Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn Động

Chương 156

Người này cũng không hề tỏ ra sợ hãi, cho dù lúc này có bị kiếm gác trên cổ cũng vẫn tỏ ra kiêu ngạo đắc ý đến mức khiến người ta bất lực.

Lúc này Sầm Trạm đã đi ra.

Chiếc áo choàng vẫn mặc ở sao lưng đã được cởi ra, bọc lấy thi cốt, cẩn thận ôm vào lòng.

Sắc mặt hắn tái nhợt như bị rút hết toàn bộ sức lực, hai tay run rẩy, bước đi nặng tựa ngàn cân, chầm chậm bước vào trong sân. Bước chân loạng choạng, suýt nữa ngã xuỗng, hộ vệ ở bên cạnh lập tức bước tới đỡ lấy.

Tiêu Vân Chước lại đốt một lá bùa khá, quỷ hồn vừa nãy biến mất từ trong thi cốt bay ra, vẫn kiên trì nhìn vào chiếc đèn lồng như trước.

Vốn dĩ Tiêu Vân Chước cho rằng hồn phách của La Phi Diên chấp nhất với thứ này là bởi đây là thứ mà nàng cầm trước khi chết, nhưng bây giờ xem ra là do người làm ra chiếc đèn.

Cho dù lúc này nàng bị mất trí nhớ nhưng vẫn có chút ý thức như cũ, có lẽ vẫn còn cảm thấy cầm lấy chiếc đèn này sẽ bị bắt nên không thích ai chạm vào chiếc đèn này.

Tiêu Vân Chước ném chiếc đèn xuống đất, rất nhanh, ngọn nến bên trong đã thiêu rụi toàn bộ chiếc đèn.

“Cháy rồi cháy rồi!” La Phi Diên vui sướng vỗ tay, nhảy quanh ngọn lửa như một hài tử.

Sầm Trạm nhìn chiếc đèn đã bị đốt cháy, trong mắt không còn chút ánh sáng nào, giống như hồn phách đã bị rút ra.

“Đa tạ Tiêu cô nương đã tìm được thê tử của ta.” Sầm Trạm bước qua mọi người, đột nhiên dừng lại, quỳ xuống trước mặt Tiêu Vân Chước: “Đại ân đại đức này không có gì để báo đáp, kiếp sau nguyện làm trâu làm ngựa…”

“Không cần, Sầm công tử không nên dễ dàng hứa hẹn như vậy, La đại cô nương đã đau khổ quá nhiều rồi. Nếu có kiếp sau, hẳn sẽ sống cuộc sống êm đềm, có ngươi ở bên làm làm bạn mới phải.” Tiêu Vân Chước giật mình, tránh sang một bên.

“Cô nương…nói phải lắm.” Trong miệng Sầm Trạm đắng chát.

Nếu thật có thể như thế, vậy thì hắn cũng mong kiếp sau được như vậy, khi đó, nhất định hắn sẽ bảo vệ nàng…

Khi La Phi Diên bay ra, nhìn thấy Phạm Lại Tử bị bắt cũng không hề có phản ứng gì.

Có lẽ là bởi vì bị mất trí nhớ nên nàng không hề có oán khí, đối với người nào cũng giống nhau. Nhưng bởi vì cái chết bi thảm của mình nên không có cách nào từ bỏ oán niệm để rời đi, nhưng nếu làm nàng khôi phục ký ức thì…

Tiêu Vân Chước lại không muốn.

Một người sạch sẽ như vậy, trong đầu không nên giữ lại những hình ảnh ghê tởm về Phạm Lại Tử.

Tiêu Vân Chước đi đến bên cạnh Sầm Trạm, nói bằng giọng mà chỉ hai người có thể nghe thấy: “La đại cô nương nhận hết đau khổ mà chết đi, trước khi chết có không ít tiếc nuối nên rất khó nhập luân hồi, nhưng làm cô hồn dã quỷ thì vẫn luôn phiêu bạt, chỉ sợ kiếp sau khó có thể làm người, cho nên… khi Sầm công tử hạ táng thi cốt thì liệu có thể báo với ta một tiếng, ta làm lễ siêu độ giúp nàng một phen, tiễn nàng một đoạn đường được không?”

La Phi Diên đã quên hết mọi thứ, nếu cứ ở lại nhân gian thì thêm mấy năm nữa nói không chừng sẽ tiêu tán.

“Được, ngươi là ân nhân của nàng, có ngươi tiễn nàng đi thì nhất định nàng sẽ yên tâm.” Sầm Trạm không hề từ chối.

Hắn không biết Tiêu cô nương này điều tra được như thế nào, cũng không biết vì sao nàng làm vậy, nhưng những chuyện này đã không còn quan trọng nữa.

Đã tìm thấy người, là được.

“Sầm công tử có giữ thứ gì của La đại cô nương khi còn sống không?” Tiêu Vân Chước lại hỏi.

Sầm Trạm cẩn thận buông thi cốt đang ôm trong lòng ra, sau đó lấy ra một túi thơm hình con bướm đưa cho Tiêu Vân Chước: “Cái này lúc còn sống nàng đã tặng ta.”

Tiêu Vân Chước nhận lấy, móc ra một lá bùa bỏ vào, trong miệng lẩm bẩm mấy tiếng, một lát sau mới trả lại.

“Làm phiền Sầm công tử luôn mang theo bên người.” Tiêu Vân Chước lại nói.

La Phi Diên lúc này rất ngoan ngoãn đi theo bên người Sầm Trạm, nhìn có vẻ ngơ ngác.

Sầm Trạm ôm thi cốt ra ngoài, hơn nữa người này lại là vị hôn phu của La Phi Diên, kể cả khi còn sống hay khi đã chết đều có liên lụy với hắn nên quỷ hồn của La Phi Diên rất có thể sẽ đi theo bên cạnh hắn một thời gian. Âm hồn có chút ảnh hưởng tới người sống, cần phải có bùa chú che chở cho người sống, đồng thời cũng có thể trấn an linh hồn của người chết.

“Được.” Giọng Sầm Trạm như thể không còn sức lực.
Bình Luận (0)
Comment