"Ngươi là người phương nào? Dám cả gan xông vào phủ của bổn Quận chúa?" Mộ Dung Hi Nguyệt tay cầm trường tiên phòng bị nói.

Hạ Lan Yên nhìn Mộ Dung Hi Nguyệt tóc dài như thác nước mặc sam y mỏng bên trong như ẩn như hiện. Trêu chọc nói "Thật là vưu vật trời sanh ~ ngay cả ta nhìn thấy cũng không nhịn được muốn khi dễ một phen đấy."

Coi như đối phương là nữ tử, nhưng bị nhạo báng như vậy, gương mặt Mộ Dung Hi Nguyệt một tầng đỏ ửng, cả giận nói "Ngươi rốt cuộc là ai? Không sợ bổn Quận chúa kêu người đến sao?"

"Nha nha nha, Quận chúa cần gì phải tức giận, ta cũng không ác ý ~, chẳng qua là tới trả đồ thôi."Hạ Lan Yên đem áo choàng màu trắng giơ lên.

Đó là! Đó là ngoại bào ta đưa cho Hách Liên!

Mộ Dung Hi Nguyệt liếc mắt liền nhận ra đây là ngoại bào mình đưa cho Hách Liên Minh Kính, như thế nào lại ở trong tay nàng?

"Không cần kinh ngạc như vậy, là do hôm qua Tiểu Kính Kính sợ ta bị cóng, tự mình khoác lên cho ta, lúc đi quên trả lại cho nàng. Sau đó phát hiện phía trên có thêu tên Quận chúa nên mới tới trả lại cho Quận chúa, hí hí ~" Hạ Lan Yên ngồi trên xà nhà, vui vẻ đong đưa một cái chân.

"Ngươi chính là yêu nữ tà giáo!"

"Đừng nói khó nghe như vậy chứ, may mà Tiểu Kính Kính tốt bụng, chẳng những lo lắng ta bị cóng, còn thân mật kêu ta là tỷ tỷ. Thật là nhớ dáng vẻ ôn nhu thể thiếp của Tiểu Kính Kính quá ~~~~~ "

"Yêu nữ! Đừng có ở chỗ này hồ ngôn loạn ngữ ~" Mộ Dung Hi Nguyệt quất trường tiên một cái.

Không hề khách sáo, Hạ Lan Yên một tay bắt lấy trường tiên "Mới có nhiêu đó mà Quận chúa còn nghe không nổi, chuyện tiếp theo chẳng phải càng khó chấp nhận hơn sao ~" Hạ Lan Yên cố ý nói.

"Ai muốn nghe yêu nữ ngươi bịa chuyện lung tung! Bổn Quận chúa không tin!"

"Hả, không tin sao? Vậy vì sao cái áo choàng này lại nằm trong tay ta?"

"Nhất, nhất định là ngươi trộm đi!"

"Lạc lạc lạc, khả năng bịa chuyện của Quận chúa cũng không thua kém ta bao nhiêu nha!"

Không biết, diễn biến tiếp theo trong câu chuyện ta bịa ra này Quận chúa sẽ tin mấy phần đây?" 

_________________
Bình Luận (0)
Comment