Huyền Linh Ký

Chương 186

Song Dực Yêu Xà là yêu thú hệ vân độc. Hệ vân là một biến thể khác của hệ thủy giống như hệ băng cho nên chỉ được xếp vào thuộc tính thủy chứ không được tách thành thuộc tính riêng. Còn hệ độc cũng là một chi nhánh khác của hệ mộc, cho nên cũng không được tính là thuộc tính riêng.

Mang trong mình hai thuộc tính biến dị, nhưng Song Dực Yêu Xà bình thường cũng không mạnh lắm, chỉ tương đương với một học viên lục biến kỳ hơi nổi bật thôi.

Nhưng lúc này nó sử dụng thiên phú thần thông ra, sức mạnh không chỉ tăng lên một chút đâu.

Giả Tử, hay tên gọi đầy đủ là Giả Lam Hỏa Tử, là Song Dực Yêu Xà thiên phú thần thông.

Chỉ thấy ngọn lửa màu xanh yêu dị dần lan tỏa ra khắp người của Yêu Xà, cháy lên bừng bừng như ngọn đuốc trong đêm, tiếng kêu ghê rợn từ nó không ngừng phát ra.

Hai cái cảnh nhỏ lúc này không ngừng biến lớn, sải cánh dần lớn đến mười mét, vẫn dược bao trùm lên ngọn lửa, tốc độ đập cánh không ngừng, từng cơn gió nóng từ người nó phát ra, mang theo tia lửa hướng đến mọi vật xung quanh thiêu rụi.

Từ hai bên thân của Yêu Xà, làn da xé toạc, từ trong đó vươn lên hai cái đầu lớn, cái đầu ở giữa thì nhỏ đi một vòng, trông rất là ghê rợn.

Cái đuôi vị Ninh Văn đánh nát lúc này đã hoàn toàn khôi phục lại, bao phủ ở trong ánh lửa, hoàn mỹ không chút tổn hại nào.

Yêu Xà lập tức tấn công đếm, ánh lửa yêu dị chiếu sáng hết cả cảnh vật. Ngoài Yêu Xà ra, Ninh Văn cùng Lan Ngọc Hân còn phải đối phó hai con yêu thú cấp bốn nữa, một con thuộc loại bọ ngựa, một con thuộc loại rết. Nhưng hai con yêu thú này chỉ đứng ngoài mà thôi, giống như nghe lệnh của Song Dực Yêu Xà, không tấn công, nếu không cả hai đã chết không biết bâo nhiêu lần rồi.

Ninh Văn máu tươi từ trong những vết nứt của cơ bắp tràn ra ngoài, mặc dù không ngừng được Mộc Phúc hồi phục nhưng hiệu quả cũng không ăn thua, trận chiến này không gánh vác nổi.

Hơi thở của Ninh Văn nặng nề, từng hơi hít vào thở ra hồng hộc, hai tay lại siết chặt cây búa của mình, nói.

“Ngọc Hân, đám yêu thú này quá hung hãn, ta ở lại cầm chân bọn chúng, ngươi chạy đi tìm người giúp đi.”

Lan Ngọc Hân lắc đầu, khuôn mặt nghiêm nghị, ánh mắt từ lúc đầu hơi nhíu chặt lúc này cũng hơi giãn ra, nở một nụ cười ngọc ngà, nàng nói.

“Ta không đi.”

Ninh Văn hơi nhíu mày nhìn Lan Ngọc Hân, muốn thuyết phục đã nghe đến thanh âm trong trẻo truyền vào trong tai.

“Văn, ngươi biết không. Ta từng có một thời gian sống không có mục tiêu hay lí tưởng gì, một mình lạc lõng cô độc giữa hàng chục triệu người. Mười mấy năm, ngoại từ tuổi thơ bốn năm tuổi ban đầu ra, ta chưa từng vui vẻ dù chỉ một ngày.

Cho đến khi gặp ngươi. Khuôn mặc ngốc lúc nào cũng có thể cười được. Ngươi rất chân thành trượng nghĩa, từ khi chúng ta gặp mặt lần đó, cuộc sống của ta có nhiều tiếng cười hơn rất nhiều.

