Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn Động

Chương 120

Tiêu Vân Chước khen ngợi thật tâm thật ý, đối mặt với “Lục biểu thúc đại nhân” này cũng trở nên cung kính hơn.

Hoắc lục thúc cũng không hiểu lắm, nhưng sau khi nghĩ kỹ về tiền căn hậu quả, hài tử vừa rồi mới bị kinh hãi, chính là thời điểm bối rối bất lực, lúc này đột nhiên xuất hiện một “thân nhân”, khó tránh khỏi sinh lòng ỷ lại.

Nghĩ như thế, Hoắc biểu thúc vui vẻ mỉm cười: “Đương nhiên là được, phía trước nha môn đều là chỗ làm việc, nếu như ngươi muốn đến thì cứ vào phía sau, ta cũng có một nữ nhi năm nay mười hai tuổi, tuổi tác các ngươi cũng không chênh lệch nhiều, có thể chơi cùng nhau được đấy.”

“Được, đa tạ Lục biểu thúc đại nhân.” Tiêu Vân Chước cố gắng ra vẻ một tiểu bối hiểu chuyện.

Nàng làm công việc này, những âm hồn oán quỷ mà nàng gặp phần lớn đều có trải nghiệm thê thảm, phải thường xuyên lui tới nha môn.

Hoắc lục thúc nhìn tiểu bối nho nhỏ ở trước mắt với ánh mắt hiền từ, mà Tam vương gia Nguyên Nghiêu đứng ở bên cạnh lại mang vẻ mặt phức tạp.

Lần trước khi hắn gặp Tiêu cô nương, đối phương không phải có thái độ này. Lúc đó khi đối mặt với Tam Lang Mạnh gia, nàng thậm chí còn cực kỳ kiêu ngạo, thậm chí còn không thèm nể mặt nhị ca nhà mình, toàn thân mang theo mấy phần dã khí, nhìn rất thú vị!

Lúc này mới có mấy ngày mà đã bị quy củ thuần hóa thành ra như vậy rồi?

Nguyên Nghiêu nhếch môi: “Lần trước ở Mạnh gia đi vội vàng, không làm quen được với Tiêu cô nương, không ngờ hôm nay chúng ta lại gặp nhau… Nếu như ngươi là cháu gái của Hoắc đại nhân thì cũng thật trùng hợp, ta và Hoắc đại nhân là bằng hữu thân thiết, hôm nay gặp tiểu bối là ngươi thì cũng phải ra dáng một chút, tặng cho ngươi một khối ngọc để chơi cũng được!”

Nói xong, hắn lấy từ trong tay ra một khối bạch ngọc, ném vào trong tay Tiêu Vân Chước.

“…” Huyệt thái dương của Hoắc Tuân đập thình thịch.

Ông ấy đã ngoài ba mươi tuổi, sao có thể làm bằng hữu với một thiếu niên mười bảy tuổi chứ?

Rõ ràng là Xương Vương điện hạ tự cho là quen thuộc, gặp ai cũng xưng huynh gọi đệ. Người này thân phận tôn quý, ngay cả bệ hạ cũng bảo ông ấy nhường nhịn một chút, không còn cách nào khác, ông ấy đành phải nhân nhượng, chỉ cho là dỗ dành hài tử chơi đùa mà thôi…

Ai có thể ngờ rằng người này thấy ông ấy lại không hề khách khí, thấy cháu gái của ông ấy lại bày ra dáng vẻ trưởng bối, đúng thật chẳng ra gì…Ôi!

Chẳng qua, đây không phải là lần đầu tiên điện hạ tặng ngọc cho người khác, số ngọc trong tay hắn cầm là ngọc chất lượng tốt, mà trong tay hộ vệ phía sau là ngọc có chất lượng kém hơn một chút. Khi quen biết người nào cũng thích tặng ngọc cho người ta, cũng may người này là hài tử của bệ hạ, nếu không thì gia tài có nhiều bao nhiêu cũng không đủ cho hắn tiêu!

Hoắc Tuân có chút đau đầu.

Tiêu Vân Chước sờ ngọc trong tay, cau mày nói: “Ta không cần cái này.”

“…” Hoắc Tuân giật mình: “Điện hạ đã cho ngươi thì ngươi cứ cầm đi.”

Tiêu Vân Chước cũng rất bất đắc dĩ, thứ này khá tốt, nhưng nàng thật sự không thể lấy.

Thứ nhất, khối ngọc này có chất lượng tốt, giá tiền rất cao, lại bởi đối phương là vương gia nên nàng cũng không dễ dàng đáp lễ, chẳng khác nào thiếu nhân tình. Thứ hai là ưu điểm của khối ngọc này chỉ là chất lượng tốt mà thôi.

Ngọc có linh hồn và có thể bảo vệ chủ nhân của nó, nhưng khối ngọc này lại xám xịt, có thể là phương thức khai thác không tốt hoặc là lai lịch có chút vấn đề.

Nếu nàng lấy thứ này về, còn phải mất công dưỡng nó nữa.

“Ngươi không thích khối này à? Khối này là hình con thỏ, bổn vương còn tưởng rằng mấy tiểu cô nương đều thích loại này, vậy thì…ngươi cứ chọn đi, thích khối nào thì lấy khối đó, bổn vương còn có rất nhiều.” Nguyên Nghiêu quả thực rất dễ nói chuyện như lời đồn, lấy ra mấy khối ngọc nữa.

Thật đúng là đủ kiểu đủ loại, ùn ùn không dứt.

“Mấy cái này là từ cùng một khối ngọc thạch phải không?” Tiêu Vân Chước liếc nhìn qua rồi hỏi.
Bình Luận (0)
Comment