Huyền Linh Ký

Chương 104

Dương Thiên trở về Hoa Hồng thương hội, Lê Tĩnh thì như thường ngày nghiên cứu dược dịch, đôi khi Hồng Nguyệt Giao rảnh dỗi cũng sẽ tới trao đổi tâm đắc.

Hồng Hinh Nghi thì không ở thương hội, lúc nào cũng kéo theo A Tam thăm thú hết cả thành trì. Vừa sáng liền đi, đến tối muộn mới trở về, giống như chơi vui vẻ cả ngày không biết chán.

Dương Thiên về căn phòng của mình, lấy ra quán quân ban thưởng, khối kia Băng Hỏa Ngọc.

Băng Hỏa Ngọc được đựng trong một cái hộp gỗ, khắc họa lấy tinh xảo huyền văn. Dương Thiên mở ra hộp gỗ, một cỗ lạnh buốt lan tràn ra muốn làm người tê cứng.

Băng Hỏa Ngọc toàn thân màu đỏ, có những đường vân màu vàng phía trên, hình dáng giống như một ngọn lửa thiêu đốt. Dương Thiên khối này băng hỏa ngọc chỉ to bằng quả trứng gà, nhưng nghe Hồng Nguyệt Giao nói giá trị của nó ít nhất là sáu trăm triệu đồng bạc, thậm chí có thể đấu giá tới hơn một tỉ khoảng chừng.

Đương nhiên đây chỉ là một khối nhỏ mà thôi, nghe Hồng Hinh Nghi nói, nàng từng có một khối lớn hơn nắm tay người, tức là so khối ngọc này của Dương Thiên lớn gấp ba, giá trị hơn mười tỉ đồng bạc.

Dương Thiên nghe tới hơn mười tỉ giá trị, hai mắt cũng là tỏa sáng. Đương nhiên Hồng Hinh Nghi đã sử dụng viên ngọc kia rồi.

Băng Hỏa Ngọc tạo hình giống như ngọn lửa, nhưng lạnh tới cực độ, chạm vào thì thiêu hủy cơ thể tro cặn cũng không lưu lại, thật sự là một cái thần kỳ bảo thạch.

Dương Thiên cũng biết cách sử dụng khối ngọc thạch này, vừa có thể tăng cường thân thể, vừa có thể cường hóa linh hồn. Nhưng Dương Thiên không định tăng cường ngay mà tính toán cách sử dụng tối ưu nhất.

Dương Thiên “hàn liệt song đồng” cực kỳ thích hợp luyện hóa khối này băng hỏa thạch, nhưng mà ngặt nỗi “cấm đồng” mới chỉ có cấp ba mà thôi, không gánh vác được Băng Hỏa Ngọc lực lượng.

Dương Thiên đang phải tính toán tỉ mỉ xem dùng như thế nào để được lợi nhất có thể.



Hoàng cung, ngự hoa viên.

Ngự hoa viên diện tích mười phần rộng rãi, kỳ hoa dị thảo quanh năm thơm ngát. Ngự hoa viên tận cùng phía bắc, kiến tạo một hồ nước lớn, bên trên có giả sơn, núi cao chín mươi chín mét.

Danh tự.

“Ngọc Sơn.”

Đỉnh núi có một lầu nhỏ, lầu cao chín mét. Sơn son thiếp vàng.

Danh tự.

“Đắc Nguyệt Lâu.”

Lâu có đắp hình long mã cùng rùa thần đội thư và gươm báu hai bên. Cửa lâu có một đôi câu đối.

“Kiếm hữu dư linh quang nhược thủy

Văn tòng đại khối thọ như sơn.” (1)

Đường tới Đắc Nguyệt Lâu, có một cây cầu. Cầu gồm mười lăm nhịp, ba mươi hai cột trụ tròn xếp thành mười sáu đôi. Trên cầu ván gỗ sơn màu đỏ thẫm, chữ màu vàng ghi.

“Cầu Thê Húc.”

...

Cầu Thê Húc vắt ngang mặt hồ dẫn vào Ngọc Sơn, phía trên đang quỳ lấy một người. Ngũ quan tinh xảo như tượng ngọc, mắt phượng mày ngà sống mũi cao thẳng.

Ánh mắt nàng chứa đựng kiên trung chi ý, hai chân quỳ sát, váy dài trải trắng xóa phủ rộng ra.

Nàng quỳ ở đó không biết đã bao lâu, không nhúc nhích như một pho tượng, sống lưng thẳng tắt, mắt hướng về Ngọc Sơn phía đỉnh.

Mưa bay lấm tấm, buốt lạnh gió xuân không ngừng thổi, nàng tóc dài đen mượt xao động không ngừng.

“Hoàng thượng, ngũ công chúa đã quỳ được một ngày một đêm rồi.”

