Huyền Linh Ký

Chương 107

Tần Báo Công giật mình, không dám lơ là, liền ra hiệu cho vị kia lục biến kỳ sát thủ giết lên.

Vị kia cũng cẩn trọng, Dương Thiên hành động quá kỳ lạ, hơn nữa giết người lưu loát như thế, rõ ràng không phải là vật trong ao cho nên cũng xông lên, không thể để dưới trướng hắn người đều bị Dương Thiên giết hết được.

Nhưng vị này lục biến kỳ sát thủ vừa mới rời ngựa, liền thêm hai cái nữa sát thủ đầu rời khỏi cổ. Chỉ còn cuối cùng một tên, bên phải phía sau tên kia, kẻ đã đánh rơi Dương Thiên trường thương là chưa bị chém giết.

Bởi vì ngăn lại trường thương nguyên cớ nên hắn tốc độ chậm đi một đoạn, phải rơi xuống mặt đất mượn lực, mà cái này chậm trễ chỉ ba giây mà thôi, liền cứu được hắn tính mạng.

Chí ít là làm cho hắn thành cái cuối cùng còn sống trong năm người. Cũng là một trong số ít người “vinh hạnh” nhìn rõ Dương Thiên đoạt mạng hai người kia.

Dương Thiên lại lấy liêm đao một ném cắm vào lồng ngực người bên trái, đánh nát trái tim của hắn, sau đó tốc độ cực nhanh lao tới, tay phải tuốt đao từ ngực tay trái đoạt đao từ tay của tên bên trái, xoay một vòng.

Tên bên trái trước bị xẻ đôi, tên bên phải liêm đao bị đánh bay, lại thêm một đao vào cổ, trong nháy mắt mất mạng.

...

Tên sát thủ nuốt một ngụm nước miếng, hiện tại hắn cũng không có lấy lại bình tĩnh được, hai chân thoáng chốc run rẩy.

Hắn từng giết không ít người, nhưng lần đầu tiên gặp kẻ nào phản sát mà nhanh như Dương Thiên, năm giây, bốn mạng người. Hắn có chút hoài nghi, không biết hắn là sát thủ hay Dương Thiên mới là sát thủ, ở đây phục sát bọn hắn.

Vị kia lục biến kỳ sát thủ đã giết tới, hắn cầm một thanh đại kiếm chứ không phải liêm đao, khí lực mười phần bổ xuống, không có chút nào hoa lệ kiếm pháp, mà càng giống như đao mạnh mẽ nặng nề.

Dương Thiên né tránh, sao đao hơn đỡ lại một chút, thân hình vượt qua mười mét đến vị kia ngũ biến kỳ sát thủ.

Sát thủ cũng không đám lơ là hay bỏ chạy, trong nháy mắt ra đao, nhanh, chuẩn, hiểm. Một đòn này có thể cắt đôi Dương Thiên, đổi lại hắn có thể bị mất một cánh tay.

Quả nhiên là một cái sát thủ chuyên nghiệp, đáng tiếc hắn chọn sai đối thủ.

Cả hai lướt qua nhau. Ngũ biến kỳ sát thủ quay đầu lại muốn nhìn tới Dương Thiên chia đôi hoàn cảnh.

Hắn nhìn thấy Dương Thiên thân hình đứt ngang người, không ngừng trôi về hai phía, cảnh vật theo đó cũng tách đôi mà ra, mặt đất cũng tách đôi mà ra.

Bịch!

Đầu hắn thành hai nửa rơi xuống đất, máu tươi thấm ướt một vùng.

...

“Ngươi..”

Lục biến kỳ bổ ra nền đất một cái khe rãnh dài hai mười mét, nhìn tới Dương Thiên vẩy máu trên liêm đao cũng nhìn hắn, không khỏi miệng đắng lưỡi khô.

Hắn ra tay, đường đường lục biến kỳ ra tay rồi, Dương Thiên vẫn thong dong giết người, ngay tại dưới kiếm của hắn chém đôi đầu thuộc thạ của hắn.

Mà giây phút này, vị lục biến kỳ sát thủ này trông thấy Dương Thiên đạm mạc ánh mắt nhìn hắn, không khỏi tưởng tượng ra thấy một tôn hung nhân, đứng tại một cái hồ máu, xác chết nổi lềnh bềnh bốn hướng.

Huyết tinh nồng nặc, sát khí mọc thành bụi.

Tựa như tu la địa ngục.

...

Lê Tĩnh trong tay cầm kiếm, ánh mắt sát khí không nguôi. Tuy nhiên nhìn Dương Thiên động thủ, Lê Tĩnh có chút run rẩy.

Hắn từng thấy Dương Thiên cùng yêu thú chiến đấu, từng thấy Dương Thiên đoạt quán quân chiến đấu, nhưng giờ phút này Dương Thiên giết người, mạnh bạo dứt khoát, làm Lê Tĩnh cũng không hiểu sợ hãi.

