Huyền Linh Ký

Chương 117

“Muốn đánh như vậy, không ngại đi võ đài một chuyến chứ.”

Cận Cao Hưng nhìn Tống Kiệt, thái độ nhìn xuống nói.

Cận Cao Hưng cũng chỉ là tam biến kỳ mà thôi, nhưng khí thế thậm chí không so với Đỗ Quyết kém, thậm chí cho người ta cảm giác còn ngột ngạt hơn.

Tống Kiệt cười lớn nói.

“Sợ ngươi không bằng, đợi sự việc xong xuôi ta không ngại bớt chút thời gian dạy bảo ngươi.”

Tống Kiệt lui lại trở về chỗ của mình đoàn đội, ai tinh ý cũng nhận ra Tống Kiệt đúng là so với Cận Cao Hưng yếu thế đi một chút.

Cận Cao Hưng cũng không thèm để ý Tống Kiệt mà quay sang Dương Thiên đám người, khí thế áp bách mà đến nói.

“Ký vào hợp đồng gia nhập Thái Tử Minh cùng với giao nộp điểm cống hiến, nếu không thì ở chỗ nào tới chuẩn bị quay trở về đi.”

Cao cao tại thượng đưa ra mệnh lệnh.

Đúng là không đem đám người mới để vào trong mắt.

Nhưng đối mặt với kinh khủng áp lực hướng đến, bị đánh bại lúc ban đầu hơn một trăm người kia cũng không ít người rục rịch.

Số đông còn lại là do không đủ điểm cống hiến mà thôi, cho nên sắc mặt thể hiện ra vô cùng tái nhợt.

“Tiểu tử, ngươi nghĩ cho kỹ.”

Cận Cao Hưng đối với Dưnog Thiên nói.

Trong nháy mắt hạ gục đội bốn người học viên cũ, cái này chiến lực có thể đi vào trước hai mươi người đứng đầu của lớp sơ cấp rồi. Tiềm năng như vậy đương nhiên phải lôi kéo, mà không được thì phải triệt hạ ngay lập tức.

Cận Cao Hưng mặc dù tuổi tác không lớn nhưng từ nhỏ chìm ngập trong minh tranh ám đấu, thủ đoạn cùng với thực lực là không thiếu một chút nào.

Dương Thiên nhìn cầm trên tay tờ giấy nhìn lướt qua, cái gọi là hợp đồng này rất có ý tứ. Rõ ràng là ăn cướp nhưng lại làm rất chuyên nghiệp, rất đúng luật, cũng không sợ bất cứ cái gì phiền phức.

Dương nhiên đây chỉ là nắm lấy phần lý ở trên giấy tờ mà thôi, còn về phần không ai đọc được thì sẽ có những chiêu trò khác.

Việc này làm Dương Thiên cũng không khỏi hoài niệm tới khoảng thời gian của kiếp trước, thế lực ngầm chiêu trò chống đối pháp luật cũng là sử dụng mánh này, đơn giản mà hiệu quả.

Thả xuống hợp đồng, Dương Thiên khóe miệng hơi nhếch lên, cảm khái về cuộc sống đã qua. Nhưng hành động đó rơi vào tầm mắt của Cận Cao Hưng, chẳng khác nào là một sự thách thức trần trụi.

Giống như hải dương thét gào, Cận Cao Hưng sắc mặt lạnh như băng trong cái nháy mắt liền xuất hiện tại Dương Thiên trước mặt một tay đập xuống, một chưởng vừa ra, không khí xung quanh cũng nặng lên mấy phần.

Dương Thiên mặc dù hơi giật mình vì Cận Cao Hưng bỗng dưng lại động thủ, nhưng động tác phản ứng cực tốc, cũng một chưởng đánh ra.

“Ầm!”

Sấm rợp đất trời, vô hình sóng va chạm lan tràn mà ra, Ngô Chiếu đám người đồng loạt lui đến bốn năm bước, từng cái trợn mắt há mồm kinh ngạc.

Chỉ thấy vừa va chạm, Dương Thiên lù lù bất động, nhưng Cận Cao Hưng thế mà rút lui ba bước, từng bước nặng nề như cõng một ngọn núi cao, dẫm lên trên mặt đất từng cái hố lớn.

Ba bước rút lui hơn năm mét, chênh lệch vừa thấy đã tỏ.

“Làm sao sẽ mạnh như vậy?”

Ngô Chiếu hoảng hốt, sắc mặt tái nhợt thốt ra vô lực lời nói.

Mà không chỉ Ngô Chiếu, những người khác trong lòng một mảnh sóng lớn, ngoài kinh ngạc ra vẫn là kinh ngạc.

Thiên Nam học viện từng cái học viên, không đâu không phải là tinh hoa của các thành trì mà tới, không ai mà không phải là thiên tài.

Ngoại giới, thiên tài từng cái đều là hiếm như lá mùa thu, nhưng trong học viện này tùy tiện không đáng đồng tiền, giống như lá mùa thu ở trên mặt đất vậy.

Chỉ có tiến vào học viện về sau mới hiểu được cái gì gọi là thực lực, cái gì gọi là cường đại.

Bọn hắn một năm trước cũng mang theo vô tận chờ mong cùng với ngạo khí trùng thiên bước vào học viện, để rồi bị học viên cũ từng cái đạp xuống đất, dẫm tan kiêu ngạo. Cho nên bọn hắn hiểu chênh lệch này so hơn ai hết.

