Huyền Linh Ký

Chương 243

Oanh! Oanh! Oanh!

Từng tiếng chấn động rung chuyển cả một cánh rừng. Nguồn cơn của chấn động di chuyển rất nhanh, cắt ngang qua khu vực, cũng không ngừng di chuyển ra xa. Xen lẫn trong từng tiếng va chạm là tiếng thú rống đinh tai nhức óc.

Một bóng người cơ bắp cuồn cuộn, áo khoác lông quấn quanh eo, trên thân cởi trần lộ ra từng cụm cơ bắp to lớn. Hắn tóc dài ngang tai, xõa sang hai bên, làn da ngăm đen còn đôi mắt sáng ngời.

Truy đuổi phía sau hắn là một con yêu thú cấp năm, toàn thân cao hơn mười mét, sừng dài phát ra ánh sáng cam nhạt.

Tề Luân Ngưu.

Lực lượng chỉ tương đối cấp bốn yêu thú đỉnh phong mà thôi, nhưng thanh niên đối diện biết đây không đơn giản là một con yêu thú cấp bốn được. Thanh niên có thể nhìn thấy, mẫy chiếc vòng xoáy ẩn ẩn chìm trong làn da của Tề Luân Ngưu.

Tổng cộng có bốn cái ẩn giấu, năm cái lộ rõ.

Đây rõ là một con yêu thú cấp chín, chẳng qua đang bị áp chế thực lực mà thôi.

Thanh niên này lỗ mãng, tôn sùng lực lượng nhưng không có nghĩa là hắn ngu ngốc. Trái lại, hắn còn vô cùng thông minh, cũng vô cùng có dã tâm.

Từ khi sinh ra đến giờ, hắn đã đánh bại rất nhiều đối thủ, lực lượng ở hai tay của hắn đã đi hướng vô địch, cùng thế hệ đã không kẻ nào ngăn cảm nổi hắn nữa, hắn bắt đầu khiêu chiến những thử thách lớn hơn.

Cho đến tận hôm nay, hắn mới tìm thấy một đối thủ xứng tầm ở cùng đẳng cấp đấy, điều này lắm hắn có chút vui mừng cùng kích động. Kẻ đứng trên đỉnh cao quá lâu liền thấy cô đơn lạnh lẽo đến chết lặng, hắn muốn tìm một đối thủ hoặc một đồng bạn để mình được “sống” cũng không có gì là lạ.

Tề Luân Ngưu làm da đen nhám, âm trầm nặng nề, trên người yêu khí còn lẫn lộn một cố túc sát ý, rõ ràng là một con trâu tàn bạo. Chỉ thấy hơi thở của nó ngày càng nặng, theo từng tiếng phì phò qua lỗ mũi liền thở ra một làn khói trắng.

Trên thân của nó có năm chiếc vòng xoáy kỳ dị đang sáng lên ánh sáng màu cam, càng ngày càng chói, giống như một thanh đồng bị đun nóng. Chiếc sừng đang phát sáng của Tề Luân Ngưu cũng dần chói mắt, xung quanh bắt đầu lan ra làn khói với những tiếng xèo xèo.

Thanh niên đối diện cũng không có chút sợ hãi nào, hét vang một tiếng, hào khí vượt mây xanh, thân hình từ xa lao trở lại, vung lên năm đấm to lớn của mình. Trong quá trình đó, một đôi găng tay dần hiện ra trên tay của thanh niên.

Đôi găng tay này bên ngoài cứng cáp lạ thường, giống như dùng vảy giáp của một con yêu thú tạo nên, nhưng người đeo lại cảm thấy cực kỳ mềm nhẹ, giống như nhung lụa, không có bất cứ cảm giác khó chịu nào.

Rầm!!!

Nắm đấm của thanh niên cùng chiềc sừng của Tề Luân Ngưu va chạm vào nhau, cảnh vật xung quanh biến sắc, trong phạm vi mười hai mươi mét xung quanh đều bị đánh tan tành, toàn bộ bị phá thành các mảnh nhỏ bay tứ tán ra xa.

Lần này đối đầu, thanh niên kia bị đánh lui lại ba mươi mét, hai chân cày ra hai cái rãnh sâu trên mặt đất. Toàn thân cơ bắp của hắn đều bắt đầu nóng lên, giống như sắt thép vừa mới bị đun sôi, đòn vừa rồi đã là công kích mạnh nhất của hắn rồi mà chênh lệch vẫn lớn đến thế.

Cơ bắp của thanh niên ngày càng nóng lên, mồ hôi chảy ra trên người đều nhanh chóng bị bốc hơi, hóa thành một làn khói trắng. Từng tiếng ùng ục từ trong cơ thể của hắn truyền ra ngoài, dần dần làn khói trắng cũng chuyển hóa thành màu hồng nhạt, thậm chí màu sắc còn càng ngày càng động.

Đến máu cũng sôi trào.

Không biết thanh niên này tu luyện thế nào mà cơ thể lại khủng bố như thế, máu sôi trào bốc lên thành sương mù, thủ đoạn như thế thật sự chưa từng được nghe thấy.

Tề Luân Ngưu cũng nhận ra khí thế của thanh niên đang dân lên cao, chân trước của nó cào cào vào mặt đất tạo ra một cái rãnh, bốn vòng sáng trên cơ thể cũng ngày càng sáng hơn, hơi thở của Tề Luân Ngưu cũng dần tạo thành một lớp sương mù quanh thân.

Rống!!!

Tề Luân Ngưu rống giận một cái, thân hình vọt tới, giống như đạn pháo rời nòng, từng bước đều mang mặt đất đạp ra một cái hố lớn.