Dương Thiên trong thời gian vừa quá cũng luyện tập Lê Tĩnh rất nhiều, thậm chí cùng yêu thú chém giết mấy lần, nhưng Lê Tĩnh cũng không thật sự trải qua sinh tử chiến, không thật sự chiến đấu liều mạng.

Cho nên cảnh tượng quá máu me, làm Lê Tĩnh phản ứng sững lại, không tự chủ nổi da gà.

Tần Báo Công nhìn Dương Thiên, không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt. Dương Thiên nồng nặc huyết tinh cùng sát khí khí tức làm Tần Báo Công giống như rơi vào hầm băng, tâm thần lạnh buốt.

...

Xoát! Xoát!

Dương Thiên nắm hai thanh liêm đao hướng lục biến kỳ sát thủ ném đi, tiếng xé gió vun vút lao nhanh, hai đao đòi mạng.

Lục biến kỳ sát thủ chung quy vẫn là lục biến kỳ, thân thể có mười tám vạn cân lực lượng thêm huyền khí cũng có hơn hai mươi lăm vạn cân, dễ làng liền né tránh thanh liêm đao thứ nhất, sau đó dùng đại kiếm đánh bay thanh liêm đao thứ hai.

Dương Thiên rút ra trường thương đang cắm dưới mặt đất, thân hình giống như một làn gió, mũi thương đâm thẳng, trong giây lát mười mét khoảng cách, mũi thương hướng thẳng lục biến kỳ sát thủ.

Vị kia vừa đánh bay liêm đao, mũi thương đã tới cận kề mi tâm, một thương muốn nổ đầu, không dám chậm trễ, giơ kiếm lên đón đỡ.

“A!!!”

Lục biến kỳ sát thủ hết thảm, Dương Thiên mũi thương giống như muốn đâm thủng đầu hắn, đến khi đón đỡ mới thấy mũi thương hư ảo một cái, chém rụng hắn tay phải.

Lục biến kỳ sát thủ lui nhanh, sợ hãi không thôi. Vừa đối mặt liền bị Dương Thiên cắt đứt một tay, thương pháp kia quá quỷ dị, quá lạ thường, làm người ta không biết đánh thế nào.

Sợ hãi ánh mắt hơi chuyển, vị này lục biến kỳ sát thủ ánh mắt nhìn vị kia trên lưng ngựa huyền chân kỳ cường giả, tìm kiếm sự giúp đỡ.

Trong lúc đó, Dương Thiên mỗi một mũi thương giống như từng đầu độc xà đâm ra, ép lui vị này lục biến kỳ. Hắn không dám đón đỡ, chỉ cần vừa đón đỡ liền chệch phương hướng, rất dễ dàng bị Dương Thiên đâm chết.

Vị kia huyền chân cảnh cường giả, tay khẽ vẩy một cái, huyền khí li thể hóa thành một cái lưỡi nhận. Lục biến kỳ sát thủ thấy vậy mừng rỡ, trên vẻ mặt hóa nhẹ nhõm rất nhiều.

Bang!

Tiếng va chạm vang lên, vị này lục biến kỳ giật mình sững sờ, ánh mắt chuyển về phía sau, nơi ấy tiếng va chạm nổ ra. Một thanh liêm đao bị đánh liểng xiểng, hướng xa từ trên không rơi xuống đất.

Mẹ nó, tiểu tử này thật âm hiểm.

Lục biến kỳ sát thủ không khỏi trong lòng chửi rủa, còn tưởng là Dương Thiên bài cũ chỉ đến như vậy, ném liêm đao để thành liên hoàn công kích nào ngờ liêm đao kia chính là âm thầm sát chiêu, len lén từ phía sau tới bổ hắn một đao.

Kém chút nữa là bị Dương Thiên hố chết rồi, may mà có vị huyền chân cảnh đại nhân ra tay.

Phốc!

Một thương nổ đầu, Dương Thiên thu hồi lại trường thương ánh mắt cổ quái nhìn lục biến kỳ sát thủ, sau đó lại liếc nhìn vị kia huyền chân cảnh cường giả.

Ngồi trên ngựa Anh Trúc huyền chân cảnh khóe miệng hơi cứng đờ, đưa tay lên che trán của mình.

Mẹ nó, đây là sát thủ sao?

Ngu như lợn.

Nếu như cái này lục biến còn sống ta không ngại một tay đem hắn đập chết.

Vị này huyền chân cảnh trong lòng chửi ầm lên, chiến đấu cam go như vậy còn nhìn ra sau làm cái gì, ngại chết không đủ nhanh hay sao?

Chỉ còn một tay chiến đấu lại còn không nhìn đối thủ, loại người này làm sao có thể tu luyện tới lục biến kỳ vậy.

Thở dài một cái, huyền chân cảnh cường giả nhìn vào Dương Thiên, hai người ánh mắt va chạm. Vị này huyền chân cảnh trước hết lên tiếng.

“Tiểu tử, ngươi quả nhiên là rất thiên tài, chỉ có tam biến kỳ tu vi mà giết lục biến kỳ dễ dàng như vậy. Ta cũng không khỏi ghen ghét ngươi tài năng.”

