Huyền Linh Ký

Chương 425

Chương 425: Hợp tác.

Càn Lang, Thành Phù Sương, Thần Hành Thương Hội.

“Hội trưởng, cô bị làm sao vậy?”

Một nữ quản sự lo lắng hỏi, nàng đang báo cáo tình hình thì chợt thấy hội trưởng của mình ôm đầu đau đớn, từ trong khóe mắt chảy ra một dòng huyết lệ hết sức kinh khủng.

“Không sao, ra ngoài đi. Mọi chuyện ta sẽ giải quyết sau.”

Hội trưởng lau đi huyết lệ ở mắt trái lạnh lùng nói. Nữ quản sự không dám cãi lời, cung kính cúi người một cái nhanh chóng lui ra ngoài, cẩn thận đóng cửa. Nàng đúng là bị thủ đoạn của hội trưởng dọa sợ cho nên tuyệt nhiên không dám cãi lời, cho dù lo lắng cho sức khỏe của hội trưởng cũng không dám nói thêm lời nào.

Sau khi nữ quản sự rời đi, một ánh lửa bốc lên quanh thân hội trưởng, từ vóc dáng tuyệt mỹ phổng phao sau khi ánh lửa cháy lên liền dần dần lộ ra một bóng hình, chính là Quách Kỳ.

Quách Kỳ bước xuống khỏi ghế hội trưởng, đi đến bức tường đàng sau, hai tay kết ấn đánh ra một loại pháp quyết, sau đó bức tường dần dần hư hóa giống như màn nước để nàng nhanh chóng bước vào.

Vượt qua bức tường, Quách Kỳ bước vào một căn phòng tối, nàng đi vào trung tâm của căn phòng, nàng đi đến đâu từng khoảng nến rực cháy đến đó, thắp sáng cả gian phòng. Từng hàng nến ngay ngắn thẳng hàng cộng hưởng với nhau khiến cho không gian trở nên sáng chói, sức nóng hòa quyện lại chứ không có sự chênh lệch nào.

Giữa gian phòng có từng huyền văn phát sáng đan xen, lơ lửng giống như xỏ xuyên qua những ngọn lửa, bao trùm hết toàn bộ không gian, liên kết thành một quy luật nào đó.

Quánh Kỳ vươn tay, bùng cháy lên một ngọn lửa đỏ rực bay vào trung tâm của huyền văn. Ánh lửa càng ngày càng vượng, bên trong giống như hư huyễn ra một hình ảnh nào đó.

Răng rắc!

Một vết nứt đen kịt từ trung tâm hiển lộ, nhanh chóng bao trùm toàn bộ ngọn lửa, sau đó “choang” một tiếng, ngọn lửa vỡ nát giống như một tấm gương, sau cùng các mảnh vỡ tiêu tán, toàn bộ bốc hơi hết không một giấu vết. Toàn bộ gian phong tịch mịch, lạnh lẽo mặc kệ các ngọn nến vẫn đang rực cháy.

Sắc mặt của Quách Kỳ lạnh lẽo, hai mắt băng lãnh đông cứng linh hồn người khác.

“Thiên Cơ Môn? Muốn chết phải không?”

Nàng lẩm bẩm một tiếng, xoay người rời đi. Vừa bước vừa hóa thân thành hội trưởng dáng người tuyệt mỹ, nhưng so với bình thường thì vị hội trưởng này càng lạnh lùng hơn so với mọi ngày, thậm chí còn mang theo một chút sát ý nhàn nhạt.

“Chuẩn bị xe, đi Đường Đô, Trầm Hương Cốc.”

“Vâng thưa hội trưởng.”

...


Bên trong Trầm Hương Cốc, Trầm Mộng Thư vẫn bận lên chiếc váy bảy màu, sắc mặt đạm mạc, từ trên người nàng phát ra hào quang lục sắc, các vết thương nhanh chóng biến mất không một dấu vết, nào có dấu hiệu của người bị trọng thương.

Hà Tuyết Nguyệt trong lòng có chút thở dài, xem ra mình vừa làm một việc thừa thãi rồi.

Dương Thiên cũng ngẫm nghĩ một lúc mới kịp phản ứng rằng mình đã vô tình làm đảo lộn kế hoạch của Trầm Mộng Thư rồi. Nhưng rất nhanh hắn cũng không coi vào đâu, ai bảo nàng không hề bàn bạc trước cơ chứ. Dương Thiên cười gượng nói.

“Tiền bối, vậy...ta đi chuẩn bị kích hoạt Thiên Sát Phong Linh Trận.”