Ở bên kia, thanh niên khí thế đã nâng lên cực hạn, ở lớp da của hắn mơ hồ có thể thấy được một chút lông thú chuẩn bị mọc ra ngoài, trông vô cùng kỳ dị. Thanh niên cũng ngửa mặt lên trời tru một tiếng dài, ánh mắt đen láy của hắn lúc này đã pha trộn chút màu xanh lam tràn ngập sự khát máu.

Oanh!!!

Thanh niên lao lên phía trước, khí thế cuồn cuộn, tốc độ của hắn cũng không quá nhanh, nhưng lực lượng mà hắn kéo theo khiến cho không khí cũng vang lên từng tiếng nổ vang.

Ầm! Ầm! Ầm!

Từng quyền hạ xuống, thanh niên cùng Tề Luân Ngưu mạnh mẽ va chạm vào nhau, ai cũng không lùi nửa bước. Đôi găn tay kia đã dần chuyển sang màu đen, đồng thời có giấy hiệu bị đốt thủng, sắp bị cuộc chiến của hai bên phá hủy mất rồi.

Bên Tề Luân Ngưu cũng không khá khẩm gì, từng quyền mà thanh niên hạ xuống đều đem đầu của nó đánh cho ù ù, mắt hoa đầu choáng, lực lượng thật khó mà tụ tập để phản kích được.

Đổi lại là cấp bốn cấp năm Tề Luân Ngưu chắc sẽ bị thanh niên này đánh chết, nhưng đây là một con yêu thú cấp chín, trí tuệ của nó đã không thua kém gì nhân loại rồi, làm sao sẽ để tình trạng đó xảy ra.

Tề Luân Ngưu lại rống lên một tiếng, vòng sáng thứ năm trên cơ thể dần hiện lên ánh sáng yếu ớt, cơ thể của Tề Luân Ngưu phồng lên, từng sợi cơ bắp bắt đầu nổi lên, đồ sộ đến khó tin.

Lực lượng trong nháy mắt lại tăng vọt.

Thanh niên chân trái đạp manh xuống đất làm trụ, người hơi thấp xuống tránh khỏi cú cắt sừng của Tề Luân Ngưu, bàn tay phải của hắn nắm lại, toàn bộ cơ bắp như được dồn vào đó. Cánh tay phải nhanh chóng bành trướng, so với thân người bình thường còn lớn hơn một chút, những sợi lông trắng xám cũng đâm xuyên qua lớp da, mọc ra ngoài hơn một phân.

Đoàng!!!

Thanh niên hạ xuống một quyền, một quyền như đại pháo khai nòng, không khí bị đánh ra một tiếng nổ lớn. Tề Luân Ngưu ánh mắt hơi trừng hớn, cơ bắp trên khuôn mặt co rút lại, tích tụ ở trên má trái, hình thành một lớp lá chắn thịt dày hơn nửa mét, trông vô cùng kỳ dị.

Đây đã là phản ứng nhanh nhất mà nó có thể làm ra rồi, bởi vì một quyền kia nó không thể nào tránh được, chỉ đành đón đỡ mà thôi.

Oanh!!!

Tề Luân Ngưu chỉ cảm thấy như một viên thiên thạch lao thẳng vào mặt của mình vậy, lớp thuẫn thịt bị đánh biến dạng, từ dày hơn nửa mét cũng lõm vào trong, nắm đấm giáng trực tiếp vào xương gò má mới không thể tiến thêm được nữa.

Hai mắt của Tề Luân Ngưu hơi lồi ra, xương gò má buốt lạnh như đã gãy vụn, đầu óc cũng trở nên ù ù choáng váng, gần như đã ngất đi rồi.

Toàn thân cơ bắp dài hơn mười ba mét lúc này bị nhấc bổng lên lấy tốc độ cực nhanh bay thẳng ra phía xa, bay hơn hai trăm mét mới chạm đất, tiếp tục mang mặt đất cày ra bốn mươi mét mới dừng lại được.

Bên phía còn lại, thanh niên đứng thở hồng hộc, cánh tay đã trở lại kích cỡ bình thường nhưng những chiếc lông cũng không thu hồi lại. Hắn tay trái ôm lấy tay phải, vẻ mặt mệt mỏi như muốn hư thoát nhưng lại có ý vui vẻ nồng đậm.

Lấy hắn làm trung tâm, phạm vi một trăm mét xung quanh đều bị xung lực tàn phá tan tành, một cái hố sâu hai mét xuất hiện trên mặt đất, độ nông sâu cũng không đồng đều.

“Ha ha ha... Sảng khoái.”

Thanh niên ngửa mặt hét dài, thân thể đột nhiên biến mất không thấy gì nữa.

Tề Luân Ngưu bị đánh đến đầu óc quay cuồng, ngã trên mặt đất, tạm thời không muốn đứng dậy. Nó có chút hoài nghi ngưu sinh, cũng không rõ nó là yêu thú hay tên kia là yêu thú nữa.

Nó gặp qua không ít nhân loại, không phải chưa từng bị đánh bại, thậm chí mạnh hơn thanh niên vừa rồi cũng có. Nhưng đây là lần đầu tiên có một nhân loại dùng sức mạnh cơ thể đánh nó đến mức này.

“Không lẽ..phá rồi sao?”

Tề Luân Ngưu lẩm bẩm trong lòng, một hồi lâu sau, chậm rãi đứng dậy. Đầu óc hơi choáng váng một chút khiến nó có chút không quen, nhưng rất nhanh thích ứng lại. Không chần chờ tại chỗ lâu được, nó lập tức ba chân bốn cẳng trốn mất.

Trong lòng hi vọng đừng có ai chứng kiến chuyện vừa rồi.
Bình Luận (0)
Comment