Nhưng mà hiện tại thường thức này lại bị lật đổ, một cái tân sinh chính diện đối so ra mà hơn được học viên cũ, hơn nữa còn là học viên cũ bên trong đệ nhị nhân.

Nếu như nói mãnh nhân năm nào cũng có, đánh thắng được phổ thông học viên cũ cũng không hiếm lạ, nhưng mười người mạnh nhất sơ cấp ban thì chưa bao giờ có người đánh bại.

Thậm chí chỉ là qua được vài đường quyền đã coi như kiêu ngạo chiến tích.

Nhưng Dương Thiên làm bọn hắn quá ngoài sức tưởng tượng.

Lúc trước còn cười nhạo Thái Tử Minh mấy công hội kia, bây giừo từng cái sắc mặt thu hồi, không còn vẻ cười cợt xem trò vui mà thận trọng từng chút một đánh giá Dương Thiên.

Có chút người thì trong lòng vẫn giữ niềm tin tuyệt đối, chỉ là Cận Cao Hưng chủ quan không ra toàn lực mà thôi, học viện đào tạo cũng không phải là đơn giản như vậy, học viên cũ vĩnh viên là bức tường cao mà học viên mới không thể vượt qua.

...

So với mọi người đoán già đoán non thì Cận Cao Hưng là người rõ ràng hơn ai hết Dương Thiên sức mạnh. Một chưởng từ tốc độ cho tới lực lượng đều nhanh không hợp thói thường.

Một chưởng kia ít nhất có ba vạn cân lực lượng, giống như một cái núi lửa đè ép tới cực hạn sau đó phun trào mà ra, mãnh liệt không thể cản nổi.

Đúng là Cận Cao Hưng không ra toàn lực, nhưng toàn lực thì cũng không thể nào địch được đòn đó của Dương Thiên được, hơn nữa đây chỉ là một chưởng trong lúc nguy cấp đánh ra, cũng không phải là có dự tính chủ động, cho nên Cận Cao Hưng nhìn Dương Thiên ngày càng cảnh giác hơn nhiều.

Dương Thiên trong lòng cũng có một thoáng kinh ngạc. Cận Cao Hưng rõ ràng lĩnh trọn một chưởng nhưng ngoài việc rút lui ba bước ra cũng chẳng có chút nào bị thương, rõ ràng là hoàn toàn chặn lại.

Cái nay quá không hợp thói thường, bởi vì Cận Cao Hưng chỉ là tam biến kỳ, một chưởng kia cũng chỉ có mười vạn cân lực lượng mà thôi, trực diện va chạm với gấp ba lần lực lượng thế mà chỉ rút lui có ba bước.

Học viện quả nhiên danh bất hư truyền.

Cận Cao Hưng đã động thủ trước, Dương Thiên cũng không có lí do gì chờ đợi người khác đến đánh rồi, lập tức sải bước chớp mắt đã đến bên cạnh Cận Cao Hưng một quyền đấm ra, tốc độ để đa số người ở đây cũng không kịp phản ứng.

Cận Cao Hưng nghiêng người sang trái, nắm đấm vung lên cùng nhau va chạm.

Vù!

Cuồng phong thổi qua, không như mọi người tưởng tượng, chẳng có tiếng vang lớn nào cả. Nắm đấm của Dương Thiên trực tiếp xuyên thấu qua Cận Cao Hưng thân hình, chỉ là một đạo tàn ảnh mà thôi.

Cùng lúc Dương Thiên đột ngột vặn người lật sang trái, tay trái hướng sang phải bắt ra.

Vù!

Lại một lần vồ vào không khí, Dương Thiên đứng thẳng người lưng hơi cúi, hai tay thủ thế cảnh giác xung quanh, nhìn lấy Cận Cao Hưng đang không ngừng di chuyển.

...

“Chuyện gì xảy ra?”

Phong Mật Lam ngơ ngác bất định. Nàng rõ ràng trông thấy Cận Cao Hưng né tránh sau đó cùng Dương Thiên đối quyền, nhưng chỉ cần Dương Thiên vừa mới chạm vào Cận Cao Hưng thì thân hình hắn liền lập tức tan biến, chỉ là một đạo tàn ảnh mà thôi.

Còn bản thân Cận Cao Hưng lại xuất hiện ở một vị trí khác, tiếp tục tấn công.

Nếu không phải là Dương Thiên phản ứng nhanh chóng, đổi lại là nàng liền chắc chắn đã bại từ chiêu đầu tiên rồi.

Không chỉ Phong Mật Lam mà đại đa số tân sinh đều có chung một ý nghĩ như vậy, nhất thời cái mác thiên tài mà bọn hắn vẫn luôn lấy làm kiêu hãnh đổ nát chằng chịt vết rạn.

Tân sinh ngơ ngác nhưng những học viên cũ khuôn mặt lại tràn đầy đắc ý, giống như trong nhà bọn hắn vừa trúng độc đắc vậy.

Vẻ mặt đó rất giống như muốn nói với đám tân sinh.

“Thế nào? Sáng mắt ra chưa?”

“Đây chính là lão sinh cùng tân sinh chênh lệch, cá ngươi chỉ là vùng vẫy vô ích mà thôi.”

Đương nhiên không phải là lão sinh nào cũng vui mừng, ví dụ Tống Kiệt hay Chử Kiến Văn, hai người sắc mặt liền không ngừng âm trầm, cực độ không vui.

Có điều Chử Kiến Văn che giấu tâm tình rất tốt, sắc mặt vẫn là nhẹ nhàng như thường, văn sinh nho nhã khí độ không hề biến đổi qua.
Bình Luận (0)
Comment