Trầm Mộng Thư ngăn lại nói.

“Không vội, trước cứ mở ra toàn bộ đại trận thủ hộ của cốc đã, đợi khi bọn họ nhập trận rồi tính.”

Sau khi khôi phục lại toàn bộ thương thế, Trầm Mộng Thư lại nói.

“Bên này giao cho hai người, ta đi chuẩn bị một chút. Về sau có kẻ nào nhập trận thì cố gắng ngăn cản càng nhiều càng tốt.”

“...Đúng rồi, có thể thả một tới chỗ ta để giảm bớt áp lực.”

Dương Thiên thâm sâu nhìn bóng lưng của Trầm Mộng Thư gật đầu nói.

“Được.”

...

Xích Luyện tức giận nhìn về phía lối vào Trầm Hương Cốc, nơi đó sương mờ bao phủ, chậm rãi hình thành bích chướng ngăn cản mọi loại thăm dò. Hơi thở của Xích Luyện phập phồng, có phần vì vừa mới trải qua chiến đấu, có phần vì tức giận. Hắn đưa mắt nhìn tới Cơ Ngọc Tuyền đang bị đóng băng mà rơi xuống mặt đất, không hề có ý định chạy lên ứng cứu, sắc mặt khá nghiêm trọng khi nhìn vào lớp băng bao phủ khu vực này.

Không bao lâu sau, một nhóm người phá không bay đến, lấy Tà Hỏa Lão Nhân làm trụng tâm hình thành một đội ngũ. Đương nhiên Tà Hỏa Lão Nhân không phải là người lãnh đạo, chỉ là “tù nhân” mà thôi, bay ở vị trí đó để dễ dàng giám sát.

Tà Hỏa Lão Nhân chưa đến đã bật cười nói.

“Ta nói rồi, các ngươi sẽ cần đến ta phá trận thôi.”

Mộc công công không nói, sắc mặt có chút âm trầm, tiên lên đánh nát lớp băng bên ngoài Cơ Ngọc Tuyền, bất mãn hỏi lại tình hình. Sauk hi Cơ Ngọc Tuyền lấy lại được cảm giác sau khi dã đông, có chút mất mặt nên nhanh chóng nói lại tình hình. Thay đổi một chút là hắn bị đánh lén rồi cường giả dùng băng kia cứu đi Trầm Mộng Thư.

Mộc công công gật đầu, liếc mắt nhìn Xích Luyện, Xích Luyện không nói gì, một mặt là không muốn đáp lời một mặt thì không phủ nhận những lời mà Cơ Ngọc Tuyền nói.

Mộc công công hỏi Tà Hỏa Lão Nhân xem cường giả dùng băng kia rốt cục là ai, nhưng Tà Hỏa Thản Nhiên nói.



“Không biết, ta chưa từng thấy. Trước đó cũng chỉ gặp một mình Trầm Mộng Thư nghênh địch.”

Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng thì âm thầm khinh bỉ, nàng gọi người đến giúp cũng đâu có gì là lạ, dù sao nguy cơ ảnh hưởng đến tính mạng của mình. Còn cường giả thì có thể là người của Trầm gia, dù sao Trầm Vạn Đại cũng tới cơ mà. Có điều...Xích Luyện lại có thể giết được Trầm Vạn Đại, một vị chuẩn vương chân chính?

Mộc công công nhìn quanh một lượt, đánh giá lại lực lượng phía mình.

Cổ Chung tướng quân, Lâm Kiếm An đại thống lĩnh, Vi Tiếu nhị thống lĩnh, Lý Thế Toan đại tư giám, cùng bản thân Mộc công công, tất cả đều là người trong triều.

Xích Luyện, Cơ Ngọc Tuyền là nhân sĩ giang hồ, thuộc về Lục Phiến Môn quản lý, cũng chính là thuộc quản lý của Lý Thế Toan, nhưng đây chỉ la danh nghĩa mà thôi chứ thực tế thì còn lâu mới có thể quản được cao thủ bậc này. Đương nhiên đây cũng tính là người cùng một phe, không phải bên đối địch.

Tà Hỏa Lão Nhân thì chính là bên đối địch, có điều hiện tại còn có tác dụng, hơn nữa bên mình chiếu ưu thế tuyệt đối, không cần phải gấp gáp động thủ làm gì cả.

Còn có mấy người nhanh chân đến trước nhưng hiện tại đều đã bị loại khỏi vòng tranh đấu rồi, chẳng cần quan tâm đến làm gì cho mệt người cả.

