Huyền Linh Ký

Chương 378

Trần Tuyển khuôn mặt nghiêm nghị, lông mày cau lại. Man Chủ chỉ trừng mắt một cái thôi, mặc dù sử dụng huyền linh thuật nhưng cũng không phải thuật chủ động mà chỉ là phạm vi công kích trải rộng nhưng vẫn dễ đang đánh tan một chiêu của hắn.

Phải biết Trần Tuyển cũng sử dụng huyền linh thuật chứ không phải là một chiêu kiếm thông thường. Dù huyền linh cũng chưa từng xông thẳng lên trực diện Man Chủ nhưng sự chênh lệch giữa hai người đã được Trần Tuyển hiểu rõ.

Hít sâu vào một hơi để bình tĩnh lại. Trần Tuyển quyết định thật nhanh. Với tình thế như vậy thì lao lên cũng chẳng có cơ hội thắng, chi bằng dồn hết lực vào một đòn, được ăn cả ngã về không còn có cơ hội hơn.

Về phần tại sao Man Chủ không tấn công...rõ là hắn chưa đáng để Man Chủ phải chủ động động thủ, hoặc có thể nói theo một cách nào khác chính là Man Chủ đang “nhường”.

Xét về mặt tuổi tác thì Man Chủ còn kém Trần Tuyển cả trăm tuổi, thế mà bây giời lại “được chấp”, điều này chẳng khác dánh vào lòng tự trọng của Trần Tuyển cả. Mặc dù không đến nỗi sinh hận nhưng đương nhiên là không thoải mái.

Cho nên, một chiêu này không chỉ có tính chất đánh cược, còn là một chiêu khẳng định bản thân mình, giữ lấy tôn nghiêm của mình.

Trân Tuyển nhấc lên Sơn Nhạc Trọng Kiếm, mũi kiếm hướng thẳng về phía trời xanh, kiếm khí kinh người trải dài ba nghìn mét, nặng nề sắc bén, không gì cản được.

Bối Sơn Kim Tượng giống như hóa thành dịch lỏng, chậm rãi bị Sơn Nhạc Trọng Kiếm “hút” vào, theo đó, Sơn Nhạc Trọng Kiếm cũng phát ra kim quang chói lọi.

Kim quang diệu chiếu cả một vùng trời, cỏ cây hoa lá, núi mây biển trời đều dần dần chìm ngập trong kim quang, hóa thanh màu vàng kim, biến thế giới thành chỉ còn một màu sắc duy nhất.

Theo kim quang chói lọi, một hư ảnh sơn nhạc dần dần hình thành trên bầu trời. Núi cao vạn trượng, thâm uyên nghìn mét, sơn lâm bạt ngàn. Dãy núi trải dài không biết bao nhiêu vạn dặm, mênh mông vô bờ, không thấy đầu cuối.

Càng nghìn về phía xa, sơn phong càng cao, núi sau đè núi trước giống như trăm hoa đua nở, tranh nhau vươn tới đỉnh cao. Lại giống như từng nấc thang nhọn hoắt, gập ghềnh trắc trở dẫn thẳng đến trời cao.

Hư ảnh được kim quang chiếu rọi trên bầu trời, hình thành bức tranh hùng vĩ cùng cực, những đường nét từ mờ dần chuyển sang tỏ, khung cảnh càng ngày càng được phơi bày một cách chi tiết nhưng càng chi tiết lại càng có thể thấy được núi non trập trùng ở phia xa, cứ như không có đầu cuối, sẽ cao mãi cho đến khi chạm được đến bầu trời.

Hình ảnh sống động như thật, giống như một tác phẩm được điêu khắc ba chiều ra chứ không phải chỉ là một hình ảnh đơn thuần.

“Man chủ, một đòn quyết định!”

Huyền linh thuật: Quang Chiếu Sơn Lâm

Kiếm pháp: Kiếm Sơn Áp Đỉnh.

Trần Tuyển nắm chặt chuôi kiếm, từ trên đỉnh đầu bổ thẳng xuống. Sơn Nhạc Trọng Kiếm như gánh vác lấy sức nặng cực lớn, tốc độ dịch chuyển thật là chậm chạp nhưng theo lưỡi kiếm vừa nghiêng thì tốc độ lại không ngừng tăng dần.

