Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn Động

Chương 117

Chẳng mấy chốc đã có người đến gõ cửa, nhưng Ngô Tam đã sợ tới mức tè ngay tại chỗ, không thể nhúc nhích. Một lúc lâu sau, cửa bị đẩy ra, mấy người hàng xóm nhìn thấy thảm trạng của hắn, kỳ quái không thôi, mọi người bước tới hỗ trợ.

Nhưng Ngô Tam chỉ lờ mờ nhìn thấy một bóng dáng màu đỏ lẫn ở trong đám người!

“Cần Nương…Là ngươi! Là ngươi! Ngươi đừng tới đây! Đừng tới đây!” Ngô Tam hất tay loạn xạ.

Mọi người nghe vậy, không hiểu tại sao, nhưng cũng cảm thấy có gì đó kì lạ. Cần Nương, đó không phải chính là đại tẩu của Ngô Tam sao? Nàng ấy đã c.h.ế.t lâu rồi, sao Ngô Tam lại đột nhiên nhắc tới nàng ấy? Hơn nữa còn là trong bộ dạng này?

Cần Nương nở một nụ cười quỷ dị rồi nhanh chóng biến mất.

Đại sư nói, chỉ cần tay nàng không dính m.á.u của người sống thì nàng muốn làm gì thì làm!

Nàng muốn Ngô Tam sống không bằng chết, muốn hắn phải trả giá cho tất cả những gì mình đã làm!

Ngô Tam muốn bình tĩnh lại, nhưng từ giờ phút này trở đi, hắn không có cách nào điều khiển được bản thân mình. Sau khi hắn được người khiêng vào nhà, còn có người tốt bụng gọi đại phu cho hắn, nhưng trong lúc hoảng hốt, hắn lại thấy đại phu nở một nụ cười đáng sợ với mình, còn thấy trong cái chén kia căn bản không phải là thuốc gì cả mà là m.á.u đỏ tươi!

Khó khăn lắm mới ngủ được, nhưng trong giấc mở vẫn là Cần Nương, nàng ấy đuổi theo bóp cổ hắn, muốn g.i.ế.c c.h.ế.t hắn!

Đến khi hắn tỉnh lại, cổ hắn đau nhức, nhìn trong gương đồng còn thấy mấy dấu bầm tím trên cổ!

Nàng tới báo thù!

Ngô Tam không thể sống yên!

Hắn sợ tới mức ban đêm không ngủ được, ban ngày bị truy đuổi chạy loạn trong ngõ nhỏ, khuôn mặt đáng sợ của Cần Nương mấy lần hiện ra trước mắt hắn, thậm chí suýt chút nữa đã đưa hắn đến gặp Diêm Vương!

Dưới sự kích thích đáng sợ như vậy, làm sao hắn có thể vẫn duy trì bình tĩnh được nữa?

Trong miệng liên tục cầu xin tha thứ, không tới hai ngày, tin đồn bắt đầu nổi lên bốn phía.

Người dân quanh đây đa số vẫn rất thuần phác, Ngô Đại và Cần Nương lúc còn sống cũng là người hiền lành tốt bụng, cũng chính bởi vì vậy mà Ngô Tam mới phải làm bộ làm tịch nhiều năm như thế. Nhưng mấy ngày nay hắn cư xử rất kỳ quái, lời nói đầy sơ hở, nghi ngờ lúc trước lại nổi lên, bắt đầu chỉ thẳng vào hắn.

Ngày mồng sáu âm lịch, ngày tốt lành.

Trong ngõ, lá rụng và giấy pháo đỏ được phủ bằng một lớp băng mỏng, trong không khí còn vương mùi pháo.

Tiêu Vân Chước bước từng bước đi về phía Ngô gia, bước chân dẫm lên lá khô phát ra những tiếng “lạo xạo.”

Quỷ hồn của Cần Nương lúc này vẫn còn đang theo sát bên cạnh Ngô Tam.

“Trở về đi, pháo trúc và cỏ cháy đều là thứ có thể xua đuổi ma quỷ, ban ngày ngươi không nên điên cuồng tiêu hao sức lực như thế.” Tiêu Vân Chước thở dài.

Nỗi oán hận của Cần Nương quá nặng, đến mức không quan tâm đến sự sống c.h.ế.t của mình, ngay cả giữa ban ngày mà nàng ấy cũng muốn dây dưa không rời khỏi Ngô Tam. Nếu chỉ đi theo bên cạnh cũng được, thế nhưng nàng ấy cũng dùng không ít âm khí, nếu cứ tiếp tục như vậy, quỷ hồn cũng sẽ không chịu nổi.

Ngô Tam nghe thấy tiếng động, quay đầu lại nhìn nàng. Ngay lập tức ánh mắt kia đáng sợ như thể sắp phun m.á.u ra, vội vàng giương nanh múa vuốt lao thẳng tới!

“Là ngươi đúng không! Nhất định là do ngươi ra tay! Là ngươi hại ta đến nông nỗi này!” Ngô Tam tức giận hét lên, chỉ trong vòng hai ngày ngắn ngủi mà sắc mặt hắn đã tái nhợt, giống như người đoản thọ.

Trong nháy mắt khi hắn xông tới, Tiêu Vân Chước liền đá văng hắn ra.

“Đó là quả báo của chính ngươi! Ngươi hạ độc vào vết thương trên chân huynh trưởng, hại hắn bỏ mình, lại hãm hại hai người cháu trai, bức tử đại tẩu…Nhiều năm rồi, cuối cùng cũng có người tới đòi lại món nợ này.” Tiêu Vân Chước nói từng chữ một, ánh mắt kiên định nhìn chằm chằm hắn.

Cần Nương cũng bay xuống bên người nàng, kề vai sát cánh cùng nàng.
Bình Luận (0)
Comment