Đắc Nguyệt Lâu phía trên, một vị thái giám nhìn ra phía cầu, không khỏi đau lòng mà lên tiếng.

“Nó muốn quỳ thì để cho nó quỳ. Không thể chuyện gì cũng để cho nó làm loạn được.”

Hoàng thượng lạnh lùng nói.

Vị thái giám kia lại không dám lên tiếng nữa, chỉ có thể ở trong lòng thở dài.

...

Dương Thiên dùng tinh thần ý niệm điều khiển hồn lực hóa thành một cái ống hút, cắm vào trong Băng Hỏa Ngọc. Cực kỳ rét lạnh truyền đến, giống như muống mang hồn lực đông cứng lại làm Dương Thiên cũng không khỏi rùng mình.

Nhưng trong cỗ rét lạnh này, lại giống như hóa thành ngọn lửa, thay vì đóng băng thì nó đốt cháy Dương Thiên hồn lực, đau khổ không thể tả.

Dương Thiên nhắm chặt mắt, cắn chặt răng, có không ít máu tươi từ tai mắt miệng tràn ra.

Nửa giờ đồng hồ, Dương Thiên cầm cự nửa giờ đồng hồ mới có thể dẫn được một sợi khí của Băng Hỏa Ngọc tràn vào linh hải.

Băng hỏa ngọc chi khí so với lưỡng nghi chi khí còn trầm trọng hơn nhiều lắm, một sợi có thể so với cả trăm sợi, đây rõ ràng là đẳng cấp khác biệt.

Một sợi băng hỏa ngọc khí vào linh hải, giống như một cái tiểu hành tinh va vào trái đất một dạng, muốn đem toàn bộ linh hải cho ép sập, đổ náy đi ra.

Ảnh yêu cùng bạch thạch hầu hai bên hiển hiện, đối với băng hỏa ngọc khí chống lại, muốn đem băng hỏa ngọc khí cho bài xuất ra ngoài.

Dương Thiên ý thức chìm vào linh hải, dùng lưỡng nghi chi khí quấn lấy băng hỏa ngọc khí. Sau đó thao túng lấy lưỡng nghi chi khí không ngừng xé nhỏ băng hỏa ngọc khí ra.

Tốn hao mất nửa giờ đồng hồ nữa, một trăm sợi mới lưỡng nghi chi khí xuất hiện. So với những sợi lưỡng nghi khí khác rõ ràng cô đọng hơn, nặng nề hơn rất nhiều, đạt tới mười cân một sợi huyền khí.

Phải biết đây là một con số vô cùng khủng khiếp, bình thường lục biến kỳ huyền khí cũng chỉ có hơn hai cân một sợi mà thôi, Dương Thiên hiện tại một sợi huyền khí nặng gấp năm lần, như thế chênh lệch liền rõ ràng.

Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là chất biến, lưỡng nghi chi khí trên cơ bản so với huyền khí khác cao cấp ra một đoạn, mà hiện tại cao cấp hơn mấy lần. Đây mới là điều có ý nghĩa trọng đại nhất.

Mỗi một cái đại cảnh giới, huyền khí chất lượng chính là quyết định mạnh yếu căn bản. Giống như Dương Liêm “canh kim” cái kia huyền linh thuật, có thể tăng lên chất lượng huyền khí phát ra tức thời, có thể dễ dàng đem Đỗ Quyết phòng ngự đánh tan.

Nếu không bọn hắn hợp lực cũng còn lâu mới có thể làm bị thương Đỗ Quyết được.

Lưỡng nghi khí chất lượng tăng lên, nhưng Dương Thiên chưa có dừng lại. Một trăm sợi lưỡng nghi khí lại tách đôi ra hai loại huyền khí, một trắng một đen, một nóng một lạnh, xâm nhập vào hai đầu huyền linh trong.

Cả hai giống như nhấm nuốt từng sợi mì, không ngừng tăng cường linh phách, cường hóa bản thân.

Vì cái gì huyền chân cảnh có thể triệu hồi ra huyền linh có được hình thái chiến đấu, có thể so với huyền giả còn mạnh mẽ hơn thể xác. Đó là bởi vì huyền khí biến hóa thành chân khí, có được tính chân thực cùng gánh chịu lực lượng của riêng mình.

Dương Thiên mượn nhờ “thiên cang” cũng có thể làm cho Bạch Thạch Hầu có được khả năng chiến đấu, nhưng Đỗ Quyết một đòn liền đánh tan được, nói rõ là chất lượng quá kém, chiến đấu không được.

Còn một lời ích khác từ huyền khí chất lượng tăng lên, đó là huyền khí rèn luyện cơ thể hiệu quả lại tăng lên nhiều lắm.

Cho nên huyền linh chi đạo, lấy huyền luyện linh, huyền khí chất lượng rất quan trọng. Dương Thiên mới tăng lên huyền khí chất lượng trước.