Lần này, nếu không phải tại ta, các ngươi cũng đâu đến nỗi mà dấn thân vào hiểm cảnh như vậy. Giờ ngươi lại bảo ta đào tẩu để ngươi chặn đường, ta làm sao có thể làm như thế được.”

Ánh mắt Lan Ngọc Hân nhìn thật sâu Ninh Văn, giống như muốn đem hình bóng của hắn khắc ghi lại, im đậm vào trong tâm can của mình. Nàng hít một hơi thật sâu, vành mắt không biết đã đỏ lên từ bao giờ, trên người bất ngờ phát ra một ánh sáng xanh lục càng ngày càng chói.

“Hết mình đi, hôm nay có sống cùng sống, có chết cùng chết. Mạng này của ta..là của ngươi.”

Nói đến cuối cùng, âm thanh nhỏ đi mấy phần, lại thêm Song Dực Yêu Xà cuồng phong đánh tới, Ninh Văn cũng không nghe được rõ ràng, chỉ nghe đến muốn sống cùng sống, muốn chết cùng chết, trong lòng cũng dâng lên một cỗ cảm xúc khác lạ.

“Được! Có sống cùng sống, có chết cùng chết!”

Ninh Văn huyền khí lại bạo động lên, không biết là tên này có bao nhiêu huyền khí nữa, liên tục thả hai cái đại chiêu, hồi phục rồi chiến đấu liên miên, lúc này khí thế vẫn kéo lên không ngừng, bộ dáng giống như muốn thả đại chiêu tiếp hay sao vậy.

Vù vù!

Tiếng đập cánh của Song Dực Yêu Xà lúc ập tới, thân hình dài mười lăm mét đang lơ lửng ở trên không trung hướng Ninh Văn cùng Lan Ngọc Hân đồng thời đánh tới, mỗi một đầu một mục tiêu, lấy một đánh hai.

“Ta nói này, hai người các ngươi tình tứ có thể để lúc khác hay không?”

Đột nhiên một âm thanh từ phía sau hai người truyền đến, làm cho tinh thần của hai người đang căng như dây đàn bị bắn một cái, giật nảy mình nhảy ra đề phòng.

Cũng may người tới không phải ai khác mà chính là Dương Thiên. Lan Ngọc Hân ánh mắt không thể tin được nhìn đồng bạn này, nàng vừa rồi mở ra toàn bộ sức mạnh của mình, nhưng Dương Thiên đứng ngay phía sau mà nàng lại không phát hiện chút nào.

Dương Thiên bộ dáng lúc này không phải là hoàn hảo lắm, áo khoác ngoài đã bị đánh rách, mái tóc có chút rối bời, hiển nhiên là thời gian vừa rồi cũng ở trong trạng thái chiến đấu. Nhưng so ra thì Ninh Văn chật vật hơn nhiều, Dương Thiên nhìn vẫn còn tốt chán.

Dương Thiên giơ tay một cái, hai cái Thạch Thứ đâm xiên chéo lên, nhằm Yêu Xà cách ba mươi mét kia đâm tới, mục tiêu là cái đầu ở chính giữa.

Hai cái đầu ở ở hai bên vòng lại một cái, há ra miệng lớn tràn đầy những cây răng sắc nhọn của mình, hướng thạch thứ ngoạm xuống.

Rầm! Rầm!

Thạch thứ cùng hai chiến đầu va chạm, xung kích tỏa ra bốn phía, tốc độ đâm lên của thạch thứ thoáng cái chững lại, hai cái miệng rắn bị lấp đầy bằng hia cây trụ lớn, đầu rắn phát ra từng tiếng ô ô hô hấp phì phò.

Răng rắc!

Từng vết nứt ở trên thạch thứ hiển hiện, nhanh chóng lan rộng ra dưới sức cắn của hai cái đầu rắn, ngọn lửa yêu dị chảy vào trong từng cái vết nứt phát ra ánh sáng le lói.

Dương Thiên từ chỗ của mình biến mất, song kiếm nơi tay, hướng thẳng hai đầu của Yêu Xà chém tới, lưỡi kiếm rung động không ngừng.

Keng!

Tiếng va chạm giống như sắt theo giao nhau, Dương Thiên song kiếm cũng chỉ có thể ở trên lớp vảy giáp của Yêu Xà lưu lại một cái khe rãnh nhỏ, máu cũng không chảy ra dù chỉ một giọt.