— QUẢNG CÁO —



Theo Sơn Nhạc Trọng Kiếm hạ xuống, khung cảnh núi non hùng vĩ kia cũng theo đó mà chuyển động, từ trên trời cao đổ ập xuống, giống như một mảnh đại lục đang không ngừng tiếp cận khu vực này.

Huyền khí xơ xác, một kiếm còn chưa hạ xuống mà huyền khí đã bị đánh tán loạn, áp lực khổng lồ dồn nén cả trăm dặm biển khơi, khiến cho mặt biển không ngừng bị nén thấp xuống, kiếm vừa động, nước biển đã hạ ba mươi mét.

Đám khán giả sắc mặt tái nhợt, ánh mắt hoảng hốt nhìn lên bầu trời, nơi mà một vùng đại lục không ngừng phóng to, xu thế này rõ ràng là rơi thẳng vào trên bán đảo. “Mảnh đại lục” kia ý cảnh bao la nhưng thực tế cũng chỉ bao trùm khoảng trăm dặm mà thôi.

Nhưng bán đảo Sơn Trà mới dài mươi lăm dặm, rộng năm dặm, thật sự so với mảnh đại lục kia thì nhỏ đến thương cảm. Bọn họ chắc định trong lòng nếu một kiếm này mà bổ xuống, cả cái bán đảo này tan nát là cái chắc, mà bán đảo tan tành...bọn hắn còn có thể sống sao?

Mới vừa từ tỉnh táo lại từ trong Thần Uy của Man Chủ, đám khán giả lại lâm vào hoảng hốt tột đô, sợ hãi lan tràn.

“Cmn, đây chính là sức mạnh của Huyền Phủ Cảnh sao?”

“Ta cũng là huyền phủ cảnh, tại sao lại chênh lệch lớn đến như vậy?”

“Cút ra, còn nhìn cái qq nữa à, không chạy mau.”

...

Một đám hỗn loạn xuýt nữa thì phá tan cả bán đảo. Không trách bọn họ được, uy năng này quá kinh người, khiến người khác lâm vào hoảng hốt cũng dễ hiểu. So sánh với cuộc đấu pháp của Lạc Minh Nguyệt thì cứ giống như đang so với cuộc vui chơi của thiếu nhi vậy.

Nhìn thấy một mảnh đại lục đường kính hơn trăm dặm không ngừng hạ thấp, bọn họ cơ hồ đã tuyệt vọng rồi, cho dù bộc phát ra tốc độ cao nhất thì cũng chẳng thể chạy ra phạm vi bao phủ của nó nữa ý chứ. Đúng lúc này một tiếng cười hùng hậu vang lên khắp đất trời.

“Đến hay lắm!”

Man Chủ cười lớn một tiếng, cơ bắp trên người lại phồng lên một chút, tay phải nắm vào chùy răng sói của mình, toàn thân bốc ra huyền khí quấn lên, huyền khí như lôi điện, đỏ đậm đen thẫm hòa quyền du tẩu trên chùy răng sói.

Thần Nộ!

Man Chủ vung chủy thành một hình bán nguyệt, từ sau hướng ra trước, xẹt ngang qua bầu trời. Một khối cầu năng lượng tích tụ lại, lao thẳng về phía hình chiếu đại lục kia, lôi điện bị đè ép cực độ, hóa thành một quả cầu đen thẫm hơi pha chút xíu đỏ đậm.

Khôi cầu giống như mặt trời lên đỉnh, nhắm đến mảnh đại lục kia lao vút tới, khí tức chấn động ngày một mãn liệt, không gian cũng xuất hiện những khe nứt li ti.

Vỡ tan cả không gian.

— QUẢNG CÁO —

Mặc dù chỉ là những khe nhỏ như sợi chỉ, thời gian tồn tại cũng không đến một phần nghìn giây nhưng đây đích thật là đã xé ra không gian. Không phải loại không gian không vững chắc như tiểu thế giới mà chính là không gian của Cửu Thiên Đại Lục.

Đánh nát không gian chính là “đặc quyền” của cảnh giới Vương Giả, là một cái cái ngưỡng cửa to đùng khó lòng vượt qua. Muốn đánh ra một khe nứt nhỏ ở không gian cũng phải Chuẩn Vương mới có thể làm được.

Điều này chỉ có thể nói đến một khả năng mà thôi.

Man Chủ đã có chiến lực tiếp cận cấp Chuẩn Vương rồi.