Nhưng để huyền linh thuế biến, một sợi băng hỏa ngọc khí còn chưa đủ. Dương Thiên tiếp tục luyện hóa, tốc độ so với lần đầu tiên tăng lên không ít.

Chỉ tốn năm mươi phút, Dương Thiên lại luyện hóa ra được một trăm sợi lưỡng nghi khí loại mới, chất lượng cao hơn.

Dương Thiên nhận được khối này Băng Hỏa Ngọc có ba mươi sợi băng hỏa ngọc khí, tốn hết mười bốn giờ đồng hồ không ngừng nghỉ mới luyện hóa xong hai mươi chín sợi.

Trong linh hải, không khí giống như có mấy phần mới mẻ. Bạch Thạch Hầu thân mười mét cao, bộ lông trở nên bóng mượt, càng cô đọng chân thật hơn rất nhiều.

Ảnh yêu vẫn là khói đen lượng lờ, nhưng lộ ra mặt quỷ trông càng bóng lóng hơn, giống như sắt thép mặt nạ quỷ.

Cả hai huyền linh đều có to lớn tăng lên, Dương Thiên đã có phần không áp chế nổi mà muốn để cho huyền linh đột phá rồi. Nhưng hiện tại thì vẫn chưa được, nên đành dùng hỗn độn châu lực lượng đi áp chế.

Nói tới hỗn độn châu, mấy lần nó muốn đem băng hỏa ngọc khí cho nuốt, chính là Dương Thiên rất khó khăn mới có thể khống chế lại. Dương Thiên đối với hỗn độn châu vẫn có khoảng cách, nên cực ít dám sử dụng.

Đối với mình không hiểu rõ đồ vật, lại không thể khống chế nổi, thì luôn phải bảo đảm cảnh giác.

...

Ảnh yêu cùng với Bạch Thạch Hầu hiện tại luyện hóa lưỡng nghi khí, chất lượng cũng gần bằng với băng ngọc khí chi cắt mà ra rồi, mong muốn so với băng ngọc khí thì chỉ có thể đạt tới huyền chân cảnh mới có thể, bởi vì trong băng ngọc khí có lẫn theo một chút xíu chân ý.

Còn cuối cùng một sợi băng hỏa ngọc khí, Dương Thiên không tiếp tục chia cắt, hiện tại không có nhiều tác dụng nữa.

Sợi này băng hỏa ngọc khí, Dương Thiên trực tiếp dùng “cấm đồng” thôi động, tẩy luyện luôn đôi mắt của mình.

Dùng lưỡng nghi khí sau khi cô đọng tẩy luyện lại đôi mắt để có thể gánh chịu được sợi năng lượng cuồng bạo này.

Dùng băng hỏa ngọc khí làm căn cốt, lấy lưỡng nghi khí mới cùng với hồn lực hòa trộm, cẩn thận kết cấu lại một nửa Văn Lang cổ quốc ngày xưa chữ cổ.

Miêu tả nghe thật đơn gian, nhưng Dương Thiên hao tổn tới năm giờ đồng hồ mới hoàn thành. Không dưới mười lần, huyết lệ chảy ra, hai mắt như muốn nổ tung. Đôi khi huyết lệ đông cứng thành tinh thạch, có khi lại toát ra khói đen cùng mùi khét.

Hung hiểm vô cùng, chỉ một chút sơ xảy thôi là phế đi ngay, may mắn cuối cùng Dương Thiên thành công.

Từ tròng mắt, lại một lần nữa đau xót, bóc rơi xuống một lớp màng mỏng, đôi mắt càng phát ra sáng ngời, thăm thẳm như ao nước mùa thu.

Dương Thiên thị lực so với lúc trước càng thêm rõ ràng, hơn nữa có thể quan sát đến thế giới này hơi khác biệt một chút. Cụ thể khác biệt như thế nào thì Dương Thiên cũng không có nhìn ra.

Ý niệm vừa động, giống như tia chớp cắt ngang không khí, mắt trái bắn ra một điểm màu xanh, mắt phải bắn ra một điể màu đỏ, cả hai xoáy tròn lại thành chung một điểm, không một tiếng đông mở ra trên tường một cái lỗ nhỏ, chỉ lớn hơn một ngón tay, mà càng đi về xa càng mở rộng giống như bị nổ tan tành từ phía ngoài vậy.

“Cấm đồng” tiến hóa vào cấp bốn, uy lực lại nâng lên thêm gấp mấy lần.

...

p/s: (1) Câu đối ghi ở trong Trấn Ba Đình nhé. Mình có chọn lựa nên không sai lắm đâu. Ví dụ như Cầu Thê Húc là miêu tả chính xác nè.
Bình Luận (0)
Comment