Yêu Xà gầm lên một cái, đòn công kích vừa rồi thật sự làm nó hơi nhói nhói, đồng thời thạch thứ dưới miệng của nó cũng bị lực đánh của Dương Thiên làm cho nát bấy, hay chiếc miệng lớn lại tự do hướng Dương Thiên đánh tới. Đồng thời yêu dị lửa xanh cũng nhen nhóm theo lưỡi kiếm lan đến trên người Dương Thiên.

Dương Thiên xoay tròn, ở trên không trung đưa ra lưỡi kiếm xoay tròn liên tục mấy chục vòng, hứng lấy công kích từ hai chiếc đầu, lúc này toàn thân bị đánh bay người mười mấy mét mới dừng lại, ngọn lửa bao trùm lên toàn thân.

Ngọn lửa này rất kỳ lạ, bám vào thân thể nhưng không hề gây bỏng, có điều lại không ngừng tiêu hao huyền khí của người dính đòn, mỗi giây thiêu đối mấy trăm sợi huyền khí.

Dương Thiên cũng chẳng thèm để tâm đến ngọn lửa này nữa, nó không gây thương tổn trực tiếp đến Dương Thiên thì thôi, hao tổn huyền khí hắn bù lại rất nhanh thôi.

Huyền linh thuật: Thiên Cang.

Mặc dù không để tâm nhưng Dương Thiên chủ ý vẫn phải tốc chiến tốc thắng, thời gian của bọn hắn không nhiều đâu.

Tốc độ, thể chất cùng lực lượng đều được gia tăng lên gấp bảy lần Dương Thiên ở tại chỗ của mình biến mất, lúc xuất hiện đã đến trước người Yêu Xà một kiếm hướng đầu nó chém đến.

Yêu Xà không mừng không lo, há ra miệng lớn, một cột lửa hướng Dương Thiên lao tới. Xem chừng con yêu thú này sớm có mưu kế, giữ lại một chiêu này không dùng để đánh cáo bất ngờ.

Nhưng nó không thể ngờ đến được tốc độ của Dương Thiên nhanh đến kinh người, đã gần như bằng với tốc độ âm thanh, chớp mắt ở trên không trung tránh thoát, vòng ra sau gáy của Yêu Xà.

Hai cái đầu hai bên của Yêu Xà gầm thét hướng đến, cái đầu ở giữa cũng quay đầu về phía sau, há miệng muốn đem Dương Thiên nuốt gọn. Đáng tiếc đã chậm.

Dương Thiên cánh tay rung động không ngừng, một giây bốn mươi kiếm bổ xuống, trực tiếp đem cái đầu ở giữa cắt ngang, cái cổ bị đánh nát be bét, toát ra từng miếng thịt vụn nhuốn đầy máu tươi.

Rầm! Rầm! Rầm!

Một cú đâm trời giáng, Dương Thiên hóa thành một quả cầu lửa hướng phía sáu bay ngược mấy chục mét, lại một cú quất đuôi khiến hắn trở tay không kịp, liên tục ba đòn chuyển qua chuyển lại giữa hai chiếc đầu lớn cùng cái đuôi làm Dương Thiên trở tay không kịp.

Súc sinh này thế mà biết lừa gạt!

Dương Thiên trong lòng nghiêm nghị, đám yêu thú này mặc dù bình thường hung hăng điên cuồng như mất trí, nhưng lúc này lại thể hiện ra sự thông minh hơn người, làm cho Dương Thiên chủ quan, hai lần nhận lấy trái đắng rồi.

Dương Thiên tu vi cũng không phải yếu, lúc này toàn lực bộc phát đã lên đến hơn hai triệu cân lực lượng, đã vượt gấp đôi yêu thú cấp bốn thông thường rồi, nhưng con Song Dực Yêu Xà này thi triển thiên phú thần thông xong sức mạnh cũng không thua kém Dương Thiên bao nhiêu, mỗi một đòn tấn công đều làm Dương Thiên chao đảo.

Dương Thiên thân hình lao vun vút trên không trung đột nhiên đổi hướng, một kiếm chém ra, huyền khí mơ hồ hiện rõ ràng thành hình lưỡi nhận, kiếm mang cắt ngang.