Hắn giọng nói nghe giống như một cái cực kỳ quý tài lão đầu, nếu như không phối hợp với cợt nhả thanh âm cùng chế giễu nụ cười, giống như thâm ý, cho dù là thiên tài cũng là chết dưới tay hắn vậy.

Dương Thiên chống thương xuống đất, mũi thương cao hơn đầu hắn một đoạn, ánh mắt nhìn một vòng, từ vị này huyền chân cảnh đến Tần Báo Công rồi đến Lý Hắng, sau đó ánh mắt lại rời về vị này huyền chân cảnh.

“Ngươi không phải sát thủ.”

Bạch Thạch Hầu lặng yên xuất hiện tại Dương Thiên bả vai, nhe răng trợn mắt nhìn ba người, bộ dáng hung dữ.

“Ồ, tại sao ngươi lại cho là như thế đâu?”

Huyền chân cảnh cường giả hướng Dương Thiên hiếu kỳ hỏi. Hắn không vội vàng động thủ, Dương Thiên mạnh hơn nữa cũng chỉ là tam biến kỳ mà thôi. Hắn để cho Dương Thiên đánh cả ngày đều không thương được hắn, Dương Thiên còn có thể lật trời không bằng.

Dương Thiên đang tại xúc thế, ép cho khí thế của mình thu liễm lại, tại bên ngoài sóng yên biển lặng, nhưng ở bên trong thì cuồn cuộn sóng ngầm. Vừa rồi chiến đấu Dương Thiên sức mạnh cuồn cuộn mà ra, thu phát không được tự nhiên nên điều khiển còn không như ý muốn.

Không có cách nào khác, huyền khí chất lượng quá cao, quá dày nặng, muốn điều khiển tinh vi rất khó.

Cho nên Dương Thiên đang kéo dài thời gian, điều chỉnh trạng thái để tối ưu chiến lực. Mặc dù chỉ là một cái phổ thông nhất trọng huyền chân cảnh, Dương Thiên cũng không dám quá coi thường.

“Nếu như ngươi là sát thủ, đòn vừa rồi ngươi sẽ nhắm vào ta...”

Dương Thiên bẻ bẻ cổ của mình, cơ bắp hơi nhỏ bé căng lên, một chút nhói nhói cảm giác xông lên đầu, giống như huyền mạch bị trăm nghìn con kiến bò qua, châm nhẹ một cái.

“...Và lại, ngươi khí thế cao ngạo, ánh mắt mở lớn, là cướp bóc hoặc bang hội đại lão điển hình đi.”

Dương Thiên ngừng lại, giống như suy nghĩ một chút lại nói.

“...Tần Báo Công ảnh hưởng chẳng qua là Nam An thành, vậy thì ngươi là Nam An thành người. Thân là huyền chân cảnh, thân phận cũng không tính nhỏ. Tại Nam An thành dưới tầng ngầm một số bang phái thế lực, có được huyền chân cảnh chỉ có ba cái.

Thanh phong bang, bàn vận hội cùng với quỳ tử hội. Mà dám đối với ta động thủ cũng như có lí do động thủ chỉ có một cái Quỳ Tử Hội mà thôi.”

“Ta nói có phải không, Quỳ Tử Hội chủ, Dương Đường.”

Hai chữ Dương Đường vừa ra, huyền chân cảnh cường giả con ngươi không khỏi co rụt lại, tung người bay lên không trung.

Bởi vì thanh âm chẳng biết lúc nào lại từ phía sau hắn truyền đến.

Ầm vang!

Dương Thiên trường thương vẫn như cũ đứng thẳng cắm ở dưới đất, trên tay Dương Thiên hiện tại chính là song kiếm, hai thanh hắc kiếm sát ý lẫm nhiên, bổ ra một cái kiếm cương làm anh trúc mã nổ tung, thịt nát bắn về hai phía.

Dương Thiên không chấm dứt ở đó, cả người hóa thành hắc ảnh, bám đuổi không ngừng Dương Đường, trên không trung từng kiếm như vũ bão chém xuống, đem Dương Đường không ngừng chém lùi lại, hỏa tinh tung tóe.

Dương Đường trên bàn tay hiển hiện hia cái sắt thép găng tay, mới có thể cùng Dưogn Thiên đối kháng. Cũng may cho hắn là bản thân luôn đeo găng tay, nếu không thì Dương Thiên đã chém tay hắn tơi tả rồi.

Dù gì hắn so A Tam còn kém nhiều lắm.

Dương Đường càng đánh càng hoảng, mặc dù Dương Thiên lực lượng so với hắn kém nhiều lắm nhưng mà hắn không có rảnh tay để phản công, bởi vì Dương Thiên tốc độ thật sự quá là nhanh, không thể phản công nổi.

Hơn nữa trong lòng hắn cũng cực kỳ là hốt hoảng, bởi vì Nam An thành mọi người chỉ biết hắn gọi là Đường Dương, nào ai biết tên thật của hắn là Dưogn Đường mới đúng.

Thân phận thực sự của hắn là Dương gia chi thứ dòng dõi.

...
Bình Luận (0)
Comment