Có thể nói ở huyền phủ cảnh vô địch cũng không phải là ngoa. Dù sao Chuẩn Vương cũng không hoàn toàn được tính ở Huyền Phủ Cảnh nữa.

“Mặt trời” lao thẳng vào “mảnh đại lục” giống như đạt đến điều kiện thích hợp, đột ngột co lại một chút sau đó phình to ra, giống như một mặt trời thật sự, ở trên cao mười nghìn mét nổ bung, xóa tan vạn vật.

Toàn bộ thế giới chìm trong sắc màu đỏ thẫm, khí tức cuồng bạo quét sạch bốn phương, bầu trời rung chuyển, mặt đất nứt toác, thảm tượng kinh hoàng.

“Tên điên này không sợ đánh chết hết người ở đây sao?”

Một người phóng lên từ mặt đất, lở lửng hơn ba trăm mét trên không trung mà phàn nàn. Một phụ nhân khác thì lạnh nói.

“Đừng nói nhảm nữa, cùng rat ay đi.”

Vân Trung Lâu cũng xuất hiện từ bao giờ, nghiêm nghị nói.

“Các vị ứng phó toàn lực.”

Nói xong mười mấy bóng người phóng thích ra khí thế của mình, một loạt huyền linh thuật chấn động bao trùm hết lên bầu trời bán đảo, chặt đứt làn sóng dư âm do cú đụng độ gây ra. 

Sau một hồi, bầu trời mới dần yên tĩnh trở lại, ánh nắn chiều chiếu thẳng xuống mặt đất, không bị một chút trở ngại nào mà soi sáng toàn bộ không gian.

Trăm dặm đất trời, không một bóng mây, mấy ngọn núi cao phía xa cũng không còn tung tích, bốc hơi khỏi nhân gian, tất cả đồng loạt bị “gọt bằng” không có vật thể nào cao hơn năm năm trăm mét có thể tồn tại.

Càng khoa trương hơn, mặt biển hình thành một vết lõm xung quanh bán đảo, mặt nước bị hạ thấp hơn trăm mét, giống như một cái hồ giữa lòng đại dương, nước xũng quanh đang chậm rãi chảy vào, ào ào như thác đổ, chậm rãi lấp đầy “hồ nước” giữa lòng đại dương này.

“Ta không chét?”

Có người hồi phục lại tinh thần kích động hô lớn, nước mắt không tự chủ được mà chảy ra. Hắn cứ tưởng là mình chết chắc rồi, không ngờ lại được những vị cường giả kia cứu giúp.

Cả đời bọn hắn mới trông thấy huyền phủ cảnh từ xa, uy thế kinh người, nào có thể nghĩ rằng chỉ đứng xem hai người giao thủ thôi mà suýt nữa góp luôn cả mạng nhỏ vào trong đó.

Tiếng nói giống như thức tỉnh tất cả mọi người, đồng loạt reo hò sung sướng, có người nhìn về phía không trung quỳ xuống nói lời cảm tạ.

Đương nhiên có người tỉnh táo hơn, cũng không có cảm kích nhiều, dù sao Thanh Vân Tông đứng ra tổ chức, đảm bảo an toàn cho mọi người cũng là trách nhiệm cả mà thôi.

“Tiếu Vô Thiên, ngươi định giết tất cả mọi người hay sao?”

Thư Kiếm Trang song kiếm chủ Vương Bân hừ lạnh nói đồng thời ánh mắt nhìn về phía xa, tìm kiếm tung tích của Trần Tuyển.

Man Chủ không thèm để ý đến Vương Bân, ánh mắt nhìn về phía Vân Trung Lâu. Vân Trung Lâu hơi ho khan một cái, lớn giọng thông báo.

“Trận thứ hai, Man Chủ chiến thắng.”

“Hiện tại đại hội tạm nghỉ, ngày mai tiếp tục trận đấu tiếp theo.”

Vân Trung Lâu nói xong, lại nhìn về phía Man Chủ nói.

“Man Chủ, lần sau chú ý đừng làm bị thương người vô tội.”

Man Chủ trừng Vân Trung Lâu một cái, thân hình thoáng cái biến mất, chỉ để lại giọng nói vang vọng trên không trung.

“Nhỏ yếu chính là tội.”

...
Bình Luận (0)
Comment