Rõ ràng thân hình của Dương Thiên ở bên trái, nhưng một thanh đoản kiếm lại lơ lửng hướng cái đầu bên phải chém đi, cả hai cách nhanh một khoảng hơn mười mét.

Biến cố này làm cho Yêu Xà bất ngờ không thôi, không kịp phản ứng thì cả hai đao đã đến trước người, xu thế này chắc chắn sẽ chém xuống đầu của nó, nhưng lại chẳng thể làm gì để ngăn cản cả.

“Nạp mạng đi!”

Huyền linh thuật: Bạo Nộ.

Lúc này Ninh Văn hét lớn, huyền văn trên cây búa lại sáng lên, cái áp lực đè nén kinh khủng kia lại hiện ra, hướng thẳng cái đuôi của Song Dực Yêu Xà đập xuống.

Phốc phốc!

Hai cái đầu rắn phóng lên tận trời, tiếp theo một cái tiếng nổ rung trời, mây đen mịt mù bốc cao hàng chục mét.

Chẳng biết qua bao lâu, đám mây bụi vẫn còn chưa tan hết, trong không gian đưa tay cũng chẳng thế thấy được năm ngón, Ninh Văn lơ lửng trên không trung thở hổn hển, trên eo còn quấn quanh một đoạn dây leo giúp chu Ninh Văn không bị rơi xuống cái hố do chính mình tạo ra này.

Lan Ngọc Hân phất tay, dây leo từ từ kéo Ninh Văn trở lại mặt đất, một nhánh dây leo khác thì kéo lấy cây búa nặng mấy nghìn cân kia cày một đường dài trên mặt đất.

“Không sao chứ?”

Lan Ngọc Hân vừa sử dụng Mộc Phúc, vừa ân cần hỏi Ninh Văn. Nình Văn toàn thân đau nhức, thật sự là không có sức mà động, hô hấp còn thấy khó khăn, cho nên không thể trả lời ngay được.

Từ lúc Dương Thiên xuất hiện mới qua không đến một phút đồng hồ mà thôi, nhưng chiến đấu cũng đã ngã ngũ. Bọn hắn cùng đám yêu thú đáng hơn nửa giờ đồng hồ, ngoài lúc Ninh Văn bộc phát ra Bạo Nộ, một con yêu thú cũng không đối phó được, chỉ có thể miễn cưỡng phòng thủ một chút, quả nhiên là đầu đàn đáng tin cậy.

“Nhìn..xem..Dương Thiên..”

Ninh Văn khó khăn nói, cơ thể bị thương quá nặng, Mộc Phúc nhất thời cũng không thể khôi phục được.

Không đợi Lan Ngọc Hân cảm nhận kiểm tra, Dương Thiên đã từ phía sau bọn hắn đi đến, vừa đi vừa thu hồi song kiếm của mình, cánh tay áo bị đánh nát cũng bị hắn thuận tay xé đi.

“Đúng đấy, ta mới là người nên được hỏi thăm đây này.”

Dương Thiên thở dài trêu chọc một cái, đòn vừa rồi hắn không phải phản ứng nhanh thì tình trạn lúc này không khác con yêu xà kia là mấy đâu.

Ninh Văn đầu tiên một cú đập ngang hạ mấy chục con yêu thú, quét ngang phạm vi nghìn mét thành một cái hố, đám mây khói bốc lên mấy chục mét, sản phẩm còn lại vẫn còn cách đây hai trăm mét đấy.

Nhưng một búa vừa rồi thì tên này đập thẳng xuống, quy tụ lại phạm vi chỉ có mười lăm mét, mặc dù sức mạnh so vơi đòn đầu tiên hơi giảm xuống nhưng uy lực lại tăng lên mấy phần.

Nguyên một cái hố đường kính ba mươi mét sâu mười mấy mét là đủ hiểu cái uy lực không hợp thói thường này rồi. Cũng may là huyền linh thuật này tạo ra sóng nổ hủy diệt chứ không phải tạo ra vật chất hủy diệt, Dương Thiên mới có thể dùng Ảnh Hóa lui lại mà không bị thương.

Dương Thiên thầm nghĩ, lúc trở về cũng nên tìm một cái huyền linh thuật bộc phá cho Bạch Thạch Hầu mới được.
Bình Luận (0)
Comment