Sau khi tổng kết được lực lượng trong tay, đồng thời chỉ có một mình hắn đạt đến nhị kiếp chuẩn vương, Mộc Mộc lập tức nắm lấy vai trò chủ vị, cười nói.

“Các vị, mục đích mà mọi người đến đây thì ai cũng rõ ràng, ta sẽ không nhắc lại nữa. Nhưng hiện tại cũng không cần phải tranh đấu ta chết ngươi sống làm gì, chi bằng tạm thời hợp tác đạt đến mục đích, về sau lại phân định thắng bại?”

Mọi người cùng nhìn nhau đánh giá tình hình một lượt, không có ai phản đối. Tà Hỏa Lão Nhân cũng không nói gì, hắn đương nhiên tự biết rằng lời nói của mình lúc này không có giá trị.

Mộc công công lập tức thuận lợi lên làm lãnh đạo đồng thời đưa ra sắp xếp.

“Tà Hỏa, ngươi nói ra biện pháp phá trận đi.”

Tà Hỏa Lão Nhân cũng không có gì bất mãn nói.

“Tòa đại trận cấp vương này tổng cộng có mười hai cửa vào, nhưng toàn bộ mười một cửa là đường chết, chỉ có cửa vào thứ sáu, cũng chính là cánh cửa này mới có đường sống. Cửa vào này cũng được gọi là Thần Môn. Khi đại trận triển khai phòng thủ, Thần Môn cùng Tử môn luân phiên thay đổi, hạn định là hai giờ đồng hồ đổ một lần, như vậy một ngày sau Thần Môn sẽ tự động trở về vị trí ban đầu.”

Xích Luyện nổi nóng nói.

“Nói nhảm nhiều như vậy cuối cùng ý ngươi là không cần cường công, một ngày sau Thần Môn sẽ tự động mở rộng đón khách chứ gì?”

Tà Hỏa Lão Nhân khinh bỉ nói.

“Lý luận là như vậy, nhưng hai giờ đồng hồ là khoảng thời gian tối đa phải thay đổi, còn tối thiểu thì chỉ cần bốn phút. Hơn nữa thứ tự của các vòng sẽ không bao giờ thay đổi, chí có thời gian là thay đổi mà thôi. Các ngươi tự suy tính xem mình có thể nắm chuẩn khi nào Thần Môn trở về hay là không?”


Mộc công công thấy Xích Luyện còn muốn tranh cãi, hắn liền cắt ngang nói.

“Được rồi, Xích Luyện đừng tranh cãi nữa. Để Tà Hỏa nói nốt.”

Xích Luyện có tu vi thấp nhất, đương nhiên là kẻ không được coi trọng nhất. Hắn tức giận nhưng cũng đồng thời nhịn xuống, âm thầm ghi Tà Hỏa vào trong số tử. Tà Hỏa tiếp tục nói.

“Muốn xác định Thần Môn không khó, chỉ cần người sử dụng chân nguyên hệ kim oanh kích liên tục, đến khi cửa vào đáp lại một tiếng long ngâm liền có thể xác nhận đó là Thần Môn.”

“Chỉ đơn giản như vậy?”

Mộc công công hỏi lại, Xích Hỏa gật đầu chắc nịch.

“Đúng, chỉ đơn giản như vậy mà thôi. Đây cũng chỉ là cửa vào, các ngươi còn muốn nó phức tạp đến thế nào chứ?”

Mộc công công gật đầu, lại hỏi.

“Tiếp đó thì sao?”

“Tiếp đó? Không thể nói chắc được điều gì, chỉ có thể tùy cơ làm ra ứng biến mà thôi. Đại trận có tổng cộng ba nghìn sáu trăm loại biến hóa khác nhau, ta làm sao có thể nói chắc được.”

Ngừng lại một chút, Tà Hỏa lại ra vẻ thần bí nói.

“Có điều...cũng không cần quá mức lo lắng, sau khi nhập môn năm phút liền là một khoảng thời gian an toàn, không thể phá giải cũng có thể lui lại, sẽ không có nguy hiểm gì.”

...

p/s: Chúc các bạn thất tịch vui vẻ.

p/s: Cảm ơn các bạn đã theo dõi và ủng hộ cho Huyền Linh Ký.

Chúc các bạn có những giây phút vui vẻ.

Cùng tham gia thảo luận thêm về bộ truyện tại https://www.facebook.com/groups/huyenlinhky


Bình Luận (0)
Comment